Thiên Trường Địa Cửu, Mãi Mãi Bên Nàng

Chương 89: Tặng song tử tinh cho anh




Từ từ Âu Dương Noãn chú ý đến, Mộ Hương Tuyết nghe nhiều mà nói ít. 

Bốn tiểu nha đầu này tuy rằng đều là Đổng thị ngàn chọn vạn tuyển ra. Lúc đầu nghe nói tới hầu hạ công chúa đều có chút nơm nớp lo sợ. Sợ làm điều gì không tốt lại đắc tội. Nhưng hiện tại thấy nàng thân thiết như vậy, cũng liền thả lỏng rất nhiều. 

Sau đó Mộ Hương Tuyết lại thưởng cho không ít thứ tốt, lại còn ôn hòa hỏi về phụ mẫu đang làm gì? Bình thường thích những cái gì? Sau đó là làm sao lọt vào được mắt xanh của Đổng trắc phi? Là do ai tiến cử? Có từng đọc qua sách thư? Ai tính cách tốt? Ai thích cái gì?.....

Âu Dương Noãn nghe một nha đầu kể đến chuyện hồi nhỏ vấp ngã bị gãy một cái răng thì liền cảm thấy buồn cười. 

Lại nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Mộ Hương Tuyết, hơn nữa thỉnh thoảng nói thêm vào hai ba câu ‘Thật vậy chăng?’, ‘Còn có việc này nữa sao’….cổ vũ tinh thần bốn tiểu cô nương tiếp tục.

Trông thì có vẻ thực lộn xộn nhưng lại hỏi rất rõ ràng, tỉ mỉ từng chuyện.

Bốn người đương nhiên đều không phải là người thiên chân hồn nhiên. Trong đó có một người Đổng thị chân chính phái đến dò la tin tức tên là Thúy Vân.

Thúy Vân thấy đề tài nói chuyện càng ngày càng không khống chế được liền rất bất an: “Trắc phi phái chúng nô tỳ tới đây hầu hạ công chúa. Là bọn nô tỳ không hiểu chuyện, ở trong này nói đông nói tây cản trở công chúa và Quận vương phi nói chuyện!”

Nàng vừa nói, những nha đầu khác cũng liền tỉnh ngộ lại. Nhất thời đều đỏ mặt, nói chuyện cũng liền ấp a ấp úng.

Âu Dương Noãn mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy, thì đều lui xuống đi!”

Mộ Hương Tuyết nghe xong lời này liền nhìn về phía Âu Dương Noãn. Nàng cũng giống hầu hết những nữ tử Đại Lịch gia thế hiển hách, chưa từng phải chịu đựng khổ cực. Làn da nàng trắng noãn, dung mạo thanh lệ, ngũ quan tinh xảo. 

Điểm bất đồng là ánh mắt của nàng, ánh mắt nàng mang theo sự trầm tĩnh như dòng suối thong dong. Lại dường như tiềm tàng dòng nước chảy xiết qua đá ngầm. 

Lạnh nhạt cùng nhiệt tình, hai loại cảm xúc hoàn toàn tương phản nhưng lại hài hòa thống nhất xuất hiện trên con người nàng. 

Nàng như một gốc cây dương liễu trong gió, nhìn thì rất mềm mại nhưng lại mang theo sinh mệnh dẻo dai cùng nhiệt tình.

Trong lúc ngươi lơ đãng, ánh mắt trong veo như nước của nàng sẽ thoáng hiện rõ thế sự tràn ngập hào quang trí tuệ. Có một loại cảm giác khiến người ta không tự chủ được mà liền hoa mắt thần mê.

Khó trách Cửu ca lại thích nàng như vậy. Suy nghĩ này vừa lóe qua, Mộ Hương Tuyết liền mỉm cười: “Ngươi đã nhìn ra sao?”

Âu Dương Noãn cười khanh khách nhìn nàng, dùng một loại thân thiết như đối với bằng hữu nói chuyện với nàng: “Nhìn ra cái gì?”

Trên mặt Mộ Hương Tuyết có chút quẫn bách: “Nha đầu Thúy Vân kia, chính là nha đầu có lời nói trọng lượng nhất trong bốn nha đầu!”

Hai người đầu tiên chẳng qua chỉ là hành động thăm dò mà thôi. Thấy Mộ Hương Tuyết không phản đối liền an bài tiếp bốn người đến. Trong bốn người này chỉ có một người là tay trong. 

Như vậy hành động vừa rồi của Mộ Hương Tuyết, không phải là muốn thám thính tin tức mà là có ý muốn tìm ra người đầu lĩnh.

Âu Dương Noãn nở nụ cười, nàng đương nhiên đã nhìn ra. Chỉ là, Mộ Hương Tuyết vì sao phải làm trước mặt nàng.

Mộ Hương Tuyết ngượng ngùng cười cười: “Cửu ca ta nói ngươi là người tốt, có một số việc không nói ngươi sẽ không rõ. Kỳ thực loại chuyện này, trước kia ta ở trong cung cũng thường nhìn thấy….”

Đã có thể có nhận thức thanh tỉnh, bảo trì độ cảnh giác cao, lại không mất đi sự hồn nhiên. Âu Dương Noãn đối với Mộ Hương Tuyết, bất tri bất giác liền sinh ra một loại cảm giác tán thành.

Nàng đối với Chu cô cô theo Mộ Hương Tuyết từ Cao Xương tới, cười nói: “Cô cô, công chúa là khách từ Cao Xương. Đối với cuộc sống ở đây tất nhiên sẽ không quen thuộc. Về phương diện sinh hoạt cũng nhất định có nhiều chỗ không được như ý!”

Nói tới đây nàng liền đem ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Chu cô cô: “Cô cô cùng công chúa một đường vất vả đến đây, cũng giống như người thân của nàng. Công chúa tuổi còn nhỏ, có chỗ nào không tiện, người hãy để ý một chút, đừng để nàng chịu ủy khuất!”

Mộ Hương Tuyết cùng Chu cô cô đều sửng sốt. Đặc biệt là Chu cô cô, bà thật không ngờ Âu Dương Noãn sẽ cất nhắc mình như vậy. 

Chu cô cô liền tiến lên cung kính quỳ xuống: “Nô tỳ nhất định sẽ làm theo lời Quận vương phi dạy bảo, sẽ chiếu cố công chúa điện hạ thật tốt!”

Mộ Hương Tuyết hơi giật mình, trên mặt còn có chút cảm động.

Âu Dương Noãn không khỏi cười rộ lên, nàng đỡ Chu cô cô đứng lên: “Không cần đa lễ! Tính tình của công chúa, rất hợp với ta!”

Mộ Hương Tuyết liền cười tủm tỉm gật gật đầu.

Ngọ thiện được chuẩn bị rất phong phú, hiển nhiên là Đổng thị rất chú ý đến nơi này. 

Mộ Hương Tuyết nhìn thoáng qua, liền quay đầu phân phó Chu cô cô. Chu cô cô cấp tốc đi ra ngoài. Lát sau liền mang tới một tô bách hợp hoa hồng. Âu Dương Noãn sửng sốt.

Mộ Hương Tuyết cười nói: “Nghe nói quận vương phi thích nhất là loại điểm tâm này, mỗi bữa ăn đều phải có!”

Nếu nói là thích, chi bằng nói là thói quen, vậy mà Mộ Hương Tuyết có thể chú ý tới. Âu Dương Noãn có chút động dung liếc mắt nhìn Mộ Hương Tuyết.

Nàng luôn luôn thấy đối phương dụng tâm kín đáo, nhưng dụng tâm như thế nào mà chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng có thể chú ý tới. Hiển nhiên là bỏ tâm tư rất lớn.

Hai người trầm mặc dùng bữa, đều phát hiện đối phương tư thái ăn tao nhã, cử chỉ thong dong. Không biết vì sao, hai người thế nhưng lại đối diện nhau mỉm cười.

Sự mới lạ cùng ngăn cách dường như đều trong nụ cười này trở nên phai nhạt hơn rất nhiều.

Chạng vạng Âu Dương Noãn mới trở ra, thế nhưng lại ngoài ý muốn gặp Mộ Hiên Viên.

Sắc mặt hắn rất bình thường nhưng trong lòng sóng lớn đã sớm quay cuồng. Người trước mắt, làn da tuyết trắng, cằm hơi nhọn, ánh mắt thật to, thần sắc ôn nhu uyển chuyển. 

Trên người khoác áo màu xanh nhạt, lộ ra viền chỉ tơ vàng dệt thành kim ngân hoa. Váy trong màu vàng dài đến chấm gót, nhan sắc minh diễm, phi thường hoa mỹ, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường.

Thân hình nàng so với muội muội Mộ Hương Tuyết còn cao hơn, mái tóc đen tuyền chỉ có một kim phượng. Trong miệng kim phượng ngậm một chuỗi trân châu trắng noãn thả dọc theo bên tai. 

Nàng đang chậm rãi từ hành lang bước tới nhưng không hề phát ra âm thanh. Trong cử chỉ toát ra khí chất cao quý thanh nhã.

Hắn rốt cục cũng có loại cảm xúc chân thật khi được nhìn thấy người trong mộng.

Âu Dương Noãn lắp bắp kinh hãi. Sao người này nàng cố lảng tránh mà vẫn không tránh khỏi?

Nàng vừa nghĩ như vậy, đôi mắt trắng đen rõ ràng dưới ánh mặt trời như đá quý phát sáng, bịt kín một tầng nghi hoặc.

Là như vậy. Liền chỉ như vậy, ánh mắt tỏa sáng tràn ngập sinh cơ….

Khóe môi Mộ Hiên Viên không khỏi cong lên, trong đôi mắt lóe ra ý cười thân thiết: “Dọa ngươi sợ sao?”

Trong một khắc Âu Dương Noãn cho rằng chính mình đã nhìn nhầm người.

Nàng tuy rằng không thường xuất môn. Lại cũng nghe người ta nói qua, Mộ Hiên Viên trừ khi bắt buộc phải xã giao, còn không sẽ rất ít khi ra ngoài. Mà khi ra ngoài cũng không mấy nhiệt tình, dường như là có chút không thích nói chuyện.

Nhưng lúc này, Mộ Hiên Viên rất thân thiết ôn hòa, thậm chí còn mang theo một chút sự đôn hậu, dịu dàng. Cùng với hình tượng khí thế bức người thì hoàn toàn khác xa.

Ánh mắt Âu Dương Noãn xẹt qua mày rậm của hắn, cái mũi cao thẳng, đôi môi với đường cong rõ ràng….

Trong lòng nàng cẩn thận suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc đã gặp hắn khi nào? Ở đâu? Nói là ân huệ….thì rốt cuộc là ân huệ gì mới có thể khiến hắn nhớ mãi không quên cho tới ngày hôm nay?

Xuất phát từ sự lịch sự, Âu Dương Noãn cùng Mộ Hiên Viên hàn huyên mấy câu liền mang nha đầu rời đi. Mà Mộ Hiên Viên luôn đứng sau lưng nhìn bóng nàng rời đi, ánh mắt si ngốc.

Xương Bồ nói nhỏ: “Tiểu thư, Cửu hoàng tử kia như là tên ngốc vậy!”

Âu Dương Noãn nhíu mày, thấp giọng nói: "Không được nói bậy!”

Xương Bồ lại tuyệt không sợ, còn cười nói: “Là thật a! Chúng ta đi lâu như vậy rồi mà hắn vẫn cứ đứng đó nhìn. Không phải tên ngốc thì là gì?”

Không phải là ngốc. Thích một người là không có sai. Nàng hiện tại rốt cục cũng tin tưởng người Mộ Hiên Viên ái mộ là mình. 

Ánh mắt kia sẽ không gạt nàng. Ánh mắt mang theo sự tình yêu cùng bi thương khiến nàng không đành lòng nhìn thẳng. 

Tình cảm của hắn là thực, hơn nữa hắn chưa từng dùng thủ đoạn ti tiện gì đến quấy rầy nàng. Chỉ là đứng từ xa nhìn. 

Điều này khiến Âu Dương Noãn không có cách nào nói ra những lời khó nghe. Cũng như không thể dùng thủ đoạn khiến hắn biết khó mà lui. 

Bị người khác ái mộ, lại còn là một tình cảm nghiêm túc như thế. Thậm chí hắn quả thực còn dùng ánh mắt như nhìn nữ thần để nhìn mình. Điều này khiến nàng có chút dở khóc dở cười, đồng thời cũng lại có chút cảm động.

Tiếu Trọng Hoa yêu nàng quá mức thâm trầm, phương thức biểu đạt tình yêu cũng là uyển chuyển, đè nén. 

Mà Tiếu Diễn lại chỉ biết dùng thân phận cùng địa vị đến uy hiếp nàng. Loại yêu này căn bản chẳng qua chỉ là ham muốn chiếm hữu với thứ mà mình không có được.

Nhưng Mộ Hiên Viên, từ trước tới nay không hề che giấu ánh mắt ái mộ đối với nàng. Cũng chưa bao giờ dùng thủ đoạn ti tiện đến uy hiếp. Hắn cũng không biết quá khứ của nàng. Ở trước mặt hắn, Âu Dương Noãn vĩnh viễn có thể bảo trì được hình tượng hoàn mỹ nhất.

Nếu là trước kia, khi nàng chưa xuất giá Mộ Hiên Viên sẽ trở thành đối tượng lựa chọn tốt nhất. Như vậy, vì sao nàng lại không hề có cảm giác động tâm? 

Âu Dương Noãn cười lắc đầu, đem nghi vấn đè sâu dưới đáy lòng.

Mới đi được nửa đường liền có nha đầu báo lại: “Quận vương phi, Thế tử phi cho mời!”

.....

Dạ lan càng sâu, hoàng hôn nặng nề.

Tiếu Trọng Hoa nằm trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngủ được. Càng không muốn suy nghĩ đến nhiều chuyện, lại càng dây dưa không rõ. Đảo loạn tâm trí hắn không phải là chuyện triều đình mà là bóng dáng kia cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí hắn….

Sắc trời đều đã đen, nàng vẫn còn chưa trở về.

Nha đầu nói nàng đi Phù dung các. 

Phù dung các a!....Cửu hoàng tử cũng thường xuyên tới đó. Tiếu Trọng Hoa bữa tối cũng không hề động đũa, vẫn ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm liêm mạc. 

Khuôn mặt tuấn mỹ trong bóng đêm hiện lên chút cười khổ. Haizzzz, xem ra bản thân hắn là đang ghen thật rồi. Đây là sự thực rất rõ ràng, mặc kệ hắn không muốn thừa nhận cỡ nào.

Chính là hắn không nghĩ rằng mình cư nhiên cũng sẽ như một thiếu niên ngây thơ hờn dỗi, cũng ăn dấm chua. Hắn không khỏi lắc đầu cười khổ. 

Ai có thể tưởng tượng được đường đường là Minh quận vương, là sát tinh người người sợ hãi trên chiến trường cư nhiên lại yêu một nữ tử sâu đậm như vậy. Lại vì nàng khiến cho tâm thần không yên, cuộc sống hằng ngày đều như bước trên băng mỏng chứ?

Hắn nhịn không được lại thở dài tự giễu. Hắn quyết định chờ nàng trở lại sẽ cùng nàng trò chuyện một chút.

Âu Dương Noãn vừa bước vào, nha đầu liền thông báo với nàng Minh quận vương còn chưa dùng bữa tối đã trực tiếp đi ngủ.

Âu Dương Noãn hơi hơi kinh ngạc, lại không nói gì lập tức đi vào nội thất.

Không biết có phải cảm giác được điều gì, Tiếu Trọng Hoa trên giường bỗng nhiên liền trở mình, đưa lưng về phía Âu Dương Noãn.

Nội sam dán trên người hắn, lộ ra thân hình hoàn mỹ. Khiến cho người ta nhìn thấy, tim liền đập nhanh.

Sinh hoạt của hắn rất có quy luật, rất ít khi ngủ sớm như vậy.

Yên lặng thật lâu, Âu Dương Noãn mới rón rén đến gần. Đứng trước giường lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tiếu Trọng Hoa.

Nhìn Tiếu Trọng Hoa đang ngủ say, Âu Dương Noãn bỗng nhiên bình tĩnh lại. Trong lòng nàng yên tĩnh, ấm áp, còn có cả thỏa mãn. 

Có phải hay không bản thân nàng đã sớm có quyết định, trái tim nàng sớm đã có lựa chọn? Cho nên nàng mới đối với Mộ Hiên Viên không hề có cảm giác. Thậm chí là cả một chút động lòng cũng không có.

Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy tay hắn, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Trọng Hoa!”

Tiếu Trọng Hoa giống như thật sự đang ngủ, một chút phản ứng cũng không có. Nhất định là do quá mệt.

Trong lòng Âu Dương Noãn mềm xuống, liền nảy sinh một cỗ thương tiếc. Hắn mỗi ngày đều trở về rất trễ, khó có được một giấc ngủ đầy đủ. Vẫn đừng nên đánh thức hắn, để cho hắn được nghỉ ngơi một ngày.

Nàng nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên trán hắn.

Ngay khi Âu Dương Noãn bước vào Tiếu Trọng Hoa đã liền tỉnh. Kiếp sống hằng năm chinh chiến khiến hắn luôn rất cảnh giác. Một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến hắn từ trong mơ bật tỉnh dậy. Cho dù Âu Dương Noãn đã bước đi rất nhẹ nhưng cũng đủ làm hắn tỉnh giấc.

Nhưng không biết vì sao hắn lại không lập tức mở mắt.

Khi Âu Dương Noãn đến gần, hắn xoay người đưa lưng về phía nàng. Mà khi nàng không chút động tĩnh đứng nhìn, trong lòng hắn lại cảm thấy bản thân rất lạnh lùng, có chút không yên….

Khi hắn đang miên man suy nghĩ, Âu Dương Noãn liền nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn gọi một tiếng ‘Trọng Hoa’. Trong thanh âm, thế nhưng lại có một loại ôn nhu khó để diễn đạt thành lời.

Hắn chưa bao giờ xem trọng Tiếu Thiên Diệp và Tiếu Diễn. Bởi vì bọn họ đều bởi vì cá tính của bản thân, nhất định sẽ lỡ mất nàng.

Nhưng Mộ Hiên Viên, luận tuấn mĩ nhất định không theo kịp Tiếu Thiên Diệp. Luận địa vị thủ đoạn tất nhiên không theo kịp Tiếu Diễn. Nhưng hắn lại là người khiến Tiếu Trọng Hoa bất an nhất.

Cẩn thận ngẫm lại, Tiếu Trọng Hoa đột nhiên hiểu được. Bởi vì Mộ Hiên Viên cái gì cũng không biết. Trong ánh mắt người này chỉ có sự ái mộ thuần nhiên liều lĩnh đối với nàng. Thậm chí khi còn chưa biết thân thế của nàng, vẫn liền yêu nàng, ái mộ nàng.

Tiếu Trọng Hoa không thích chính là một tình cảm thuần nhiên như thế. Hắn rất hiểu Âu Dương Noãn, nàng sống trong bóng đêm, rõ ràng là nói không thèm để ý nhưng trên thực tế lại rất dễ dàng bị những thứ bên ngoài sáng đó đả động.

Cho nên hắn không lên tiếng. Nhưng nàng lại nhẹ nhàng hôn lên trán hắn mang theo lưu luyến không muốn xa rời. Giống như cánh bướm, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đáp xuống trán hắn.

Trong lòng Tiếu Trọng Hoa rung động.

Nàng nhớ thương hắn. Phát hiện này khiến trong lòng hắn có dòng nước ấm tràn ra. Tiếu Trọng Hoa không giả vờ nổi nữa, ánh mắt ấm áp, tay nhanh như chớp cầm lấy tay nàng, bên môi cong lên.

Khuôn mặt thanh lệ như hoa, làn da trắng nõn. Ánh mắt sâu thẳm, trong đó còn ẩn ẩn có sự ấm áp. Hắn dừng một chút, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy? Trễ thế này mới trở về!”

Âu Dương Noãn bị giật nảy mình, miệng khẽ nhếch. Nửa ngày sau mới lấy lại phản ứng, lẩm bẩm: “Ta…ta đi thăm Hương Tuyết công chúa. Sau đó lại đến chỗ đại tẩu….”

Tiếu Trọng Hoa lúc này mới phát hiện, nàng tuy rằng vẫn như bình thường nhưng cảm xúc lại có chút sa sút. Trong đầu hắn lập tức có một ý niệm…..đã có việc xảy ra!

Hắn quên sự không vui trong lòng, ôm lấy Âu Dương Noãn: “Noãn Nhi, làm sao vậy? Sao lại mất hứng như vậy?”

Âu Dương Noãn vốn không định nói. Bởi vì nàng cảm thấy bản thân cũng đã đủ kiên cường. Trước kia không ai thấy, không ai an ủi, nàng cũng chỉ vụng trộm khóc một chút, rất nhanh liền sẽ tốt lên. 

Nhưng hiện tại, nhìn hắn đang dè dặt cẩn trọng hỏi han, hốc mắt nàng không tự chủ được mà đỏ lên.

Đây chính là cảm giác được người khác yêu thương. Không, phải nói là cảm giác biết chắc chắn đối phương vô luận thế nào cũng sẽ an ủi, ở bên cạnh mình.

Cho nên Âu Dương Noãn bổ nhào vào lòng Tiếu Trọng Hoa, che đi lệ quang trong mắt.

Tiếu Trọng Hoa ôm chặt lấy nàng. Một bên hôn lên tóc nàng, một bên cúi đầu an ủi: “Làm sao vậy? Ngoan, đừng khóc…”

Âu Dương Noãn tựa vào bờ vai kiên cường của Tiếu Trọng Hoa. Nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cái gì cũng không muốn lo lắng, cứ như vậy hoàn toàn ỷ lại vào hắn. 

Những ngày tháng cay đắng, tang thương đều bỏ qua một bên. Mọi phiền não giống như bỗng chốc trôi rất xa. Giống như mọi thứ không vui đều chưa từng phát sinh qua.

"Giang hải vương phi, đã qua đời..." Nàng nhẹ giọng nói.

Tiếu Trọng Hoa sửng sốt, qua ba ngày nữa chính là sinh thần của phụ vương. Mà di nương lúc này lại đột nhiên qua đời….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.