Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 18: Diêm vương còn dễ, tiểu quỷ mới khó chơi




Bà Edith Castman trông khá yếu ớt. Bà ta đang ở ngoài chăm sóc hoa của mình nên Sam không phải gõ cửa, trình ra ID là một đặc vụ FBI. Thay vào đó, anh thản nhiên bước vào sân nhà bà ta, súng của anh đã được che lại nhờ áo màu xanh hải quân của anh. Anh khen hoa của bà ta, bảo rằng anh có biết chút ít về làm vườn, nhưng không giỏi bằng bà, và anh muốn có vài mẹo.

Bà ta nhìn anh nghi ngờ. “Cậu là người nước ngoài”

“Vâng”.

“Cậu không ở đây để cướp việc của một người Mỹ nào đó đúng không?”

“Không”.

Bà ta tháo kính, lau mắt kính bằng tạp dề. Các nếp nhăn kéo dài từ lỗ mũi xuống cằm bà ta là những rãnh sâu, miệng bà ta dường như lúc nào cũng xệ xuống. Chỉ mất một giây để Sam đánh giá: Bà Castman là một phụ nữ không hạnh phúc.

Hoa, bà ta giải thích, là niềm tự hào và niềm vui vì chúng không bao giờ cãi lại.

Mong muốn được nghe một lời giải thích chi tiết hơn, anh gật đầu, ra vẻ hiểu chuyện.

“Không phải ai cũng trồng được hoa giống tôi”, bà ta khoe. “Cứ nhìn sang mấy bông hoa cháy nhà bên thì biết. Chúng còn chẳng thèm nở”.

“Trông chúng khá xấu”, anh đồng tình.

“Chúng không xấu; chúng chết rồi”. Bà ta cười khúc khích, hạ thấp giọng. “Người phụ nữ sống ở đó tưới nước thánh lên hoa vì bà ta nghĩ tôi đã làm thế”.

Bà Castman không chỉ không hạnh phúc, Sam quyết định. Bà ta là người ích kỷ, kiểu người thích thú khi thấy người khác đau khổ.

“Oa, nhìn kìa!” anh nói, chỉ vào mấy bông hoa tím. Anh muốn xoay bà ta nhìn về vườn. “Tôi chưa từng thấy thứ gì nở đầy hoa như thế. Bà thật mát tay. Tôi sẽ trả mọi thứ để có được một nửa vẻ đẹp này trong vườn của mình”.

“Cậu sẽ trở về nước chứ?”

“Vâng”.

“Thế thì tôi sẽ chỉ cho cậu thứ tôi dùng để trồng hoa. Tôi sẽ không nói nếu cậu định sống quanh đây. Tôi không thể để cậu cạnh tranh với mình”.

Harlan đang đút mấy tấm thạch cao vào thùng xe tải khi bà Castman và Sam đi vào sân sau của bà ta. Ông không ngẫu nhiên mà có mặt ở đó. Sam đã bảo ông ở quanh đó như một nhân chứng khi xuất hiện tình huống để Sam buộc tội bà ta.

“Người đàn ông trẻ kia lúc nào cũng ở trong nhà người phụ nữ đó”, bà ta to nhỏ hất đầu về phía Harlan. “Tôi biết có chuyện gì đó mà, nhưng tôi giữ mồm giữ miệng mình lại. Tôi chỉ biết ơn mình sẽ không phải sống cạnh nhà đó lâu hơn nữa. Tôi sẽ chuyển về Pennsylvania mùa thu này. Tôi đã bán nhà cho một cặp đôi trẻ. Cậu cứ yên tâm là tôi đã không đề cập tới chuyện nhà bên khi họ đi xem nhà tôi”.

Sam biết Gigi sẽ vui với tin bà Castman sắp chuyển đi. Anh theo bà ta qua sân sau nhỏ tí, đợi bà ta mở cửa ga ra. Ánh sáng chiếu vào trong, bà Castman đặt bình tưới nước cầm trên tay xuống cái ghế dài. Mùi đất và phân bón ứ lại trong không khí tù túng. Dụng cụ làm vườn nằm rải rác trên một cái bàn cũ. Túi phân bón đật trên sàn xi măng, mấy chai phân bón dạng nước và thuốc trừ sâu xếp thành hàng trên kệ tường.

“Tôi dùng một hỗn hợp phân bón đặt biệt”, bà ta tâm sự, tay với một trong mấy cái chai.

“Đó là công thức bí mật của tôi”, bà ta nói thêm với một điệu cười xảo quyệt, gợi Sam nhớ tới một bộ phim câm kể về một nhà khoa học tâm thần.

Khi bà ta đổ chất lỏng trong vào cái chai ra một cái xô, Sam bước sang bên. Đập ngay trước mắt anh là một chai màu đen đề “Thuốc diệt côn trùng”.

Anh cầm cái chai lên, giơ nó trước mặt bà ta, rồi hỏi khá vui vẻ “Bà dùng thuốc diệt cỏ này lên hoa nhà hàng xóm, hay chỉ trộn nó vào trong đất thôi?”

Tay bà Castman đặt lên cổ họng. “Sao cơ? Cậu đang nói gì thế?”

Bà ta với lấy cái chai nhưng Sam đã giữ nó khỏi bà ta khi anh đọc cảnh báo trên chai.

“Cảnh báo. Nếu thuốc diệt côn trùng thấm vào đất, nó có thể diệt bất kỳ thực vật nào trong vòng một năm”.

Anh quay lại nhìn gương mặt còn sốc của bà ta. “Vậy ra bà phải cho cái này vào vườn nhà bà Prescott hằng năm sao?”

“Cậu không có quyền lục lọi đồ của tôi!”, bà ta quát.

“Nó ở ngay trước mắt tôi”, Sam phản đối, “và bà mời tôi vào đây. Đúng không, Harlan?”

Lúc đó, Harlan rẽ vào, đứng trước cửa.

“Nhưng tôi…”, bà ta lắp bắp. “Tôi đã không…”

“Ồ, tôi nghĩ là bà đã làm, bà Castman ạ. Có thể có nhân chứng, bà biết đấy”, Sam nói, ra ý anh đã biết chuyện. Anh lấy huy hiệu của mình ra. “Bà có quyền…”

“Đợi, đợi đã. Ý cậu là gì, tôi có quyền? Cậu là cảnh sát?”

“FBI”.

Bà ta hít vào một hơi thật sâu, Sam có thể thấy tâm trí bà ta đang chạy đua với đôi mắt đảo qua đảo lại đó. “Tôi đã không phá luật. Bà ta đã nói tôi làm thế? Bà ta gọi cho cậu? Cậu không còn việc gì hay ho để làm hơn là bắt một bà già tội nghiệp, người chỉ muốn-”

“Bà muốn biết mình đã phá bao nhiêu luật? Bắt đầu với xâm phạm và phá hoại và-”

“Thôi được rồi. Được rồi. Tôi cũng đâu cố tình làm thế”.

“Làm gì?” Anh hỏi, mong bà ta sẽ thừa nhận việc mình làm.

“Tôi thấy hoa của bà ta khô, nên tôi… Đằng nào chúng cũng sẽ chết mà… Tôi không muốn đi tù”, bà ta khóc. “Tôi có thể làm gì để bù đắp?”

Sam giả vờ suy nghĩ. “Tôi nên cho bà cơ hội”, anh nói. “Sân nhà hàng xóm sẽ phải xới tung lên, tất cả chỗ đất ô nhiễm sẽ phải được chở đi. Rồi còn phí vận chuyển đất và hoa mới để trồng-”

“Tôi sẽ trả”, bà ta vội vàng nói. “Tôi sẽ làm điều đúng đắn. Tôi sẽ thay hết chỗ đó”.

Anh gật đầu. “Thôi được, nhưng tôi cảnh cáo, nếu bà bước một bước chân sang sân nhà hàng xóm, bà sẽ vào tù đấy”.

Bà Castman vội vội vàng vàng vào nhà gọi cho bên bán cây trồng, Sam quay lại nhà Gigi. Harlan đứng ở cửa bếp đợi.

“Cảm ơn, Harlan”.

“Tôi không giúp gì cả”.

“Bà Castman biết chú nghe bà ta nhận tội. Nếu bà ta còn gây chuyện, chú sẽ báo cảnh sát”.

“Bà ta là một bà già ích kỷ”, Harlan nói.

Sam không phản đối.

Harlan chuẩn bị quay lại với công việc trong phòng Gigi thì Sam nói “Nếu người nhà Lyra có hỏi chú về việc chú đang làm ở đây…”

“Tôi sẽ bảo họ là mình đang xây một căn phòng nhỏ”.

Sam mỉm cười. “Lyra đã-”

“Không”, Harlan ngắt lời. “Tôi đã gặp họ rồi”.

Lyra đang trong phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, chân gác lên ghế để chân. Máy tính của cô đặt trên đầu gối, cô đang gõ bàn phím một cách giận dữ và lẩm bẩm với mình điều gì đó.

“Em ổn chứ?” Sam hỏi.

Cô ngước lên. “Em đang cố viết kịch bản cho bộ phim về trẻ em. Em đã viết được cả tá bản phác thảo những không ưng được bản nào. Chỉ là em không rõ mình muốn đi theo hướng nào”.

“Em sẽ có một ý tưởng tuyệt vời thôi”, anh trấn an cô.

“Cảm ơn anh”, cô trả lời, đánh giá cao sự tự tin của anh.

Gigi từ tầng hầm lên cầm theo mấy cái khăn tay sạch. Khi đi qua phòng khách để tới tủ đồ, bà thấy Sam.

“Cháu đã nói chuyện với bà Castman chưa?”

“Rồi ạ”.

“Bà ta có nhận tội không?”

“Có ạ”, anh trả lời.

“Tốt”, bà gật đầu. “Giờ thì bà sẽ sang đó cho bà ta biết bà nghĩ gì”. Bà đặt mấy cái khăn trên tay xuống ghế, bước ra cửa.

Sam chạy đến chặn lại trước khi bà bước ra ngoài. “Cháu biết bà rất giận… và bà có quyền được thế. Bà ấy đã phá hoại tài sản và phá hủy mọi công sức của bà. Nhưng bà ấy đã hứa sẽ bồi thường thiệt hại và mua hoa mới cho bà rồi”.

“Ít nhất bà ta cũng phải làm được thế”, Gigi điên tiết nói.

“Cháu biết, cháu biết”, anh nói để làm bà bình tĩnh. Với sự cứng đầu của Gigi và sự ích kỷ của bà Castman, Sam hình dung được một cuộc chiến dốc toàn lực giữa hai người. “Cái bà muốn là được xác minh đúng không nào? Để mọi người biết bà thực sự là một người làm vườn giỏi?” Anh ngừng lại cho bà suy nghĩ, rồi tiếp tục, “Bà Castman sẽ phải thuê người tới giải quyết sân của bà”.

Mắt Gigi lóe sáng. “Đúng thế. Họ sẽ tìm ra lý do bà phải đổi hoa. Bà biết bà ta sẽ gọi bên buôn cây Hatfield. Họ là nơi bán cây duy nhất trong thị trấn, và mọi người ở đó đều thích nói chuyện”. Bà mỉm cười vỗ nhẹ vào má anh. “Cảm ơn cháu, Sam”.

Gigi nhặt khăn lên, bước chân bà nhẹ nhàng khi xuống nhà.

Lyra theo dõi Sam và bà nội mà kinh ngạc. Cô chưa từng thấy ai dụ dỗ bà như cách anh vừa làm.

Sam quay lại thì thấy cô đang nhìn anh mỉm cười. “Chuyện gì vậy?”

“Cảm ơn anh”, cô nói.

Anh cười lại với cô. “Anh thích Gigi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.