Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Chương 54: Bệnh thất tâm




Đăng Lâm bước vào, không khí ngừng chuyển động, lạnh lẽo đông cứng người; mọi âm thanh im bặt. Đặt mông ngồi cạnh mẹ mình, Đăng Lâm đưa mắt như muốn đòi mạng quét qua bốn người nghiêm cẩn cuối mặt. Bà Khánh Loan cứu vãn tình hình, sốt sắng:

- Con bé không có gì là tốt rồi, trong cái rủi đã có cái may, con đừng làm mọi người sợ.

Đăng Lâm giữ nguyên vẻ lãnh khốc, không vui không buồn:

- Mẹ lo lắng nhiều, mệt rồi, để vú Tâm đỡ mẹ về phòng.

Bà Khánh Loan cũng bị khí phách của con trai bao phủ, ậm ừ gật đầu, liếc nhìn những người gây họa trong phòng, thầm nghĩ “tự cầu phúc đi”, cùng vú Tâm về phòng Hà Vân. Bà cũng rất mệt nha, lo lắng mấy tiếng đồng hồ, phải vào thăm đứa nhóc nghịch ngợm đáng yêu của mình thôi.

Anh boss vĩ đại ánh mắt chòng chọc nhìn từng người trong phòng. Nghi Thu và Thanh Tình lạnh toát sống lưng, biết mình đã phạm phải sai lầm to lớn, cùng vang giọng nói thét gào trong nội tâm mà muôn nghìn lần không dám bật ra ngoài: “Boss đại nhân vĩ đại, đáng kính, xin vì đấng cứu sinh mà đừng để mọi người chết ngộp vì kinh hãi”. Trợ lý Thành và Tịnh Báo cũng không khá gì hơn, trán tứa mồ hôi, tim nhảy liên hồi. Không thể chịu đựng được nữa, trợ lý Thành cất lời trước:

- Chủ tịch, con bé đã biết sai rồi, tôi đưa nó đến đây để ngài xử lý.

Tịnh Báo cũng nhanh nhẹn tiếp lời:

- Lão đại, tôi cũng đưa Nghi Thu đến rồi, chờ ngài xử lý.

Đăng Lâm nhìn bốn người, không biểu lộ cảm xúc, không nóng không lạnh mà uy nghiêm hướng Tất Ưng:

- Quét sạch ổ chuột nhắt đó chưa?

Tất Ưng nghiêm túc:

- Lão đại, không một ai trốn thoát, nửa tàn phế trong trại tạm giam rồi.

Đăng Lâm gật đầu, nhìn bốn người đang quá mức nghiêm túc trước mặt:

- Còn một người trong nhóm các cô đâu?

Thanh Tình mắt môi đều co giật, bất chấp hoàn cảnh, nhanh nhảu đáp lời:

- Là em sai, em kéo Đỗ Huy chạy, không phải tại anh ấy, cứ trách em là được.

Trợ lý Thành trợn mắt, khóe miệng co quắp hơn con gái, ông bây giờ mới biết thế nào là con gái là con người ta; tình huống hôm nay nếu hậu quả nặng nề, có thể ông sẽ bị chủ tịch buộc rời khỏi tổ chức; Thanh Tình bị thôi việc, mà một khi như vậy có mấy chỗ dám tiếp nhận cô vào làm, tương lai rồi sẽ ra sao. Điều đó có nghĩa là thân hai cha con còn chưa biết ra sao, con gái ông lại có tâm trạng bảo vệ người đàn ông chưa là gì của mình. Ông vỗ vào đầu Thanh Tình một cái, gằn nhỏ từng lời bên cô:

- Lo cho mình đi!

Thanh Tình nhún vai, nhìn bất mãn nhìn ba mình. Nhưng rất nhanh, cô thay đổi sắc mặt nịnh nọt “khó coi vô cùng”:

- Boss đại nhân vĩ đại, việc này thực ra là ngoài ý muốn, thực đó, là chúng em không biết bọn chúng hoạt động có tổ chức… nếu không chúng em đã xin huy động lực lượng tiếp ứng rồi, àh …Boss đại nhân là số một ở thành phố này, mà không là cả nước này… khi đó có mười lá gan chúng cũng không dám đụng vào một sợi tóc của Boss phu nhân tương lai… Em cam đoan đó!

Thấy biểu cảm của mình chưa thuyết phục được mọi người, Thanh Tình tiếp tục:

- Boss phu nhân cũng rất vĩ đại nha, đã làm cho hai người đàn ông phải nockout, chạy thoát thân. Đây được xem như là vượt qua thử thách, tích cóp kinh nghiệm, chúng em cũng xem là có công giúp đỡ nha, lấy công bù tội có được không?

Ngoài Đăng Lâm đen mặt ít nhiều, tất cả mọi người xuất hiện giọt mồ hôi to đùng nơi thái dương. Đăng Lâm nhíu mày, sáng suốt nhìn ra bảo bối của mình có “đức hạnh tốt đẹp” như hôm nay chắc chắn mười phần là do “kẻ nổi loạn” này. Anh gõ nhịp ngón tay lên bàn, mắt hẹp nhìn Thanh Tình, môi nở nụ cười rực rỡ:

- Nói như vậy, ba người thật có công giúp bảo bối của tôi vận động gân cốt nhỉ. Có lý, có lý lắm. Thanh Tình ngày mai chuyển sang làm phóng viên chính thức săn tin giải trí đi, công việc đầu tiên là bám theo viết bài nữ minh tinh mới nổi Trịnh Bảo Nghi, xem như vận động tốt gân cốt, học hỏi kinh nghiệm. Trong vòng một tháng, nếu biểu hiện tốt, tôi sẽ xem xét lại.

Lời nói của boss đại nhân nhẹ nhàng như mây gió lại khiến Thanh Tình lòng rơi “lộp bộp” hai tiếng, khóc không ra nước mắt. Cô đã từng thấy các anh chị phóng viên giải trí chạy như chó điên, rình bờ nấp bụi săn mấy cái tin tức mỳ ăn liền theo khẩu vị độc giả, là cái gai trong mắt các ngôi sao giải trí. Đặc biệt là nhân vật Trịnh Bảo Nghi này, tính tình hung hãn, thiển cận, nổi danh không do thực lực chuyên môn mà là do thân thế của cô ta tốt, là cháu gái của tập đoàn kinh tế FTI lớn mạnh. Bể khổ của cô đến rồi.

Trợ lý Thành nghe con gái trở thành phóng viên chính thức sắc mặt biến hóa tối tăm, nội tâm ông đã biết cô bị chủ tịch đả kích không nhẹ. Thủ đoạn đối phó người của chủ tịch thừa hưởng từ ba mình, ông nếm trải không ít, con gái mình là cừu non, làm sao che mắt được cáo già mà múa mép, tự mình chuốc lấy khổ.

Đăng Lâm nhìn ba người còn lại, phân phó:

- Nghi Thu và Đỗ Huy ngày mai bắt đầu làm tạp vụ trong nhà kho một tháng, có gì thắc mắc không?

Nghi Thu hiểu được trừng phạt này là nhẹ nhất rồi. Nếu boss đại nhân sa thải hoặc điều mình về căn cứ bí mật huấn luyện lại thì khổ nạn muôn trùng.

Hai người nhận được lệnh trừng phạt xong ỉu xìu rời khỏi biệt thự Đăng gia. Còn lại bốn người, Đăng Lâm nguôi ngoai tức giận, nói với Tịnh Báo:

- Thật không biết cậu có khả năng dọa người như vậy đó, hai lần gặp mặt đều làm cho bảo bối của tôi kinh hãi bỏ chạy muốn rơi tim ra ngoài.

Tịnh Báo gãi đầu gãi tai, thanh minh:

- Ờ…em cũng vừa biết mình có bản lĩnh đó… thật xin lỗi lão đại nhiều.

Đăng Lâm lắc đầu, thả lỏng cơ thể. Anh biết ba người trong căn phòng này trung thành hết mực với anh, với Đăng gia; cùng anh trải qua sinh tử, tình nghĩa này không thể thay thế được. Anh nhàn nhạt nói:

- Mọi người cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi thôi. Tịnh Báo, cậu ở lại đây đi, không cần về khách sạn Sunrise nữa. Công việc ở đây trong giai đoạn cao trào, rất cần cậu giúp đỡ, nhân tiện cậu bên cạnh nhắc nhở Nghi Thu đừng hùa theo mấy đứa nhóc chuyên gây họa. Àh mà này… mọi người đừng xưng hô lão đại nữa, chúng ta đã bước ra ánh sáng, quang minh chính đại, tránh tối đa những gì liên quan đến thế lực ngầm trước mắt thiên hạ.

Tịnh Báo và trợ lý Thành định mở miệng nói gì thì Đăng Lâm xua tay ra điều không có gì bận tâm nữa. Tất cả mọi người giải tán.

*********

Hai ngày sau, Hà Vân đi làm lại, không khí làm việc u ám. Nghi Thu bị phạt điều khỏi phòng quản trị kinh doanh, đang lao động “khổ sai” trong nhà kho, một mình cô thật buồn. Qua bao năm, hai người gắn bó như hình với bóng đã là thói quen, hôm nay trống trải cảm thấy thiếu vắng. Hà Vân ngồi vào bàn làm việc, tâm hồn treo ngược cành cây. Huy Bình gõ gõ tập tài liệu trên bàn, thu hồn Hà Vân về.

Huy Bình làu bàu:

- Đề án tốt như vậy mà bảo không khả thi, không cho triển khai, em xem có bất công không?

Hà Vân ngạc nhiên, đề án một tuần qua nhóm cô trình lên trưởng phòng xét duyệt, hôm nay chính thức bị gạt bỏ vì không có tính khả thi sao? Hà Vân nhanh miệng hỏi lại:

- Vì sao?

Huy Bình nhún vai, chán nản:



- Lão trưởng phòng nói phải có nhiều hãng trang sức cùng xuất hiện mới làm nền cho trang sức đá quý D&A, chứ như chúng ta trình bày thì quá đơn điệu, không thu hút khách hàng, từ đó ảnh hưởng đến doanh thu của tập đoàn. Nhiều, rất nhiều những lý do khác nữa, nhưng anh nói cho em biết, chủ yếu là do lão có tham gia ăn chia với các cơ sở trang sức khác nên không đồng ý với phương thức hoạt động của chúng ta. “Hài”…, lão ăn tham lắm, trước mắt lãnh đạo bao năm mà vẫn tồn tại được thì em phải biết trình độ nịnh trên chèn dưới của lão không phải bình thường. Em đừng có bị đả kích nha, chọc đến lão là chúng ta xúi quẩy lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.