Thiên Tôn Trùng Sinh

Chương 22: Truyền thống, cầu trượt và mặt nạ biến giọng




Ngụy Tác và Trấn thiên pháp tướng hòa làm một, cả thiên địa chỉ còn lại kim kiếm do Thiên kiếm đại đạo cấm ngưng thành.
"Oành!"
Trấn thiên pháp tướng bước tới, vung tay vạch lên vô số quang văn huyền ảo va vào kim kiếm.
"Xoạt!"
Vô số nguyên khí nổ tung, hình thành cuồng phong, khí tức chỉ thần huyền đại năng mới có tản ra.
Thiên kiếm đồng điện rung lên mãnh liệt, kim kiếm lơ lửng trên không trung vẫn giằng co với Trấn thiên pháp tướng. Trấn thiên pháp tướng như thượng cổ chiến thần nhất chấn động hư không hình thành vô số quang văn huyền ảo nhưng không thể phá được kim kiếm.
"Oành!"
Trấn thiên pháp tướng vung tay, vô số quang văn bổ vào kim kiếm.
"A!"
Thiên kiếm đồng điện rung động, nhiều tu sĩ Thiên Kiếm tông đô phun máu.
Kim kiếm vẫn lơ lửng như thường.
"Vô dụng! Ngươi không thể phá được Thiên kiếm đại đạo cấm." Lưu Tương Thành cất tiếng, y có kim đơn tu vi, có vẻ không hề tổn thương, "Đừng phí phí lực khí, mau cút đi trước khi viện quân của Thiên Kiếm tông đến."
"Lưu Tương Thành!" Ngụy Tác phẫn nộ gầm lên, Trấn thiên pháp tướng rạt rạt thiên quang văn.
"Oành!"
Kim kiếm vẫn nguyên lành, như một thần huyền đại năng hóa thân thành kiếm.
"Ha ha, Thiên kiếm đại đạo cấm là cấm chế mạnh nhất của Thiên Kiếm tông, hơn cả Hoàng Phủ lão tổ tự thân thi pháp. Dù thần huyền đại năng tự thân đến nơi cũng không thể công phá."
Thấy kim kiếm còn nguyên, Lưu Tương Thành cười vang đắc ý: "Tán tu như ngươi mà định đấu với Thiên Kiếm tông hả! Cho ngươi biết Thiên kiếm đồng điện đều do Thiên kiếm tinh tôi luyện chế thành, bố trí Thiên kiếm phù văn, kích phát vô số kim thiết chi khí, trừ phi ngươi tiêu hao được hết kim thiết chi khí, không thì dù thần huyền đại năng cũng phải mất mấy ngày oanh kích mới xong, ngươi cứ thoải mái."
"Mẹ nó chứ!"
Ngụy Tác bị Lưu Tương Thành chọc giận, nhân vật như con rối đó trốn trong Thiên kiếm đại đạo cấm thì lại tỏ vẻ đắc ý.
"Tưởng trốn trong đó thì an lành hả!" Thấy Trấn thiên pháp tướng không thể phá được Thiên kiếm đại đạo cấm, Ngụy Tác thu lại, trực tiếp lấy ra viên kim đơn hủy diệt luyện chế từ lão bất tử Huyền Phong môn Kim đơn tứ trọng ném vào Thiên kiếm đồng điện.
"Ầm!"
Uy năng khó tưởng tượng nổi với tốc độ kinh nhân khuếch tán đi, hình thành một dải sáng khổng lồ dấy lên như hình nấm.
"A!"
Lưu Tương Thành kinh hãi kêu lên.
Viên Tuyệt diệt kim đơn uy năng mạnh nhất mà Ngụy Tác có đến giờ đã chấn tan kim kiếm.
Nguyên khí như nước triều đổ vào quang văn của Thiên kiếm đại đạo cấm, như muốn hất tung Thiên kiếm đồng điện.
Thiên kiếm đồng điện chở rực quang hoa, phát ra vô số kim sắc nguyên khí như tiểu kiếm, lại ngưng thành kim kiếm.
"Cả Tuyệt diệt kim đơn mà không phá được Thiên kiếm đại đạo cấm?" Ngụy Tác không dám tin.
Tuyệt diệt kim đơn này có uy năng hơn cả tưởng tượng, sóng xung kích và âm ba khiến gã bắn ngược, thể nội khí huyết và chân nguyên rung mãi. Tuyệt đại đa số uy năng của Tuyệt diệt kim đơn do Thiên kiếm đại đạo cấm hứng chịu nhưng vẫn chưa bị công phá.
Ngụy Tác hiểu rõ Tuyệt diệt kim đơn này mà đối diện thần huyền đại năng chân chính thì không tạo thành sát thương thực chất được. Thần huyền đại năng e rằng thực lực hơn cả gã tưởng tượng.
"Ha ha." Lưu Tương Thành thấy kim kiếm bị nổ tan thì sợ run người nhưng rồi Thiên kiếm đại đạo cấm không hề tổn hại, thì điên cuồng bật cười, "Ngươi còn thủ đoạn gì thì cứ giở ra."
Ngụy Tác giận đến tối sầm trước mắt. Vốn Lưu Tương Thành thì gã có thể tùy tiện tóm cổ nhưng Thiên kiếm đại đạo cấm như một cái mai rùa, ngay cả Trấn thiên pháp tướng và Tuyệt diệt kim đơn lợi hại nhất cũng không thể công phá, gã nhận ra kim kiếm do lượng kim thiết chi khí kinh nhân ngưng thành, dù đánh tan thì lại ngưng tụ, với thần thông của gã, dù gọi cả Lý Tả Ý nhất tề công kích, cùng lắm chỉ đánh tan được mấy lần, không thể triệt để công phá Thiên kiếm đại đạo cấm.
"Ngươi định làm gì!"
Ngụy Tác suýt nữa thật sự thổ huyết vì tiểu nữ hài lại nhe răng lao tới, sáng mắt nhìn Trấn thiên pháp tướng. Con ngươi và hai cái sừng của nó cùng màu vàng, sáng mắt nhìn Trấn thiên pháp tướng rõ ràng với vẻ thèm thuồng.
"Người xấu... Lừa đảo..." Tiểu nữ hài tựa hồ nhìn thấu Ngụy Tác, "Ngươi có nó cũng vô dụng... không có trợ thủ... Lừa đảo, ngươi không hề có thủ."
"Mẹ nó chứ, không có thì làm sao, nếu ngươi không dây dưa thì y sao chạy thoát được." Ngụy Tác điên tiết tung cước vào mặt tiểu nữ hài.
"Người xấu... dám đánh vào mặt ta hả!" Tiểu nữ hài khí thế hung hung nhe răng, tay đấm chân đá với Ngụy Tác.
"Ta nhất định đánh chết ngươi!"
"Người xấu... dám chọc vào mắt ta!"
"Mẹ nó chứ, chọc mù kim quang nhãn của ngươi sao được."
Suốt một tuần hương, tay chân Ngụy Tác sưng lên, cơ hồ mất hết cảm giác, tiểu nữ hài cũng thở hồng hộc, song phương đều nhảy lên.
Ngụy Tác có khí huyết hơn người, lại có nhiều linh dược, tách ra là động dụng chân nguyên, luyện hóa đơn dược, nhanh chóng khôi phục như cũ. Tiểu nữ hài tựa hồ đả đấu thế này cũng tiêu hao không ít lực khí, nhưng không hiểu thể chất nào mà ăn thai thể pháp bảo là có thể khôi phục lực khí, cắn mấy miếng Luân hồi kinh luân xong là khôi phục.
"Chát!" "Chát!" "Chát!"
Cả hai vừa khôi phục là lại giận dữ nhìn nhau, lao vào đấu tiếp.
Đánh nhau một chốc, cả hai không gắng được nữa lùi lại, hồi phục một cút lại lao vào đấu tiếp.
"Người xấu... đưa vòng tay cho ta, ta tha cho ngươi." Tiểu nữ hài biết mình không hạ được người xấu.
"Nằm mơ, ngươi tha cho ta chứ ta không tha cho ngươi, nếu ngươi cởi vòng tay ra quỳ xuống cầu xin, chưa biết chừng ta tha mạng cho ngươi." Ngụy Tác nổi giận, lại tung cước.
"Người xấu... không cần vòng tay nữa, đưa hắc sắc tiểu nhân cho ta thì ta tha cho ngươi." Lại nghiến răng nghiến lợi đánh thêm một lúc, tiểu nữ hài thở hồng hộc lùi lại cắn Luân hồi kinh luân.
"Cương nha muội ngu ngốc, đưa vòng tay đây ta tha mạng cho." Ngụy Tác nhìn tiểu nữ hài, nghiến răng muốn cắn một miếng nhưng lại sợ gãy hết răng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Người xấu... Việc gì hả..." Tiểu nữ hài không hiểu, nháy mắt, "Ngươi nghe lầm hả? Ta chỉ cần hắc sắc tiểu nhân, đã giảm yêu cầu... ngươi vừa đòi ta cởi vòng tay, hiện tại ta giảm yêu cầu mà ngươi còn cần vòng tay của ta... có lầm không?"
"Ta không thích thì sao? Ta còn chưa bảo ngươi cắn chân mình!"
"Người xấu, quá huênh hoang, ta đánh chết ngươi."
...
Chát chát chát chát... Đấu thêm một chốc, tiểu nữ hài và Ngụy Tác không làm gì được đối phương, tiểu nữ hài kêu lên, "Được rồi, ta không cần hắc sắc tiểu nhân, vòng tay của ngươi có một cây kim sắc trường thương, cho ta thì ta tha cho ngươi."
"Thật ra là quái thai gì mà nhìn được cả đồ trong nạp bảo thủ trạc của ta!" Ngụy Tác cả kinh, nộ hỏa hơi giảm bớt, biết kim sắc trường thương nó nói đến là Phá diệt thần thương.
"Nhổ răng ngươi đi đã..." Phá diệt thần thương đối với Ngụy Tác cũng cực kỳ hữu dụng, tất nhiên không thể cho tiểu nữ hài. Hà huống tiểu nữ hài không thể sát thương được gã.
"Ngươi... dám đánh lén ta!" Ngụy Tác chưa dứt lời, tiểu nữ hài đã bổ tới đá lên mặt gã khiến gã choáng váng, suýt nữa bị lột mất nạp bảo thủ trạc.
"Người xấu... biết vậy thì đánh chết ngươi." Tiểu nữ hài lại hất Ngụy Tác bắn đi.
"Ha ha! Được! Đánh chết tán tu không biết trời cao đất dày kia đi!" Trong Thiên kiếm đồng điện, Lưu Tương Thành vui vẻ xem náo nhiệt, cười ha hả. "Tiểu tử, tán tu như ngươi mà dám đấu với Thiên Kiếm tông, ta hại chết cha mẹ ngươi thì sao, ngươi làm gì được ta?"
"Ngươi...!" Tiểu nữ hài đột nhiên giật mình lùi lại. Ngụy Tác mắt đỏ ngầu như dã thú phát cuồng.
"Thôi vậy... ta không cần kim thương của ngươi nữa... đưa tinh kim trong vòng tay cho ta, ta tha cho ngươi." Dáng vẻ Ngụy Tác khiến tiểu nữ hài hoảng sợ.
"Cút!" Ngụy Tác mắt rực hung quang gầm lên.
"Người xấu!" Tiểu nữ hài đột nhiên nổi giận, định lao tới động thủ, nhưng thấy dáng vẻ Ngụy Tác thì sững lại, "Ta giúp ngươi đối phó thanh kiếm... ngươi cho ta tinh kim trong vòng tay, được chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.