Lục quang lóe lên, lại hai thi thể yêu thú được Ngụy Tác lấy từ nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ ra.
"Đây là..." Lục bào lão đầu hít hơi lạnh.
"Khí tức của chúng rất đáng sợ..." Ngay cả Lý Tả Ý đang nhớ lại kinh văn cũng dừng lại, liếc hai lục sắc yêu thú.
Hai con lục sắc yêu thú đều là Phệ linh thú!
Trong nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ có hai thi thể Phệ linh thú!
Hai con Phệ linh thú tuy đã chết nhưng vẫn hàm chứa Hoang cổ khí tức, yêu khí kinh nhân, da như lục ngọc ánh lên lục quang.
"Phệ linh thú bị pháp khí do thần huyền đại năng luyện chế giết."
Ngụy Tác nhíu mày, gã thấy trên ngực Phệ linh thú có hai vết thương xuyên thấu, miệng vết thương chỉ cỡ nắm tay nhưng bên trong bị khoét rộng ra, cơ hồ đánh nát toàn bộ nội phủ. Vết thương còn toát ra khí tức hoàn toàn không thuộc về Kim đơn tu sĩ mà là của thần huyền đại năng.
Khí tức này khác hẳn phổ thông pháp bảo, cũng như phù lục Lâm Thái Hư dùng để dẫn động thủy khí trong nghìn dặm, do thần huyền đại năng dùng chân nguyên và nguyên liệu nào đó tế luyện thành pháp khí tiêu hao.
Thần huyền đại năng thông thường cũng không có thủ đoạn đó.
Liên tưởng lại thì không khó đoán, pháp khí giết chết hai con Phệ linh thú là do Huyền Phong môn tông chủ luyện chế được.
"Xem ra Huyền Phong môn tông chủ, trừ tu vi kinh nhân thì còn thần thông đặc biệt. Không biết nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ còn pháp khí này không."
Ngụy Tác lấy hết đồ trong nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ.
"Không..."
Trong nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ rất ít thứ, chỉ có hai đơn bình, một vật đen xì cỡ nửa bàn tay, thậm chí liên một món pháp khí và linh thạch đại cũng không có.
Ngụy Tác lắc đầu, thần thức dồn lên thi thể Phệ linh thú.
"Yêu đơn vẫn còn!"
Thần thức quét qua, Ngụy Tác phát hiện yêu đơn Phệ linh thú còn nguyên.
Ngụy Tác nhãn quang lóe lên, trong tay xuất hiện ba viên lục sắc tinh thạch.
Ba viên lục sắc tinh thạch lấp lánh lục quang nhu hòa, là ba viên đá kỳ dị có thể khiến linh dược đến niên hạn vẫn có thể tiếp tục tích lũy dược lực.
"Cũng vậy!" Lục bào lão đầu lên tiếng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hiện tại căn không cần dùng linh dược thử cũng biết hai viên lục sắc tinh thạch của Côn Bằng lão tổ giống ba viên của gã, từ ngoại hình đến khí tức!
Lấy được hai viên lục tinh!
Năm viên lục tinh kỳ dị ánh lên nhu hòa trong tay Ngụy Tác, đan với lục quang từ Phệ linh thú khiến mặt gã cũng giống lục bào lão đầu.
"Thứ này có phải hóa sinh từ thể nội Phệ linh thú, như pháp châu chăng?" Lục quang lóe lên, Ngụy Tác và lục bào lão đầu cơ hồ cùng nói.
Rất có thể!
Lục tinh này lại hóa sinh từ thể nội thượng cổ hung thú Phệ linh thú?
Ngụy Tác cả kinh.
Tuy không phải mọi yêu thú tiến giai, thể nội đều có pháp châu, như Hoang cổ cự ngao trong tay Ngụy Tác không có pháp châu, nhưng đặt lục tinh kỳ dị và thi thể hai con Phệ linh thú lại thì lục quang phát ra như huyết mạch tương liên.
Hai viên lục tinh, hai thi thể Phệ linh thú, buộc Ngụy Tác và lục bào lão đầu liên hệ lại vói nhau.
"Nếu có cơ hội ngộ gặp Phệ linh thú, phải tìm cách săn được." Ngụy Tác giật giật chân mày.
Lục tinh này không chỉ nuôi dưỡng linh dược, nuôi dưỡng Diệt tiên đằng cũng thập phần hữu dụng, Ngụy Tác từng thử, một viên là đủ cho một nhánh Diệt tiên đằng, giờ có tới năm viên thì đủ để đồng thời nuôi dưỡng năm nhánh Diệt tiên đằng sinh trưởng đến cực hạn. Càng nhiều lục tinh, càng có thể nuôi thêm nhiều Diệt tiên đằng và linh dược.
Đối với bất kỳ tu sĩ nào, loại lục tinh kỳ dị này đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Bất quá thật ra lục tinh kỳ dị có phải hóa sinh từ thể nội thượng cổ hung thú Phệ linh thú không thì cứ giết một con nữa là biết.
Hơi trầm ngâm đoạn Ngụy Tác thu năm viên lục tinh lại rồi nhãn quang lóe lên, một đạo hoàng sắc quang diễm bắn vào óc Phượng lân thanh ưng.
Phượng lân thanh ưng hơi run lên, nhưng không hề thay đổi.
"Ngươi định để Phệ tâm trùng hút não tủy hai con yêu thú này?" Giọng lục bào lão đầu lại vang lên trong tai gã.
Ngụy Tác bình tĩnh như thường gật đầu, Phệ tâm trùng vốn đang điều khiển Phượng lân thanh ưng nhảy bổ vào một con Phệ linh thú. Chát một tiếng, nó cắm vòi qua vết thương Phệ linh thú, xuyên lên não để hút.
Lúc trước Ngụy Tác hôn mê mấy ngày, Phệ tâm trùng tự hút không ít não tủy yêu thú. Theo kinh nghiệm, lần này Phệ tâm trùng ngủ say thì gần một tháng mới tỉnh, thành ra lúc chưa khôi phục tu vi thì gã không dám để nó ăn thâm, sợ nó lại đạt mức tiến giai mà ngủ say.
Hiện tại Ngụy Tác đã khôi phục tu vi, có thể điều khiển Trấn thiên pháp tướng thì phải tìm cách để Phệ tâm trùng tiến giai.
Khí tức còn lại của hai con Phệ linh thú thì phẩm giai không kém hơn bát cấp trung giai. Ngụy Tác còn một ít thi thể tu sĩ, để Phệ tâm trùng tiến giai tất không thành vấn đề. Tại Đông Hoang tông, gã biết cách khống chế Phượng lân thanh ưng, không có Phệ tâm trùng cũng không sao.
Cho Phệ tâm trùng ăn, gã cũng mở nạp bảo nang của Côn Bằng lão tổ lấy ra bạch sắc đơn bình.
Mùi thơm nức xộc vào mũi.
"Đây là Thiên hối nguyên đơn." Từ lúc lấy được Dưỡng quỷ quán đến giờ, tu vi đề thăng nên Ngụy Tác lấy được không biết bao nhiêu nạp bảo nang, tuy kiến thức vị tất so được với chân truyền đệ tử của siêu cấp tông môn như Thủy Linh Nhi và Phong Ngô Thươn, song thế cũng vượt xa tu sĩ thông thường. Chỉ ngửi khí tức rồi thấy mấy chục viên tuyết bạch đơn dược, gã nhận ra ngay là trong bình đựng cao giai đơn dược Thiên hối nguyên đơn để hồi phục chân nguyên. Gã từng lấy được không ít tại các nạp bảo nang khác nên không quá coi trọng.
"Đây là Phúc thọ diên niên đơn." Bất quá đơn dược trong một hồng sắc đơn bình khác khiens mắt gã ánh lên kinh hỉ.
Hồng sắc đơn bình có mười hai viên đơn dược cùng màu, bề ngoài hình thành hai chữ "Phúc" "Thọ". Là địa cấp thượng phẩm Phúc thọ diên niên đơn, dược lực có thể ngăn cản kim đơn suy kiệt, kéo dài thọ nguyên cho Kim đơn tu sĩ.
"Đúng là xa xỉ. Chả trách mấy lão quái vật Huyền Phong môn sống lâu thế..." Lục bào lão đầu ấm ức.
Phúc thọ diên niên đơn rất hiếm, bình thường xuất hiện một viên tại phách mại hội thì kiểu gì cũng bán được với giá kinh người, mà Côn Bằng lão tổ có đến mười hai viên.
"Thỏ huynh đệ, từ từ luyện hóa đơn dược này."
Lý Tả Ý hiện tại vì kim đơn suy kiệt thập phần nghiêm trọng, thọ nguyên sắp cạn, đơn dược này thập phần thích hợp vói y, còn hơn công hiệu Thiên long huyết hóa thạch không biết bao nhiêu lần, nên Ngụy Tác không hề do dự, đưa đơn bình cho Lý Tả Ý.
"À." Lý Tả Ý cực kỳ nghe lời Ngụy Tác, tuy trông già nua nhưng vẫn như trẻ con rất biết vâng lời, lấy một viên Phúc thọ diên niên đơn ra uống.
"Phù!"
Lý Tả Ý nuốt một viên Phúc thọ diên niên đơn, trong tay Ngụy Tác cũng xuất hiện một viên thủy tinh châu tử cỡ trứng chim câu, dồn một đạo chân nguyên vào thì linh khí trên mình Lý Tả Ý đều tụ vào đó, ngưng thành hình dãy núi đen liên miên, cực kỳ đặc biệt.
Vật này là một món pháp bảo Ngụy Tác lấy được trong nạp bảo nang của toán đại tu sĩ, có thể hấp nạp linh khí trên mình Kim đơn tu sĩ tỏa ra, khiến người ta ở xa không thể thấy được linh khí ngưng hình.
Tuy không lấy được pháp bảo như Thanh minh pháp y nhưng có vật này, đi đường sẽ an toàn hơn nhiều.
"Nhanh thế hả?"
Tế xuất việc ngọc, Ngụy Tác ngẩn ra vì Phệ tâm trùng cha hút xong não tủy con Phệ linh thú thứ hai thì lại ngủ say.
Cha hút xong hai con Phệ linh thú thì lại tiến giai, tốc độ này khiến Ngụy Tác hơi bất ngờ.
"Thỏ huynh đệ, đơn dược này rất hữu dụng, ta thấy mình trẻ ra nhiều." Đồng thời, Lý Tả Ý kêu lên kinh ngạc.