Thiên Thánh

Chương 4: Con rắn tai họa




- Vương Trác… Vương Lâm ánh mắt sững lại. Thân hình hắn khẽ động lao xuống nhanh như sấm đánh.
 
Bộ dạng của Vương Trác mặc dù thoạt nhìn như một lão giả tang thương nhưng Vương Lâm liếc mắt một cái vẫn nhận ra hắn.
 
Trong lòng Vương Trác dâng lên từng trận bi ai. Dọc đường, hơn mười người bọn họ đã chết hơn một nửa. Chiến đấu như vậy, ở trong mấy năm nay gần như mỗi ngày hắn đều có thể gặp phải, một đường đi xuống, bóng ma tử vong càng ngày càng đậm.
 
Mấy tu chân quốc xung quanh đã lần lượt tiêu vong, hoặc là diệt quốc, hoặc là biến thành nước phụ thuộc Tiên Di tộc. Tam cấp tu chân quốc cũng không phải chiến trường chính của Tiên Di tộc. Chẳng qua chỉ là nơi bọn họ bồi dưỡng kinh nghiệm chiến đấu cho tộc nhân bậc thấp mà thôi.
 
Chu Tước quốc đối với Tam cấp tu chân quốc cũng không quá để ý, chỉ phái ra một ít tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ. Nhưng theo sự kéo dài của trận chiến, cuối cùng Chu Tước quốc rút ra toàn bộ sứ giả ở Tam cấp tu chân quốc, chính thức bỏ qua bọn họ.
 
Ở trong mắt Chu Tước quốc, tu sĩ Nguyên Anh kỳ ở trong trận chiến này thật sự là nhỏ bé không đáng kể.
 
Vương Trác cười thảm nhìn một người đồng môn bên cạnh lại bỏ mình. Nhìn bốn người đối phương tu vi rõ ràng đều tương đương với Kết Đan hậu kỳ nhưng lại không trực tiếp xuất sát chiêu, mà một đường truy đuổi với thái độ đùa cợt.
 
Đúng lúc này, đột nhiên từ chân trời phương xa xoẹt qua một đạo lưu tinh, trên đó tản mát ra từng trận khí tức khó có thể tưởng tượng. Bốn tên Tiên Di tộc kia thất kinh lập tức nhìn lại.
 
Gần như trong nháy mắt lưu tinh kia biến mất, một người mặc đồ trắng tóc dài phiêu tán, chỉ vài bước đã từ phía xa đến trước mắt.
 
Bốn người Tiên Di tộc lập tức sắc mặt đại biến. Bốn người bọn họ lập tức nhận thấy được, trên người nam tử áo trắng này có một cỗ khí tức khiến bọn họ cảm giác run rẩy. Khí tức này, chỉ có Thuật Chú sư trên thất diệp trong tộc mới có thể có được.
 
- Anh Biến… Một người trong bốn người Tiên Di tộc run rẩy nói. Hắn kinh hô một tiếng, không nói hai lời xoay người bỏ chạy. Ba người kia đều theo sát sau đó.
 
Vương Lâm ánh mắt lạnh như băng, tay phải vỗ túi trữ vật, Văn Thú bay ra, không đợi Vương Lâm phân phó lập tức rít gào một tiếng nhanh như tia chớp đuổi theo bốn người. Từng trận kêu thảm thiết vọng lại, bốn người lập tức chết thảm trở thành mỹ thực của Văn Thú.
 
Cảnh tượng này phát sinh quá nhanh, nhanh đến mức khiến đám người Vương Trác trợn mắt há mồm. Vương Lâm xoay người, nhìn Vương Trác, khẽ cười nói:
 
- Vương Trác, ngươi nhận ra ta không?
 
- Tiền bối… Người… Ngài là… Vương Trác ngẩn người một chút lập tức nhận ra Vương Lâm chính là người Hóa Thần ở Hằng Nhạc sơn trước đây. Vương Lâm lắc đầu, nói:
 
- Nhiều năm như vậy không gặp, ngươi đã tới Kết Đan hậu kỳ. Mà thôi, ta giúp ngươi một lần, giúp ngươi Kết Anh!
 
Nói xong, tay phải Vương Lâm khẽ động, cách không đặt tại mi tâm của Vương Trác.
 
Phong ấn trong đầu Vương Trác lập tức bị đánh tan. Ký ức của kiếp trước giống như hồng thủy bao phủ hắn. Hắn thân mình nhoáng lên , dường như đột nhiên trở lại thời quá khứ.
 
Vương Lâm lãnh đạm nhìn qua mấy người đồng môn của Vương Trác. Những người này tu vi toàn bộ đều là Kết Đan sơ kỳ, chỉ có một người Kết Đan hậu kỳ. Ở trong cơ thể người này có một linh chủng năm đó Vương Lâm lưu lại.
 
- Các ngươi muốn đi nơi nào?
 
Vương Lâm hỏi. Người có linh chủng là một lão giả. Hắn ở dưới ánh mắt của Vương Lâm, thân mình lập tức run rẩy, vội vàng nói:
 
- Hơn mười người vãn bối phụng mệnh đi tương trợ nước láng giềng. Đáng tiếc nước láng giềng không địch lại Tiên Di tộc, đã rơi vào trong tay giặc. Chúng ta một đường giết về, chuẩn bị chạy về Triệu quốc.
 
Vương Lâm tay phải vỗ túi trữ vật, một quả ngọc giản xuất hiện trong tay, lưu lại một tia ý cảnh rồi đưa cho lão giả kia, bình thản nói:
 
- Cầm lấy vật này, có thể đảm bảo các ngươi trở về Triệu quốc bình an, đi đi.
 
Lão già như lấy được chí bảo, kích động liên tục vâng dạ. Ở trong mắt hắn vật ấy chính là tính mệnh.
 
Vương Lâm tay phải vung lên, cách không bắt lấy Vương Trác, chợt lóe một cái đã biến mất tại chỗ.
 
Lão giả hít sâu một hơi, hướng về chỗ Vương Lâm vừa biến mất cung kính bái lạy. Một bái này, hắn là thành tâm thành ý, không có nửa điểm tạp niệm.
 
- Sư thúc, vị tiền bối kia là ai?
 
Một trung niên nam tử bên cạnh thật cẩn thận hỏi. Lão giả mắt lộ vẻ hồi ức, hạ giọng nói:
 
- Là người Triệu quốc ta, một tu sĩ Hóa Thần kỳ duy nhất.
 
- Tu sĩ Hóa Thần kỳ… Hắn là người Triệu quốc?
 
Trung niên nam tử kia hít một hơi lãnh khí.
 
- Ha ha, tên của hắn ngươi hẳn là nghe nói qua… Lão giả thân mình vừa động bay về phương xa, còn lại mấy người đồng môn lập tức đuổi theo.
 
- Vương Lâm, tên của hắn gọi là Vương Lâm!
 
Hai chữ "Vương Lâm" vừa ra, kể cả mấy người đồng môn của đại hán kia ở bên trong nhất thời thân thể run lên, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi.
 
Ở Triệu quốc tu chân giới, cái tên Vương Lâm này đại biểu cho sát khí ngập trời, là đại biểu cho một hồi hạo kiếp ngày trước.
 
Một ngày đó, máu chảy thành sông, mặt đất Triệu quốc bị máu tươi nhiễm hồng. Những thứ này khiến tất cả mọi người không thể quên. Cho đến ngày nay, hạo kiếp Đằng gia năm đó vẫn đang truyền lưu ở Triệu quốc tu chân giới, luôn luôn được khắc sâu ở trong lòng mọi người. Thậm chí đã trở thành mục tiêu theo đuổi của rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi.
 
Ở trên một ngọn núi, Vương Trác chậm rãi tỉnh lại. Trong nháy mắt hắn mở hai mắt, lộ ra một tia mờ mịt, mờ mịt này chậm rãi tiêu tan. Cuối cùng, ánh mắt hắn bình thản trở lại, nhìn bóng dáng màu trắng bên cạnh đứng thẳng trong gió.
 
- Vương Lâm… Một thanh âm chua xót từ trong miệng Vương Trác truyền ra.
 
- Vương Trác.
 
Vương Lâm xoay người mỉm cười nhìn lại. Vương Trác nhìn Vương Lâm, ký ức kiếp trước cứ quẩn quanh trong đầu hắn, cuối cùng ngừng lại ở thời điểm thê tử của chết đi trong lòng mình, sau đó than nhẹ một tiếng.
 
- Cám ơn.
 
Vương Lâm lắc đầu nói:
 
- Vương gia nhà ta ngày xưa giờ chỉ còn lại mỗi ta và ngươi, cần gì nói cảm ơn.
 
- Ngươi . Tu vi của ngươi giờ đạt tới đâu rồi, có phải là đã.Anh Biến rồi?
 
Vương Trác do dự một chút, nói.
 
- Anh Biến thì chưa.
 
Vương Lâm nhìn về phía xa.
 
- Thời gian trôi mau, thoáng một cái đã qua bao nhiêu năm, ta tới giờ vẫn còn nhớ rõ ngày đó ở Hằng Nhạc phái, ta và ngươi. Ôi.
 
Vương Trác than khẽ.
 
- Vương Trác, mấy năm gần đây trên Chu Tước tinh đã xảy ra chuyện gì, Tiên Di tộc vì sao lại xuất hiện?
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hỏi. Vương Trác sửng sốt nói:
 
- Ngươi không biết sao?
 
Vương Lâm lắc đầu, nói:
 
- Gần bảy năm nay ta không ở Chu Tước tinh.
 
Vương Trác trong lòng chấn động. Vương Lâm nói hời hợt như vậy nhưng vào tai hắn nghe như sấm động bên tai. Không ở Chu Tước tinh, tu vi của Vương Lâm đã có thể đạp phá hư không.
 
Vương Trác hít sâu một hơi, đem mọi chuyện gần đây mà hắn biết nói ra toàn bộ.
 
Ánh mắt Vương Lâm thủy chung vẫn bình tĩnh, nhưng nội tâm lại nổi sóng. Tiên Di tộc xâm lấn, cơ hồ toàn bộ tu chân quốc cấp ba đã bị chiếm đóng.
 
Tu chân quốc cấp bốn khó giữ nổi, Chu Tước tinh toàn lực chống cự, nhưng vẫn liên tiếp bị đầy lùi. Thi Âm tông ra mặt toàn lực trợ giúp Tiên Di tộc. Tu chân quốc cấp bốn có năm nước lần lượt phản bội. Cả Chu Tước tinh đã bị Tiên Di tộc chiếm một nửa.
 
- Nghe đồn Tiên Di tộc năm đó đưa ra chín người, giờ đã có năm người bại lộ thân phận. Còn lại bốn người chưa ai phát hiện ra, chỉ biết là họ nhất định có địa vị cực cao trong tu chân quốc cấp năm.
 
Vương Trác chậm rãi nói. Vương Lâm trầm mặc. Hắn không thể ngờ được, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi lại có thể xảy ra biến cố trọng đại như vậy.
 
- Luyện Hồn Tông.
 
Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn muốn lập tức trở về Luyện Hồn Tông, xem trong Luyện Hồn Tông có xảy ra biến cố gì hay không.
 
Phần lớn những chuyện Vương Trác biết đều là nghe đồn, cũng không rõ ràng lắm, do đó cũng không biết tin tức gì của Luyện Hồn Tông.
 
- Vương Lâm, ngươi có thể quay về Triệu quốc một chuyến, giải nguy cho Triệu quốc. Vương Trác trầm mặc một chút, chậm rãi nói.
 
- Hơn nữa Vương gia chúng ta vẫn còn có hậu nhân, những năm gần đây ta vẫn âm thầm chiếu cố. Hy vọng trong trận chiến này phàm nhân sẽ không bị liên lụy. Chẳng qua ta lúc đi trợ chiến ở nước láng giềng có nghe nói tiên di tộc đi khắp nơi tìm kiếm những đứa trẻ có linh căn. Ta lo lắng hậu nhân nhà ta nếu có người có linh căn sẽ bị tiên di tộc chú ý. Đáng tiếc ta đã nhiều năm không trở về, không biết là có người nào có linh căn hay không.
 
Triệu quốc ở Chu Tước tinh, trong đêm mưa như trút. Ngoài đô thành ở nhân gian Triệu quốc, một chiếc xe ngựa đang phóng nhanh đi.
 
- Giá, giá!
 
Một đại hán đầu trọc ngồi trên xe ngựa, chiếc roi trong tay quất mạnh, quát to. Vẻ mặt hắn lo lắng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại phía sau.
 
Con ngựa bị roi quất đau đớn, hí dài một tiếng, tốc độ tăng hẳn lên.
 
- Mẫu thân, chúng ta phải đi đâu?
 
Từ trong xe truyền ra tiếng nói non nớt của trẻ con.
 
- Mẫu thân mang con tới nhà thờ tổ. Ở chỗ đó Ngọc nhi mới có thể được an toàn.
 
Một tiếng nói ôn nhu êm tai trả lời đứa bé, trong tiếng nói này cũng mang theo sự lo lắng.
 
- Mẫu thân! Hôm qua, con cũng Tam hoàng tử đọc sách, hắn nói với con, Triệu quốc đang rất nguy cấp. Hình như có tiên nhân đánh nhau. Mẫu thân, chuyện này là sao?
 
Đứa bé tên Ngọc nhi lại hỏi.
 
- Ngọc nhi, con nghỉ ngơi đi, không nên hỏi nhiều nữa.
 
Bên trong xe ngựa truyền ra một giọng nói hùng hậu của nam tử. Bên trong chiếc xe có ba người, hai vợ chồng và một đứa bé. Nữ tử mặc cung trang, nhan sắc động lòng người, khóe miệng còn có một nốt ruồi mỹ nhân, trông càng quyến rũ.
 
Nam tử thân mặc mãng bào (1), tướng mạo uy nghiêm, không giận mà uy, hiển nhiên là cỗ khí chất có được do nhiều năm ở vị trí cao.
 
(1): Y phục quan lại có thêu hình con vật giống rồng, chỉ kém rồng có cái vuốt.
 
Về đứa bé nọ tầm sáu bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, da dẻ trắng trẻo như ngọc, cực kỳ đáng yêu. Bên trong xe ngựa lại yên tĩnh, chỉ còn tiếng đại hán đầu trọc đang đánh xe thúc ngựa bên ngoài và tiếng mưa rơi lên mái lộp bộp.
 
Ngọc nhi nhu thuận dạ một tiếng, dường như đã mệt, dựa vào lòng nữ tử dần dần chìm vào giấc ngủ.
 
- Vương gia, Ngọc nhi nó.
 
Vành mắt nữ tử trong xe ngựa đỏ lên, không thốt lên lời. Nam tử than nhẹ, chậm rãi nói:
 
- Tiên nhân trong kinh thành cũng đã rời đi, trở lại môn phái nghênh chiến. Lần này xâm lấn Triệu quốc là mấy vị dị tộc cường đại. Hiện giờ tiên nhân triệu quốc đã bại trận, toàn bộ tụ tập lại một chỗ.
 
Nữ tử lau khóe mắt, nhìn đứa trẻ trong lòng, nhẹ giọng nói:
 
- Những người đó vì sao lại muốn tìm kiếm trẻ nhỏ quanh vùng .
 
Nam tử hít sâu một hơi, cười khổ nói:
 
- Đêm hôm qua ta mật đàm cùng hoàng thượng mới biết, những người này muốn tìm những đứa trẻ có tư chất, sợ rằng họ có mưu đồ lớn hơn. Ôi, nếu tằng tổ còn sống thì tốt rồi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.