Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Chương 62: Múa riu qua mắt thợ




Kết thúc công việc, Hà Vân về biệt thự Đăng gia chờ Đăng Lâm về để giãi bày thắc mắc trong lòng. Vừa bước vào nhà, vú Tâm đón cô, nhanh miệng nói:

- Cô tắm rửa rồi ăn cơm nha, hôm nay cậu Đăng Lâm về trễ, bà chủ thì đi thăm em gái, tối nay không về.

Hà Vân thở dài gật đầu, nặng nề về phòng. Đầu cô vẫn còn miên man những ý nghĩ rối loạn. Cô vừa gặp phải một vấn đề rắc rối đã mất đi phương hướng. Tự giễu cợt bản thân mình, trách mình đã quen an nhàn hưởng thụ, đã quen sự bao bọc chở che, khả năng thích nghi với môi trường ám đấu, thanh trừng lẫn nhau giành lợi ích, trả thù thật quá thấp kém. Cô lại nghĩ đến anh, nghĩ anh bị bao vây giữa muôn vàn sóng gió, thăng trầm có mệt mỏi lắm không? Mắt nhắm nghiền, cô đem tất cả nỗi lòng ngổn ngang sắp xếp lại, hạ quyết tâm sẽ tích cực học hỏi, sẽ không gây thêm cho anh bất cứ phiền phức gì nữa, sẽ cùng anh vượt qua hết đoạn đường vất vả, khó khăn không ngừng này…

Hà Vân không có một chút khẩu vị, ăn cơm qua loa, sau đó lấy lý do mệt mỏi về phòng. Đặt mình nằm lên giường, cô ngủ lịm đi lúc nào không biết, chỉ khi giật mình tỉnh dậy, mọi thứ xung quanh đã tối om. Hà Vân nhón tay lấy điện thoại bật lên, màn hình hiện lên đã tám giờ tối. Sực nhớ lại mình có việc muốn nói với Đăng Lâm, Hà Vân vội vàng lao ra mở cửa, tiến về phòng anh. Tay cô cầm nắm cửa, chợt dừng động tác vì giọng nói của Đăng Lâm bên trong vọng ra thật lạnh lẽo:

- Xác định được cái gì?

- Chủ tịch, tai nạn ở Huy Hoàng Plaza không phải do bất cẩn, có kẻ muốn chúng ta phải khốn đốn trước búa rìu dư luận, thủ đoạn kín đáo, còn chưa điều tra được chủ mưu.

- Cổ phiếu Xuyên Á vẫn tiếp tục giảm?

- Đã chậm lại, nhưng vẫn giảm…

Hà Vân nhận ra giọng nói còn lại là của Tất Ưng. Cuộc trò chuyện dừng lại, chứng tỏ những người trong cuộc đang đắm chìm trong suy nghĩ. Tim Hà Vân như bị ai nhéo một cái, đau ê ẩm. Anh đang gặp rắc rối nữa rồi, làm sao mình có thể mở miệng nói lên những nghi vấn trong lòng, để anh càng thêm nặng gánh. Thật sự lo lắng, thật sự mệt mỏi, cô phải làm thế nào để an ủi, chia sẻ cùng anh đây? Hà Vân dựa vào cửa phòng, cố gắng hít thở lưu thông khí trong phổi, bình ổn rối loạn trong đầu.

Bỗng cửa phòng mở tung, Hà Vân chới với, mất đi điểm tựa, cả cơ thể cô rơi vào vòng tay của người mình yêu thương. Như chưa từng trải qua lo lắng, như một kẻ làm chuyện lén lút bị bắt quả tang, Hà Vân trưng ra nụ cười gượng gạo như chứng minh “mình không có làm gì mờ ám”, giọng nói lại lắp bắp không tự nhiên:

- Anh, em… mới đến, định… hỏi anh… hỏi anh…

Đăng Lâm búng nhẹ ngón tay lên trán cô, tinh thần thư giãn được một ít. Tạm gác lại phiền muộn, anh treo lên nụ cười dịu dàng, ôn nhu nói:

- Muốn vào thì cứ vào, sao phải đứng dựa ở đây, anh mà không đỡ thì em đo đất rồi, hay em có ý thích khác người mà anh chưa biết?

Hà Vân đưa tay xoa xoa trán, sống mũi cay cay. Anh che dấu thật giỏi, đây là lý do bao nhiêu năm qua bên cạnh anh, cô chưa bao giờ biết áp lực đè lên anh quá sức nặng nề. Cô cũng không muốn làm anh bận tâm, cố gắng điều chỉnh mình không xúc động, ngăn dòng nước mắt đong đầy nơi khóe mắt, cười nham nhở:

- Em làm gì có sở thích khác người nào cơ chứ!

Đăng Lâm khẩn trương, anh không dùng lực, cô nhóc này đã muốn rơm rớm nước mắt là tại sao? Anh chăm chú nhìn cô gái mình yêu thương, như muốn phát hiện ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu. Anh nhíu mày:

- Hôm nay em có chịu đả kích gì sao?

Hà Vân tròn mắt, tâm tư cô không đến nỗi biểu hiện hết ra ngoài để anh có thể dễ dàng bắt được như vậy chứ? Cô vội vàng lóe lên một ý nghĩ, hướng lệch đi vấn đề mình quan tâm:

- Em muốn nói với anh từ đây đến ngày hoàn thành bộ sưu tập Nắng mai, em muốn trực tiếp đến giám sát gia công. Em đột nhiên rất có hứng thú với thiết kế trang sức, anh có thể cho em sử dụng một những viên kim cương trong lô hàng KJ120 để luyện tập không?

Đăng Lâm ngưng trọng, vấn đề bảo bối của anh đang quan tâm là thế sao, vậy thì nước mắt lưng tròng vừa rồi giải thích thế nào? Đây là lần đầu tiên anh không bắt kịp suy nghĩ của ai đó, hay do anh suy nghĩ quá nhiều?

Thấy Đăng Lâm vẫn còn đang dò xét, Hà Vân khôi phục lại bộ dạng thường ngày, cầm tay anh lắc lắc, mắt tròn long lanh, môi nhỏ liến thoắng:

- Anh đồng ý đi, xin anh đó, em thật rất, rất muốn nha.

Đăng Lâm thả lỏng suy nghĩ, môi nhếch nụ cười, nắm tay cô nhóc dừng lại động tác lắc lấy lắc để, cảm thán “hết cách”. Anh gật đầu đồng ý, dù sao anh cũng muốn tư tưởng của cô nhẹ nhàng, nếu cô không xin thì anh cũng điều cô đến đó vài ngày tránh đi mọi áp lực trong những ngày Xuyên Á gặp khó khăn này.

Hà Vân tiếp tục cầu xin:

- Ờ … mà em cũng cần Đỗ Huy và Nghi Thu giúp đỡ nên anh có thể cho chúng em cùng làm việc chung một nhóm nha.

Đăng Lâm phụt cười, mèo vẫn hoàn mèo, không thể cải huấn thành dạng khác được, không đồng ý có thể yên ổn được sao.

Hà Vân trưng ra sắc mặt thỏa mãn khi mong muốn của mình được đáp ứng, nói vài câu nịnh nọt rồi quay trở về phòng.

Hà Vân bước vào phòng, nhanh tay đóng cửa. Cố gắng định thần, Hà Vân lấy dụng cụ vẽ bày ra bàn, tập trung tưởng tượng lại kiểu dáng trang sức sử dụng những viên kim cương màu đỏ tím, màu biểu tượng của lãng mạn; của tình yêu mà cô đã tưởng tượng ra khi nhìn thấy chúng. Hà Vân nghiêm túc, tỉ mỉ chú tâm vào công việc, như có lực hút vô hình nào đó cuốn tất cả tâm hồn và thể xác của cô vào một thế giới lung linh. Bàn tay Hà Vân không nhanh không chậm, khéo léo di chuyển, vẽ từng đường nét xuất thần.

Hà Vân chỉnh sửa lại lần cuối, gật đầu ra vẻ rất hài lòng tác phẩm thiết kế của mình. Cô thấy vai và cổ mỏi nhừ, vươn vai, ngáp dài một cái, miệng lầm bầm “chặc chặc, hưởng thụ nhiều quá hư người, mới làm một chút mà mệt quá!”. Nhìn ra cửa sổ, ánh sáng ban mai yếu ớt chiếu qua kẽ lá, Hà Vân giật mình hiểu ra mình đã miệt mài một đêm, trách sao mình lại mệt như vậy.

Cô vội vàng làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo, bước thấp bước cao xuống nhà ăn. Bàn ăn vắng bóng người, vú Tâm thấy Hà Vân hai mắt cú mèo thâm quầng, sửng sốt:

- Cô không khỏe sao, có khó chịu chỗ nào à? Mặt mũi thế này có phải cả đêm không ngủ được không?

Hà Vân mỉm cười, lắc đầu:

- Cháu không sao. Anh boss chưa dậy sao vú?

Vú Tâm bê phần ăn sáng đặt trước mặt Hà Vân, nhỏ nhẹ nói:

- Cậu Đăng Lâm gấp gáp đi ra ngoài rồi, không ăn sáng. Xuyên Á xảy ra chuyện lớn chết người, sáng nay nhìn vào trang đầu của báo vú mới biết... Cô ăn nhanh đi kẻo nguội.

Hà Vân lặng lẽ ăn, mùi vị nhạt thếch, thở dài “anh chắc chắn đang sứt đầu mẻ trán đối phó với sự cố rồi”. Cô buông đũa, uống vài ngụm nước, chán nản đứng lên đi làm. Suốt đoạn đường đến công ty, Hà Vân luôn suy nghĩ làm thế nào để mình có thể âm thầm thực hiện kế hoạch đề ra, không đánh động đến kẻ đang rình rập trong bóng tối. Hà Vân nhắm mắt, hai tay ôm mặt, vuốt trán, buộc bản thân tỉnh táo.

Nghi Thu và Đỗ Huy chờ đợi Hà Vân ở cổng công ty, vừa thấy xe Hà Vân trờ tới, vội vàng tiến đến, cùng nhau bước vào sảnh chính. Nghi Thu thấy Hà Vân phờ phạc, quan tâm:

- Cậu sao vậy, không khỏe à?

Hà Vân bước chậm, cân nhắc kỹ mới nói:

- Mình cảm thấy có kẻ nấp trong bóng tối đang có mưu đồ gây bất lợi cho mẫu trang sức chuẩn bị tham gia triễn lãm. Tình hình Xuyên Á lại biến động, mình không muốn anh Đăng Lâm thêm gánh nặng vì nghi ngờ chưa đủ căn cứ này. Hai cậu có thể giúp mình một tay bí mật vạch trần nghi ngờ của mình không?

Nghi Thu nhíu đầu chân mày, nếu có bàn tay hắc ám nào muốn hại Xuyên Á, hại Đăng gia, cô không ngần ngại liều chết chống lại, nhưng để cùng Hà Vân bí mật giấu giếm chủ tịch thì có nên không? Nghi Thu nhìn Hà Vân rất, rất nghiêm túc, tuy vậy cô vẫn lo lắng liệu cô nàng này có gây họa gì không? Chặc… chặc, vấn đề này thì cần phải xác định lại đúng không?

Đỗ Huy nghe qua lời Hà Vân nói, bản tính anh hùng vì nghĩa bốc lên cao, gật đầu như giã tỏi ra ý toàn tâm toàn sức giúp đỡ người bạn thân thiết, không ngại gian khó.

Hà Vân nhận được biểu cảm của hai người, có chút bất an. Cô vỗ nhẹ vào bả vai Nghi Thu, mắt lườm thâm sâu, cảnh cáo:

- Không cho từ chối, nhớ không được làm việc hai mang, nếu để tin tức này lọt đến tai bất kỳ người nào, cậu đừng bao giờ nghĩ có một người bạn như mình nữa. Mình cam đoan chắc chắn như thế, cậu nên suy nghĩ cẩn thận.

Nghi Thu liếc nhìn trời, đang mùa hè mà khí lạnh từ đâu tràn tới, quét qua người mình lạnh lẽo thế này? Khí thế này đúng là cô nàng học hỏi được từ người vĩ đại dung dưỡng cô bao lâu. Thôi thì bước đến đâu hay đến đó, bao nhiêu năm bên nhau, tình cảm nảy sinh hoàn toàn chân thật, không phải chỉ đơn thuần là trách nhiệm được giao phó bảo vệ an toàn cho cô gái nhỏ này. Nghi Thu mỉm cười, gật đầu đồng ý cùng sát cánh với Hà Vân , không để bí mật bị bán đến người cần biết, cũng là giảm đi một mối bận tâm cho người đó trong tình hình nước sôi lửa bỏng.

Hà Vân trình bày sơ qua ý tưởng thiết kế của mình. Hai người bạn lắng nghe chăm chú, thật ra thì một khi hạ quyết tâm cùng cô ở một chiến tuyến, họ đã xác định tư tưởng hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của cô. Hai người đều biết, mặc dù cô hay gây họa, nhưng tìm ẩn bên trong là sự thông minh, nhạy bén không có mấy người có được.

Hai vị trí mà ba người bạn chọn làm tiêu điểm có thể có nội gián là phòng thiết kế và phòng chế tác. Cả ba chọn đến phòng thiết kế trước nên được thư ký Lê đưa đến ra mắt phòng. Cả ba người rất ngạc nhiên khi vừa bước vào, một phòng tám người, sáu nữ hai nam, nhưng nổi bật nhất là hai người nam, quần áo hoa văn sặc sỡ, lòe loẹt. Hà Vân giật giật khóe môi suy nghĩ, có phải mấy người này rất yêu thích cột đèn giao thông hay không mà thiên vị ba màu đỏ vàng xanh như vậy.

Cô thư ký hắng giọng, giới thiệu đại khái về ba người bạn nhóm Hà Vân. Mọi người thờ ơ lãnh đạm, có chút bất cần đời, đây là “bản chất văn hóa đặc trưng” của giới nghệ thuật sao? Hoàn thành nhiệm vụ, thư ký Lê vội vàng rời khỏi cái phòng chứa nhiều người quái dị này, đúng là lắm tài lắm tật.

Trưởng phòng thiết kế, Nguyễn Nhân tầm năm mươi tuổi không mấy niềm nở đón ba người bạn, dùng tốc độ tên lửa giới thiệu tình hình của phòng. Hà Vân tập trung hết mọi giác quan để lắng nghe, tai cô muốn run giật kháng nghị, đây là thử thách thính lực có phải không? Dùng khả năng nhanh nhất của bộ não, Hà Vân nhớ được vị này chính là người thiết kế bộ sưu tập “Nắng mai”, liệt vào danh sách đáng nghi, ngàn lần không thể xem nhẹ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.