Thiên Tướng Tận Trung

Chương 2: Thanh Linh phái




Dịch: Gin

Một nam tử mặc y phục đào hồng nhạt đi ra khỏi một viện nhỏ, Ninh Thư nhanh chân chạy tới sau bụi cây núp sang một bên, nhìn hắn rời đi.

Nhìn bóng dáng phong độ nhẹ nhàng, tiên tư đạm nhiên, không có chút phong thái nào của đệ tử Âm Dương Tông.

Sau khi nam tử đó rời đi, Ninh Thư từ sau chỗ lùm cây bước ra ngoài, đi vào trong viện xem thử.

Lại xuất hiện thêm một nam tử, mở cửa lớn ngoài sân đi vào.

Tự nhiên có cảm giác không thể hiểu nổi, trong viện này cất giấu thứ gì chăng?

Sao lại có thêm một mỹ nam đi vào vậy?

Ninh Thư nhảy qua tường, thật cẩn thận đi vào trong sân, trong viện trồng đầy hoa đoàn cẩm thốc, còn có một cái xích đu, xích đu này sử dụng nhiều mảnh vải sặc sỡ bện thành dây thừng.

Viện này chắc của một nữ hài nào đó.

Ninh Thư dính sát người vào vách tường, không dám thở mạnh, ẩn nhẫn nghe tiếng động trong phòng.

Bên trong truyền đến giọng nói của nam tử và nữ tử.

Giọng nói của nữ tử thanh thúy động lòng người, kêu nam tử là sư huynh.

Ninh Thư dán ở góc tường cũng không dám ngước mắt vào trong phòng xem.

Yên lặng nghe người trong phòng nói chuyện.

Nam tử đối nữ tử thực sủng nịch, lại đưa cho nữ tử một ít lễ vật, nữ tử vui vẻ nói cảm ơn.

Ninh Thư có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một nữ tử bình thường ở trong Âm Dương Tông, không bị mất tư duy biến thành lô đỉnh.

Nam tử ở trong phòng nói chuyện với nữ hài một hồi, lại dặn dò cô bé không được đi ra ngoài, chỉ được hoạt động trong viện này, không được bước chân ra khỏi đây, nếu không sẽ bị người bên ngoài làm hại đến thân.

Nữ hài rất sảng khoái lập tức đáp ứng, lại còn nhắc nhở nam tử phải thường xuyên tới thăm mình, còn phải mang đồ tốt tới tặng mình nữa.

Ninh Thư nhíu nhíu mày, rõ ràng là giam lỏng, vậy mà nữ hài còn không cảm thấy.

Chờ tới khi nam tử rời đi, Ninh Thư mới trèo đến bên cửa sổ.

Lọt vào trong tầm mắt của cô là một căn phòng xa hoa lóa mắt, rèm châu ngọc khí, bình ngọc đựng hoa tươi, quả nhiên là trân lâu bảo phòng, quế điện lan cung!

Một nha hoàn đứng ở trong phòng, canh giữ một nữ hài tử.

Nữ hài tử mặc một bộ cẩm y, trên tóc cắm trang sức thủ công tinh xảo, cô bé ngồi trên ghế, tay lắc lắc chong chóng tre, chong chóng chầm chậm quay tròn.

Gương mặt của cô nhóc thuần tịnh, mặt mày nhất phái thiên chân.

Quan trọng nhất chính là trông tuổi có vẻ không lớn lắm, lại còn giống Ôn Lương đến vài phần.

Tim Ninh Thư nảy lên một cái, nữ hài này là Ôn Nhu sao.

Ôn Nhu thật sự ở trong Âm Dương Tông, có điều nhìn bộ dáng của con bé hình như chưa bị biến thành lô đỉnh, ngược lại còn được cung phụng, ăn ngon uống tốt mỗi ngày.

Ninh Thư vốn định nhảy vào trong phòng, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa ngoài đình viện, vội vàng lùi thân thể, núp đi, nghểnh tai nghe tình huống trong phòng.

Trong phòng vang lên giọng nam tử, hẳn là một người khác, bởi vì giọng này khác xa nam tử vừa nãy.

Nam tử cũng như người vừa rồi gọi nữ hài tử là vi sư muội, cũng mang cho nàng mấy món đồ chơi.

Ninh Thư:…

Hiện tại là tình huống gì đây??!

Âm Dương Tông thật sự nghiêm túc dạy dỗ Dịch Nhu, nhìn hoàn cảnh Ôn Nhu lúc này, có khác gì chim hoàng yến đâu.

Trong giọng nói của nam tử mang theo ý cười và khiêu khích, nói với Ôn Nhu vài lời rồi lập tức đi ngay.

Lúc này Ninh Thư không có vội vã tiến vào phòng nữa, mà đứng chờ xem còn có người tới nữa hay không.

Không biết là vì nguyên nhân gì mà Ôn Nhu không bị chế tạo thành lô đỉnh, nhưng mọi việc như vậy mới là tốt nhất.

Đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng không còn người tới nữa, Ninh Thư lại chờ tới khi nha hoàn canh giữ trong phòng rời đi, mới nhảy vào trong.

Nữ hài tử hoảng sợ, nhìn thấy Ninh Thư xấu xấu bẩn bẩn, lúc này mới trấn định lại, khờ dại hỏi: “ Sao bé lại dơ tới vậy?”

“Đển tỷ giúp bé tắm rửa nhé!” Nữ hài vươn tay muốn ôm Ninh Thư.

Ninh Thư nhảy ra khỏi vòng tay Ôn Nhu hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Oa, bé còn có thể nói chuyện?” Nữ hài kinh ngạc mạc danh, giọng cao vút, nha hoàn bên ngoài hỏi: “Thánh Nữ, có chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì, ta muốn ngủ một lát, ngươi đừng vào.” Nữ hài nói vọng ra ngoài.

Thánh Nữ??!

Nữ hài quay đầu, nhìn Ninh Thư hỏi: “Sao bé tới đây được vậy?”

“Ngươi tên là gì?” Ninh Thư lại hỏi.

“Vậy bé nói cho tỷ nghe tên của bé trước có được không?” Nữ hài có chút nghịch ngợm nói.

“Tiểu Hắc, còn ngươi?”

“Các sư huynh đều gọi tỷ là Tiểu Nhu.”

“Ngươi họ gì?”

“Tỷ không có họ.”

Tiểu Nhu, Ôn Nhu?

Ninh Thư quan sát Tiểu Nhu, muốn tìm xem trên người nàng ấn ký hoặc dấu hiệu đặc thù gì không.

Khóe mắt Tiểu Nhu có một viên lệ chí màu đỏ nho nhỏ.

Ninh Thư nhớ kỹ điểm này.

“Sao trước giờ ta lại chưa gặp ngươi lần nào nhỉ?” Ninh Thư hỏi: “Ta tới Âm Dương Tông cũng được một khoảng thời gian rồi.”

Tiểu Nhu thấy Ninh Thư đến có vẻ cực kỳ cao hứng: “Sư phụ cùng các sư huynh nói, tỷ phải nghiêm túc tu luyện ở trong phòng.”

Trừ bỏ sư phụ và các sư huynh, chỉ có thêm một nha hoàn hầu hạ bên người, đây là lần đầu tiên Tiểu Nhu nhìn thấy người ngoài, lại là một con vật nhỏ, một vật nhỏ biết nói.

Cho nên cô bé có vẻ hưng phấn.

“Các sư huynh? Ngươi có mấy sư huynh?” Trong lòng Ninh Thư sinh ra cảm giác quái dị.

“Năm người, tỷ là đệ tử nhỏ nhất của sư phụ.” Tiểu Nhu ngây thơ trả lời.

Cảm giác quái dị trong lòng Ninh Thư càng lúc càng mãnh liệt, lại hỏi: “Bọn họ vì sao lại không cho ngươi ra ngoài?”

“Sư phụ nói thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, chờ đến khi thực lực của tỷ lớn mạnh rồi, mới có thể đi ra ngoài.” Tiểu Nhu nhỏ giọng nói, sợ nha hoàn bên ngoài nghe thấy được.

“Ngươi có linh căn gì?”

“Tỷ sao, tỷ là Thiên Linh Căn.”

Ninh Thư rụt rụt đồng tử, Thiên Linh Căn chính là linh căn bao trùm ngũ hành, đứng đầu các loại linh căn, so với lôi linh căn còn tốt hơn ngàn vạn lần.

Khó trách Âm Dương Tông không biến cô bé thành lô đỉnh, dùng thân thể sở hữu linh căn kinh người làm lô đỉnh quả là phí của giời.

Nếu không lưu lạc vào bước đường này, thì đây sẽ là một cường giả có tương lai lóe cmn sáng.

Ninh Thư hỏi: “Ngươi còn người nhà nào không!”

“Sao bé có nhiều câu hỏi vậy, hiện tại đến lượt tỷ hỏi bé này, bé là gì vậy?”

“Ta là hồ ly.”

“Sao bé lại tới được nơi đây?”

“Sao bé lại nói được vậy?”

“Sao bé lại có thể để mình dơ tới vậy, có muốn tỷ tắm rửa cho bé không?”

“Bé có đói bụng không, có muốn ăn gì không?”

Tiểu Nhu cầm điểm tâm trên bàn, đưa tới trước mặt Ninh Thư, “Ăn đi.”

Ninh Thư nhìn cô bé một cái, ăn điểm tâm trong tay cô bé, Tiểu Nhu tức khắc nở nụ cười, đôi mắt cong cong, có vẻ vô cùng thuần tịnh.

“Ngươi có muốn đi ra ngoài không?” Ninh Thư hỏi Tiểu Nhu.

Tiểu Nhu lắc đầu: “Tỷ không muốn ra ngoài đâu, sư phụ và các sư huynh đều nói, phải để cho tỷ trở nên mạnh hơn đã, rồi mới có thể ra ngoài.”

Ninh Thư nhăn mày, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Ngươi không muốn sống ở ngoài khoảng trời rộng kia sao?”

“Không đâu, sư phụ và các sư huynh cho tỷ đồ ăn ngon, cả đồ chơi đẹp nữa, đã vậy còn kể chuyện xưa cho tỷ nghe.”

Tiểu Nhu chỉ vào một ngăn tủ, trong ngăn tủ nhét đầy các loại món đồ chơi, có búp bê vải, có tượng đất, đủ loại đồ chơi của trẻ nhỏ.

Ninh Thư:…

Có lẽ Tiểu Nhu không ý thức được ban thân đã bị giam cầm mất quyền tự do, bên người chỉ có một sư phụ cùng năm người sư huynh.

Mặc dù không bị biến thành lô đỉnh, nhưng lại bị giam cầm tư tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.