Thiên Trương Nhục Cốt Đầu

Chương 27: Báo động hàng ngàn dặm




Hà Vân mím môi đè ép đau đớn, cố dùng sức đứng lên nhưng đầu gối cô đau đớn dữ dội, hình như đã gãy xương rồi. “Ư” , Hà Vân bật ra tiếng rên đau đớn. Tai nghe bước chân truy đuổi đã đến gần, Hà Vân tháo nhanh sợi dây chuyền có mặt là một cái hộp tròn bằng đáy chén uống trà, nhét vào tay Khắc Ngọc, đẩy cô nói:

- Ngọc hãy chạy nhanh dọc bờ sông, vượt qua cầu Sông Trà, đến khách sạn Sunrise, giao nó cho một người tên Đăng Lâm, anh ấy sẽ đến đây giúp mình.

Khắc Ngọc tay cầm dây chuyền do dự hỏi:

- Còn Vân thì sao, mình không thể bỏ cậu lại.

Hà Vân lắc đầu cầu xin:

- Chân mình gãy xương rồi, không chạy được nữa. Nếu chần chừ cả hai đều không thoát được. Chúng nó sẽ không làm gì mình. Mình sẽ chờ cậu và người đó quay trở lại cứu mình. Cậu chạy nhanh đi, van xin cậu …

Khắc Ngọc đeo dây chuyền vào cổ mình, hai tay nắm chặt, cuối cùng quyết định lao nhanh dọc theo con sông, lòng luôn tâm niệm: “đợi mình, hãy đợi mình quay lại”. Chân đặt lên cầu Sông Trà, Khắc Ngọc thẳng hướng khách sạn Sunrise phóng nhanh tới. Chiếc xe Bentley màu đen vượt qua cô, đôi mắt người ngồi ở ghế phụ quay lại nhìn trừng trừng nhìn cô. Chiếc xe vượt qua cầu một đoạn, bỗng tấp vào lề đường, dừng lại.

Ông Khắc Nguyên bước chân ra khỏi xe, từ từ tiến lại bóng dáng nhỏ bẩn thiểu đang chạy tới. Hai mắt ông đỏ ngầu, sắc mặt khó coi hung hăng. Khắc Ngọc thấy người phía trước đang chờ mình, cả người cứng đờ lại, run lên. Sợ hãi càng lúc càng tăng, Khắc Ngọc xoay người chạy ngược về cầu Sông Trà. Hành động đó làm ông Khắc Nguyên tức tối, nhanh chân đuổi tới. Đến giữa cầu, ông Khắc Nguyên bắt kịp tay, ép Khắc Ngọc dựa vào thành cầu, không còn đường chạy nữa.

Hai người đối diện nhau, Khắc Ngọc tràn đầy kinh hoảng, đứt quãng cầu xin:

- Ba, không, ông tha cho con, con sẽ không xuất hiện trước mặt ông nữa… sẽ không… không bao giờ…

Tròng mắt ông Khắc Nguyên hằn lên tia máu, sắc mặt vặn vẹo, tức giận không còn lý trí nữa. Ông bật ra tràng cười hung ác “hahaha, được lắm, được lắm...”, tăng lực siết chặt bàn tay xương nhỏ. Khắc Ngọc tuyệt vọng, nước mắt chảy ào, trong đầu cô nặng nề nghĩ mình không thể sống được qua ngày hôm nay nữa. Những hình ảnh cô đau đớn quằn quại hiện ra trước mắt, cô nghĩ mình có thể chết nhẹ nhàng hơn hoặc may mắn tìm một đường sống trong cái chết không. Ý nghĩ đó thúc đẩy cô khom người cắn mạnh lên mu bàn tay ông Khắc Nguyên, giật tay mình khỏi giam giữ, lao người xuống dòng sông Trà rộng lớn.

Ông Khắc Nguyên đờ đẫn nhìn xuống dòng sông lạnh lẽo, bao la. Tài xế đến gần ông, mời ông trở lại xe. Ông bước lên xe như người mất hồn phách, miệng rít gào đau đớn:

- Tại sao, tại sao tất cả đều chọn cái chết để rời xa tôi? …

Khắc Ngọc lặn một hơi đến khi không còn chịu đựng được mới trồi lên mặt nước, vùng vẫy bơi vào bờ. Nhưng thật xui xẻo, chân cô bị chuột rút, chới với chìm dần.

Những gì xảy ra trên cầu Sông Trà dưới ánh sáng của đèn đường, được một ống dòm từ ban công tầng 2 khách sạn Sunrise thu vào. Một chiếc cano nhanh chóng đến giữa cầu, có hai bóng người lao xuống, nhanh chóng cứu Khắc Ngọc lên.

Khi Khắc Ngọc rời đi, năm người đàn ông dữ tợn đã đuổi đến bắt được Hà Vân. Một người trong số họ bóp chặt cằm cô, gầm lên:

- Con khốn, mày đưa cái đó ra đây, tao tha cho mày một mạng.

Hà Vân bình tĩnh cười, trả lời:

- Có đưa hay không các người cũng không tha cho tôi. Tôi đã đưa nó cho cậu chủ rồi, ngày báo ứng của các người cũng tới rồi, hahaha..

Tiếng bạt tai “bốp, bốp” vang lên, Hà Vân lệch mặt sang bên phải, má trái của cô đỏ rực, nóng rát, bên tai nghe giọng quát tháo:

- Mày chưa gặp được thằng khốn đó, làm sao đưa được? Mày nghĩ mày không đưa ra thì tao không tìm được à? Tao đã giết bà vú của mày rồi, cũng đốt luôn ngôi nhà đó, chỉ cần thủ tiêu mày nữa thì dù cho có mười thằng khốn cũng không thể truy ra được cái gì. Khôn hồn thì mau giao nó ra đây, nếu không thì đi tìm chết.

Hà Vân lắc đầu, nhếch môi, rít từng chữ qua kẽ răng:

- Chúng mày giết ông chủ, giết ba tao diệt khẩu. Trời không dung tha cho lũ chúng mày đâu. Đã rơi vào tay chúng mày, tao cũng không hy vọng sống, con gái của Hà Hổ không phải là kẻ nhút nhát ham sống sợ chết. Tao chờ chúng mày ở địa ngục…

Người đàn ông bị kích động, lôi sềnh sệch Hà Vân xuống mé sông, nhận đầu cô vào nước. Hà Vân ngộp thở, hít phải không ít nước vào phổi, sắc mặt tím tái. Ông ta nhấc tay lên, Hà Vân sặc sụa, thở dốc, nghe được tiếng gầm thét:

- Sao, biết chết mùi vị thế nào chưa? Mày còn không nói tao cho mày chết luôn.

Hà Vân lấy lại một chút sức lực, thều thào:

- Không, không bao giờ…

Ngay lúc đó, một người đàn ông khác vội vàng chạy đến, nói gấp gáp:

- Đại ca, thằng khốn đó đã bao vây mấy thằng đàn em phía ngôi nhà kia, chúng ta mau đến ứng cứu.

Người đàn ông mặt mày dữ tợn, ánh mắt hung ác, tay nhận đầu Hà Vân xuống sâu dưới mặt nước, miệng mắng chửi:

- Mày muốn chết tao cho mày chết, chết trôi không ai truy ra được, chết đi …

Hà Vân giãy giụa được một lúc, lực giảm dần và cuối cùng không còn phản ứng. Người đàn ông dùng sức nâng Hà Vân lên ném mạnh ra giữa sông, xoay người rời đi.

****

Khắc Ngọc ngồi co ro một góc trên cano, gió thu theo tốc độ lướt nhanh của cano làm thân thể nhỏ của cô run lên bần bật. Một trong ba người đàn ông đưa cho cô một cái khăn tắm to choàng qua người. Ánh mắt hoảng loạn, cô liếc nhìn ba người đàn ông vẻ mặt “không mấy thiện lương” vừa mới cứu mình, lòng trỗi lên lo lắng “họ là ai, sao lại canh đúng lúc cứu mình”. Liền sau đó một người lấy điện thoại bấm số, nói lớn:

- Chủ tịch, đã cứu được người rồi.

Nghe âm thanh to trầm đáng sợ, Khắc Ngọc nghĩ đến hai chữ “chủ tịch”, lòng run rẩy oán trách số phận mình không tốt, vừa thoát khỏi tay hà bá, lại đụng ngay người của “ba”, đen đủi không thể nào hơn. Cano tấp vào bờ, Khắc Ngọc không xác định được đây là đâu trong đêm tối, vờ ôm bụng run run nói:

- Tôi muốn đi vệ sinh.

Ba người đàn ông nhìn nhau, lại nhìn cô gái phía trước, miễn cưỡng nói:

- Vậy cô đi bên kia, chúng tôi lên trên chờ cô.

Ba người đàn ông bước đến con đường nhỏ phía khách sạn Sunrise chờ đợi. Khắc Ngọc theo hướng cano vừa cứu cô, chạy nhanh không suy nghĩ. Trèo hết bậc thang cuối cùng bước lên cầu Sông Trà, Khắc Ngọc mắt láo liên định hướng tìm khách sạn Sunrise. Nhưng thấy thấp thoáng ba người đàn ông vừa cứu mình ở hướng đó, Khắc Ngọc cắn răng chạy ngược về bên này cầu, lại nhớ đến Hà Vân, không biết tình trạng cô ấy ra sao. Khắc Ngọc vừa chạy vừa thở dốc trở lại ngôi nhà nhỏ của dì Vinh.

Khắc Ngọc đuối sức nhấc chân gần về ngôi nhà của dì Vinh, bên tai nghe tiếng đánh nhau. Cô thấy có một chiếc xe sang trọng dừng chặn lối vào ngôi nhà. Cố gắng thở sâu đè nén sợ hãi, cô suy nghĩ mình nên làm gì. Phía sau có tiếng bước chân dồn dập, Khắc Ngọc không có đường tiến lùi vội nấp vào sau xe đẩy rác gần đó. Năm người đàn ông hùng hổ lao đến, một người nói như ra lệnh:

- Bốn đứa mày xông vào giải cứu, tao phục kích ở đây. Chỉ cần thằng khốn đó ra thì hôm nay là ngày giỗ của nó.

Khắc Ngọc nín thở, dựa vào xe đẩy rác, tiêu hóa những gì xảy ra trong tối nay, oán trách số phận mình đen đủi, có phải vì thế liên lụy dì Vinh và Hà Vân không.

Nghe tiếng bước chân gần mình, Khắc Ngọc lòng run lên, hé mắt nhìn thấy dưới ánh sáng yếu ớt có cái gì lóe sáng vung lên phía người đàn ông đang định mở cửa xe. Theo phản xạ, cô hét lên: “cẩn thận”. Người đàn ông nghiêng người, lưỡi dao sắc nhọn đâm lên vai, loạng choạng. Khắc Ngọc nhấc chân định chạy, nhưng không biết giẫm phải cái gì, mất đà lao đến đè vào người đàn ông vừa bị đâm, Không chỉ thế, một cây gậy to đang hạ xuống đập vào đầu người đàn ông đó lại đập đúng vào đầu cô. Đau đớn như xoay vòng tất cả hình ảnh trong ký ức cô từ khổ đau, tuyệt vọng, hỗn loạn, sau đó hút chúng vào không gian tối đen. Cô ngất lịm, mất đi ý thức.

Đăng Lâm định thần dang tay đỡ cô gái nhỏ, xoay người tránh tiếp những đòn tấn công vào mình. Đúng lúc này, ba người đàn ông khi nãy mới cứu Khắc Ngọc cũng chạy đến tham gia vào cuộc chiến. Hai người kia yếu thế tìm đường trốn chạy.

Đăng Lâm kìm nén đau đớn của vết thương, bế Khắc Ngọc vào xe, Tất Ưng lái xe lao nhanh đến bệnh viện gần nhất, những người còn lại giải quyết tàn cuộc. Sau khi xử trí xong vết thương, Đăng Lâm hướng mắt nhìn về phía phòng cấp cứu, không biết cô gái nhỏ đó thế nào rồi. Cô y tá bước ra, hỏi:

- Ai là người nhà của bệnh nhân nữ mới đưa vào cấp cứu?

Đăng Lâm gấp gáp trả lời:

- Là tôi.

Cô y tá đưa ra sợi dây chuyền, nói tiếp:

- Anh nhận đồ của cô ấy và đến khai thông tin bệnh nhân tại quầy tiếp đón.

Đăng Lâm cầm sợi dây chuyền quen thuộc, đây là kỷ vật của chú Hổ dành cho con gái, trên mặt có khảm những viên đá quý sáng óng ánh có khắc hai chữ nhỏ “Hà Vân”, cũng là thứ mà chú muốn đưa cho mình để lật ngược tình thế, trả thù cho ba mình và chú ấy. Tâm trạng khẩn trương, Đăng Lâm bấm chốt mở đôi mặt dây chuyền ra, thấy bên trong có một chiếc chìa khóa nhỏ của tủ bảo mật tại ngân hàng, một mẫu giấy có ba dãy số mật mã, tuy ướt nhòe vẫn có thể đọc được. Mặt trong hai bên có ảnh dán vào nhưng nhòe không thấy rõ ràng khuôn mặt, có thể là ảnh chụp gia đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.