Thiên Tướng Tận Trung

Chương 20: Tổ sư Hàn Linh




Edit: Meow

Sáng sớm Quan Hà bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Quan Hà nhịn rồi nhịn, tiếng chuông điện thoại cứ kêu không dứt, inh ỏi thật đau đầu.

Mơ mơ màng màng cầm lấy nhìn, là nhóc Tống Dã gọi.

Quan Hà còn chưa tỉnh ngủ lắm, thẫn thờ một lúc mới nhớ là trước đó đã đưa danh thiếp cho Tống Dã, nhóc này có số rồi mà không gọi anh mới là kỳ quái.

Thanh âm Tống Dã bên kia tràn trề sức sống thiếu niên, sáng sớm đã tinh thần sung mãn, nhìn lại Quan Hà, tối qua ngủ không ngon nên giờ giọng điệu uể oải, mơ mơ màng màng.

Tống Dã hỏi anh đi đâu, nói không ngừng.

Quan Hà khép hờ mắt, lười biếng qua loa lấy lệ. Giọng khàn khàn chưa tỉnh ngủ, như có như không trả lời, có một loại quyến rũ không nói nên lời.

Tống Dã ôm mặt, đột nhiên cảm giác mình như thiếu nữ hoài xuân. Quan Hà đang lơ mơ thấy Tống Dã hồi lâu không lên tiếng, vừa định ngắt máy, Tống Dã bên kia thật vất vả đè xuống tâm tình một lần nữa trò chuyện.

Quan Hà chỉ muốn nói nhanh rồi ngủ, lơ đãng không biết mình đang đáp cái gì, chỉ cảm thấy chó nhỏ bên kia có vẻ rất hào hứng.

“Hôm nay ba mẹ em không ở nhà, anh tới nhà em nha?”

“Ừ.”

Tống Dã thật vui vẻ mà nói thêm gì đó, hình như đã lảm nhảm xong. Quan Hà cúp điện thoại, định ngủ thêm một chút.

Tư thế ngủ của anh không một chút lộn xộn, rất văn nhã, tựa như quỷ hút máu nằm trong quan tài vậy, hai tay đặt trước ngực, yên yên tĩnh tĩnh nằm, môi mỏng mím lại, nghiêm túc như hoàn thành nghi thức quan trọng.

Cố Hiểu Xuyên thường cười nhạo anh, nói tướng ngủ y như lão già.

Quan Hà nhắm mắt ngủ thêm một lát, lần nữa tỉnh dậy sắc trời đã không còn sớm, nhìn đồng hồ đã gần mười một giờ.

Thấy hơi đau đầu. anh xoa xoa huyệt thái dương, cả người mệt mỏi.

Ngoài phòng có người nhẹ nhàng gõ cửa, Quan Hà mặc quần áo tử tế, mở cửa, là Hà Thanh.

Vừa tỉnh ngủ liền thấy người này, đúng là cảnh đẹp ý vui, làm người thoải mái.

Hà Thanh đưa đồ rửa mặt cho anh, Quan Hà nhận lấy túi, nhìn Hà Thanh có chút khó xử đứng đó, bộ dạng muốn nói lại thôi, vì thế nhíu mày, hơi nghi hoặc nhìn y.

Hà Thanh mở miệng định nói, rồi nín lại, nhíu đôi mày thanh tú, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Anh… bây giờ anh vẫn cùng một chỗ với lớp trưởng sao?”

Quan Hà không hề kỳ lạ vì sao năm đó y biết anh cùng Kiều Đông Niên đến với nhau.

Chuyện kia năm đó quả thực huyên náo một hồi, đám người bọn họ cùng nhau lớn lên không ai không biết.

Nhìn Hà Thanh vẻ mặt phức tạp đứng đó, Quan Hà thấy đầu càng đau hơn.

“Thực ra anh…” Còn chưa nói xong, đã bị Cố Hiểu Xuyên không biết từ đâu nhô ra cắt đứt.

“Ôi, hai người đang làm gì đây, sao cậu lại đứng trước phòng Quan ca? Lão Quan đói chưa?”

Cố Hiểu Xuyên cầm bánh bao lại đây, cố ý nhèm anh mà ăn từ từ, chậm chậm cắn một cái, nước thịt thơm lừng chảy ra.

Khoan hãy nói, nhìn như vậy Quan Hà đột nhiên thấy thật đói.

Anh nhìn Hà Thanh, nhìn không ra có biểu tình gì. Lúc vừa nhìn đến Hà Thanh, nét mặt y có hơi khó hiểu.

Nhưng Quan Hà không có tâm tình nghiên cứu xem Hà Thanh rốt cuộc đang nghĩ gì.

Anh nhanh chóng đi rửa mặt, rồi cùng Cố Hiểu Xuyên gặm bánh bao, hơi nhiều mỡ, Hà Thanh thấy vậy rót cho anh ly trà, đáng tiếc Quan Hà từ trước giờ không quen có người phục vụ chu đáo, tay chân luống cuống làm đổ hết phân nửa.

Hà Thanh nhìn anh bộ dáng vụng về, cảm giác như lại được thấy hình ảnh tiểu thiến niên ngày xưa, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ăn no, Quan Hà mới nhớ ra hôm nay mình chưa chạy bộ buổi sáng, mặc dù chưa đến tuổi già, nhưng là một người rất chú ý sức khỏe, nên vóc người luôn được giữ gìn rất tốt.

Quan Hà chỉ là không muốn đến tuổi lại thành một ông chú trung niên đầu hói bụng bia.

Đương nhiên, hút thuốc uống rượu dù ít hay nhiều vẫn không thể bỏ được.

Bây giờ anh vẫn còn chút tâm tính thiếu niên, chỉ là dấu hơi bị sâu mà thôi.

Anh cùng Cố Hiểu Xuyên ra ngoài tản bộ, đi một đoạn xa, bắt gặp một đám thiếu niên đang đánh nhau.

Quan Hà thấy vậy dừng lại, hứng thú bừng bừng mà hóng.

Cố Hiểu Xuyên đứng cạnh cười toe nói: “Trước kia, chúng ta đánh nhau lợi hại hơn thế này nhiều.”

Quan Hà gật đầu, hơi hoài niệm: “Khi đó đánh người cũng đủ ác.”

Còn nhớ lúc trước, hai người họ cùng mấy người nữa lập thành nhóm nhỏ, còn rất trẩu tre mà lấy tên Thanh Long Bạch Hổ bang, rảnh rỗi không có việc gì là hẹn người đánh nhau.

Đánh sứt đầu mẻ trán trẹo chân cũng không dám nói với cha mẹ nửa chữ, sợ nói rồi còn bị đánh thêm, đau chảy nước mắt cũng phải cố nghẹn về. Thầy cô cũng đau đầu không có biện pháp, cứ chửi tai phải rồi lại bay ra tai trái.

Thật ra đánh ác nhất, hăng nhất không phải Quan Hà, mà là Cố Hiểu Xuyên.

Quan Hà nhìn thật dữ, nhưng hành động lại khá đúng mực, luôn cân nhắc xem không đánh quá nặng. Chỉ Cố Hiểu Xuyên ra tay tàn nhẫn, như không muốn sống vậy. Khi đó Cố Hiểu Xuyên ví như sói nhỏ bên cạnh Quan Hà, chỉ đâu cắn đó.

Không cần biết ai đúng ai sai, ai nói nhiều một câu làm Quan Hà không hài lòng, Cố Hiểu Xuyên sẽ không nói một lời mà xong vào đánh.

Tên này cũng vì quá hung hãn, thiếu chút nữa đã đánh chết tên đối địch với Quan Hà, cha hắn phải bồi thường không ít tiền, may mà nhà hắn cũng có tiền, nhưng cuối cùng ba hắn nổi trận lôi đình mà tống cổ ra nước ngoài, dù Cố Hiểu Xuyên có kháng cự ra sao cũng vô dụng.

Bây giờ tính tình hắn đã tốt hơn trước rất nhiều, ở trước mặt Quan Hà cũng như vậy, là người đàn ông tuấn lãng, nụ cười tựa như ánh mặt trời, làm cho người người nhìn thấy đều rất vui vẻ, căn bản không còn có thể liên hệ đến thiếu niên thần kinh ngày xưa, một lời không hợp liền bê ghế đập bể đầu người ta.

Hai lão đàn ông vậy mà dòm đám trẻ ranh đánh nhau tận nửa giờ, thấy một phe có vẻ định rút lui, liền ồn ào giựt giây cho bọn nhóc lao vào đánh tiếp.

Đang xem hay chợt thấy một bé gái đáng yêu chạy tới, khóc oa oa ôm bắp đùi Quan Hà, nói: “Chú, có thể nói bọn nó dừng lại không? Nếu không lát nữa về nhà em trai lại bị mắng.”

Quan Hà đối với sinh vật nữ luôn kiên nhẫn lạ thường, ôm bé gái lên nghiêm túc đi tới khuyên can, Cố Hiểu Xuyên bất đắc dĩ cười, cùng đi đến tách đám nhóc đang đánh túi bụi.

Có một đứa nhóc còn rất phách lối, không nghe lời, Quan Hà liếc Cố Hiểu Xuyên, Cố Hiểu Xuyên hiểu ý, nháy mắt đổi sắc mặt.

Hắn quả thật rất giỏi, biểu cảm nói biến là biến, làm mặt lạnh từ từ đi tới, chỉ đứng đấy không nói lời nào.

Vóc dáng hắn cao, lúc hướng mắt nhìn xuống cảm giác rất áp bách. Đám trẻ ranh bị dọa sợ, run rẩy nói người lớn các chú không được ăn hiếp trẻ con, chân mềm lui dần về phía sau.

Quan Hà đứng sau nhìn hả hê, không nói lý: “Ai nói không được, Cố ca ca kia mới chỉ vị thành niên thôi, thích đánh các nhóc như nào là đánh thế đó.”

Đám nhóc nghe vậy khóc ré lên, vừa khóc vừa la hét nói phải chạy về mách mẹ.

Thấy chúng khóc Quan Hà có chút chán, bé gái trên tay dừng khóc, mềm mềm nói: “Sao hai chú lại ăn hiếp em trai cháu?”

“Ai ăn hiếp hắn? Cố thúc thúc thấy hắn dễ thương, dọa xíu thôi mà.” Quan Hà cười híp mắt nói, bé gái vừa nhìn đã đỏ bừng mặt.

“Nhưng…” Cô bé hơi tủi thân: “Không phải chú nói Cố ca ca là thiếu niên sao?”

Quan Hà nhéo nhéo mặt bé, thả bé xuống đất, chỉ mình cùng Cố Hiểu Xuyên hỏi: “Cháu thấy Quan thúc thúc với Cố thúc thúc ai già hơn?”

Bé gái nhìn trái nhìn phải, rồi nhào vào ngực Quan Hà, ngọt ngào kêu: “Quan ca.”

Cố Hiểu Xuyên nhìn Quan Hà, bất đắc dĩ nhún vai, hai người cùng nhau cười phá lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.