Thiển Thiển Mỉm Cười

Chương 37




Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Minh Thù quả thực bị bỏ lại cuối cùng. Nàng vừa đi lên, phong chủ các phong cũng không lên tiếng.

Dù cho nàng đi qua Cửu Khúc Sơn Trận thì nàng cũng chỉ là một tam linh căn. Bầu không khí có chút xấu hổ.

"Không ai muốn ta sao?"

Minh Thù nghiêng đầu nhìn người trên khán đài, ý cười trên môi không giảm.

"Vậy ta..."

"Nếu không có ai muốn vậy thì ta muốn."

Thân ảnh màu lam sậm đột nhiên xuất hiện, ngữ điệu lười biếng không có lực lại thành công làm cho khung cảnh yên tĩnh lại.

Nhạn Dẫn tựa như không thấy Quân Thanh, ngay cả chào hỏi cũng không có trực tiếp nhìn về phía Minh Thù:

"Đệ tử quan môn của Ly Hồn Phong, đến không?"

Mọi người trợn to mắt. Nàng lại có thể được phong chủ của Ly Hồn Phong ưu ái sao?

Minh Thù mỉm cười: "Không đến."

Từ chối quá thẳng thắn.

Huyền Cơ này là muốn lên trời sao?

Nhạn Dẫn bình tĩnh hơn đám đông vây xem phía dưới:

"Trong Ẩn Tông, ngoại trừ Ly Hồn Phong của ta ra còn có ai muốn ngươi sao?"

Minh Thù cong vành mắt cười cười, trong giọng nói tràn đầy ý cười còn mang theo kiêu ngạo:

"Thất Phong thì mới xuất hiện lục phong, chi bằng gom đủ Thất Phong đi."

Yểm Nguyệt Phong, Vô Ảnh Phong, Ly Hồn Phong, Kim Lan Phong, Tinh Tượng Phong, Xích Hỏa Phong, quả thực đã đủ lục phong. Còn thiếu một phong.

Linh Kiếm Phong.

Đệ tử nội môn nghĩ người này còn quá đáng hơn so với Vân Dao.

Linh Kiếm Phong còn được gọi là Kiếm Phong, một số kiếm trên Linh Kiếm Phong đã có từ khi Ẩn Tông thành lập, một số là rèn sau này. Nói chung, tất cả trên đó đều là kiếm nhưng đã gần trăm năm nay, Linh Kiếm Phong không có phong chủ.

Từ sau khi không có phong chủ, đệ tử trên Linh Kiếm Phong cũng không ở đó. Hiện tại không ai vào được Linh Kiếm Phong, trừ phi có tân phong chủ xuất hiện.

Hiện tại, Ẩn Tông đều lấy kiếm ở những nơi khác để dùng.

"Huyền Cơ, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"

Chưởng môn phá vỡ sự yên lặng: "Đã không còn đệ tử truyền thừa Linh Kiếm Phong nữa."

Minh Thù cười khẽ: "Đắc Thái Diễn, chưởng Linh Kiếm (1)."

Ánh mắt nàng di chuyển xung quanh: "Lời này ta nói không sai chứ?"

Chưởng môn nhíu mày: "Đúng. Nhưng Thái Diễn kiếm đã trăm năm không nhận chủ."

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Linh Kiếm Phong không có phong chủ.

Nhạn Dẫn có dự cảm không tốt.

Nụ cười của Minh Thù càng sâu sắc, vươn tay lên trời đánh một cái, sâu trong Linh Kiếm Phong phát ra tiếng vù vù.

Âm thanh thanh thúy kia vang dội, chấn động tận trời cao.

Người khác không nghe được âm thanh này, nhưng Quân Thanh và đám người chưởng môn đều quen thuộc, đây là tiếng kêu của Thái Diễn kiếm.

Minh Thù giơ tay lên, một đạo kiếm quang trong Linh Kiếm Phong lao ra hóa thành vệt sáng phóng tới bên này, Thái Diễn kiếm một màu bạch kim đứng phía trước Minh Thù, âm thanh liền biến mất.

Minh Thù cầm Thái Diễn kiếm nhìn về phía người trên đài:

"Bây giờ ta có tư cách làm chủ Linh Kiếm Phong chưa?"

"Ngươi..."

"Làm sao có thể?"

Đó là Thái Diễn kiếm! Bọn họ không thể nhận lầm!

Trăm năm qua Thái Diễn kiếm chưa từng nhận chủ, làm sao lại có thể nhận một tam linh căn chứ?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhạn Dẫn nhớ tới lúc trước tìm được nàng ở gần Linh Kiếm Phong, chính là khi đó.

Chính là không phải nàng chọn trúng Thái Diễn kiếm, mà là Thái Diễn kiếm chọn trúng nàng, cho nên nàng mới có thể tự do ra vào Thất Phong.

Nhất định là như vậy!

Lão tử đặc biệt đến cứu vớt nàng, nàng đột nhiên lại ngang vai ngang vế với lão tử, còn cứu vớt cái quỷ gì chứ? Nàng có còn để người khác làm nhiệm vụ hay không?

"Chúc mừng Linh Kiếm Phong nghênh đón tân phong chủ." 

Lời này của Quân Thanh vừa nói ra chính là xác nhận thân phận của Minh Thù.

Sắc mặt của chưởng môn đổi tới đổi lui, có chút đả kích nhưng vẫn nói:

"Chúc mừng sư muội."

Đắc Thái Diễn, chưởng Linh Kiếm.

Đây là quy củ. Những người còn lại nhìn nhau trong chốc lát, âm thanh lác đác vang lên.

"Chúc mừng sư muội."

"Chúc mừng sư thúc."

"Chúc mừng sư tôn."

Minh Thù từ đệ tử tạp dịch của ngoại môn, đột nhiên liền nhảy lên cùng thế hệ với chưởng môn, điều này làm cho người chờ xem để chê cười nàng rất lâu mới phục hồi được.

Vân Dao tức giận đến phun máu. Nàng ta tự cho là mình nắm giữ tiên cơ, ai biết được Tử Lạc vẫn nhận Quân Thanh làm sư phụ. Ngay cả Huyền Cơ cũng nhảy lên làm phong chủ của Linh Kiếm Phong, cho nên rốt cuộc nàng ta biết tiên cơ thì có lợi ích gì?

Minh Thù nhìn về phía Vân Dao cười càng vui vẻ.

Có tức hay không? Có tức hay không? Tức là tốt rồi! Trẫm tồn tại được là nhờ ngươi tức giận mà.

...

Chưởng môn sắp xếp xong đệ tử mới vào, sau đó đi đến Linh Kiếm Phong cùng vài vị phong chủ.

Quân Thanh mang theo Tử Lạc trở về Yểm Nguyệt Phong, không có ý định dính vào chuyện này.

Chưởng môn và Minh Thù đi phía trước, hắn tỉ mỉ quan sát người bên cạnh, đúng là tam linh căn tu vi chưa lên trúc cơ.

"Huyền Cơ sư muội, sao ngươi lại có được Thái Diễn kiếm?"

Không nhìn ra vậy thì hỏi đi vậy.

Minh Thù lắc Thái Diễn kiếm trong tay: "Lúc bắt Linh Lộc gặp được."

"Ngươi bắt Linh Lộc ăn sao?"

Nhạn Dẫn chẳng biết đã đi bên cạnh chưởng môn từ lúc nào: "Linh Lộc khó khăn lắm mới lớn được, còn chưa mở linh trí đã bị ngươi ăn mất. Phẩm hạnh như vậy sao có thể đảm đương chức phong chủ một phong được chứ?"

"Cái gì?"

Chưởng môn cho là mình nghe lầm: "Linh Lộc ở Thất Phong... Lúc trước sư muội ở ngoại môn, sao có thể tiến vào bắt Linh Lộc?"

Bắt Linh lộc ở Thất Phong để ăn, hẳn là lần đầu tiên hắn thấy.

Minh Thù mỉm cười: "Nhạn Dẫn sư thúc... À không, sư huynh đưa ta vào."

Ai đưa ngươi vào được, ai đưa ngươi vào được. Hắn còn chưa làm được gì cả!

Ánh mắt chưởng môn nhìn Nhạn Dẫn đầy sâu xa.

Thật sự không phải ta mà!

Minh Thù tiếp tục kéo giá trị thù hận: "Ta là tam linh căn, nếu không có Nhạn Dẫn sư huynh thì sao có thể đi vào. Chưởng môn sư huynh, người nên phạt hắn thật nghiêm, may là đưa ta là người tâm địa hiền lành vào đó, ngộ nhỡ là những yêu ma quỷ quái thì ai chịu trách nhiệm."

Tâm địa hiền lành ư? Là nói nàng sao?

Ôi chao, nàng có biết xấu hổ hay không?

Nhạn Dẫn muốn bóp chết nàng. Nhạn Dẫn là phong chủ của Ly Hồn Phong, chưởng môn không dám đắc tội với hắn, đan dược của cả tông môn đều trông cậy vào hắn. Cho nên chưởng môn chỉ có thể hắng giọng, nghiêm túc nói:

"Việc này coi như là thuộc về thiên mệnh chỉ dẫn ngươi có được Thái Diễn kiếm, quả thật là cơ duyên."

Nhạn Dẫn nhướng mày nhìn về phía Minh Thù, nhưng không dám đắc ý quá mức.

Minh Thù quay sang tặng hắn một nụ cười, ngươi cứ việc đắc ý đi rồi có lúc ngươi sẽ phải khóc.

"Nhưng mà... Sư muội đừng ăn Linh Lộc nữa."

Chưởng môn có lẽ là thấy được Minh Thù và Nhạn Dẫn nhìn nhau tóe lửa, nhắc nhở Minh Thù.

Linh Lộc cũng không quý trọng lắm, nhưng hiện tại Linh Lộc cũng coi như là đặc sản của Thất Phong.

"Đồ ăn của Ẩn Tông ăn rất ngon." 

Khóe miệng chưởng môn giật một cái: "Sau khi ngươi tu đạo sẽ không đặt nặng đam mê ăn uống nữa."

Nhạn Dẫn liếc nhìn Minh Thù, khóe miệng hơi cong, sớm muộn gì chưởng môn cũng tước chức ngươi đi.

Minh Thù không nhìn ánh mắt Nhạn Dẫn, nghiêng đầu, nụ cười hờ hững:

"Ta vẫn chưa lên đến trúc cơ."

Sư muội vừa mới thăng chức, vẫn là nhược kê chưa lên trúc cơ, hắn có thể làm gì?

Một Nhạn Dẫn cả ngày lười đến thần kỳ, luyện đan mà không khác gì tìm cái chết đã làm hắn đủ đau đầu, hiện tại lại thêm một...

Hắn vẫn nên thoái vị (2) đi thì hơn.

***

(1) Đắc Thái Diễm, chưởng Linh Kiếm: Có được Thái Diễm sẽ làm chủ Linh Kiếm.

(2) Thoái vị: Từ bỏ chức tước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.