Thiên Thần Và Ác Quỷ - Đã Đến Lúc Để Nói "Anh Yêu Em"

Chương 6: Sống chết




Nghĩ tới đây, y lấy sức lực còn sót lại, bò dậy, cởi giày ra đập mạnh cửa, hét :
- Có người chết! Có người chết.
Âm thanh thê lương vang vọng trong địa lao.

Quả nhiên ngục tốt bị kinh động cầm đền tới, một khuôn mặt xấu xí xuất hiện ở cửa, thô lỗ hỏi:
- Con mẹ tên tử quỷ nào đầu thai rồi.

- Tạm thời thì chưa.
Thẩm Mặc yếu ớt nói:
- Nhưng nếu không cho ăn cơm thì chết thật đấy.

Ngục tốt lẩm bẩm chửi gì không rõ, nói:
- Chiếu ngục 5 ngày ăn một lần, đợi đi.

- Thông cảm chút.
Thẩm Mặc nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Bỏ tiền ra mua được không?

Tên ngục tốt mắt sáng lên, nhưng hung dữ nói:
- Các ngươi là khâm phạm, không có đãi ngộ này.
Mẹ nó đánh rắm thừa thãi, có tư cách vào chiếu ngục có ai không phải khâm phạm?

- Bất kể ban đầu giá bao nhiêu, ta đều trả gấp 10.
Thẩm Mặc giơ hai tay lên.

- 5 lượng một bữa cơ đấy.
Ngục tốt không biết núi thái sơn, quyết tâm ra giá "trên trời", xẻo thịt Thẩm đại nhân.

- Ta trả 100 lượng, cho hai suất cơm, có điều ta không mang tiền, ngươi cứ tới ngõ Bàn Cờ mà lấy.

Ngục tốt mừng phát điên, 200 lượng, hắn thật không dám tin:
- Không lừa ta chứ?

- Ta đường đường là quan lớn nhị phẩm, chẳng lẽ lấy danh dự ra đùa. Nếu ngươi không tin, ta viết giấy nợ, ngươi đến nhà ta lấy tiền, được không?

- Được, viết đi.
Ngục tốt thấy không có vấn đề gì.

- Không viết nổi.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ta chẳng có chút sức lực nào, miễn cưỡng cầm bút người nhà cũng chẳng nhận ra chữ của ta.
Y đoán tên ngục tốt này chẳng biết mấy chữ, yên tâm lừa hắn.

Tên ngục tốt nghĩ :" Chỉ là bữa cơm thôi mà, có thách y cũng không dám lừa mình", liền đồng ý:
- Ngươi đợi đó.

Trong nhà giam cuối cùng có ánh nến yếu ớt, đó là do Thẩm Mặc dùng 20 lượng bạc mua được.

Dựa vào ánh nến, có thể nhìn thấy "sơn hào hải vị" đen xì xì nhìn không rõ thành phần là gì đựng chong bán bẩn thỉu, mà y dùng 200 lượng bạc mua được, chỉ có thể, không muối, không rau, đúng là bữa ăn đắt nhất trên đời.

- Thật xa xỉ.
Thẩm Mặc đưa một bát cháo cho Hải Thụy.

Hải Thụy không nhận:
- Hạ quan không đói.
Thực ra hắn biết mình làm liên lụy tới Thẩm Mặc, nếu không làm sao phải bỏ ra giá trên trời mua một bát cháo.

- Khách khí cái gì?
Thẩm Mặc cười:
- Nói không chừng mai bị lôi đi thẩm vấn rồi, không muốn tới lúc đó bị người ta vu cáo không có sức để cãi chứ?

Y nói thế, Hải Thụy không từ chối nữa, đón lấy nói:
- Hạ quan trả không nổi.

- Uống đi, có bắt huynh trả đâu.

Hai người cùng uống cháo, dù cực đói, nhưng cả hai đều ăn nhã nhặn, không mất phong độ của người đọc sách, làm đám ngục tốt nhìn trộm thầm kêu kỳ lạ.

Chẳng bao lâu bát cháo đã thấy đáy, Thẩm Mặc thòm thèm liếm mép, ngục tốt thấy thế đi tới nói:
- Giờ viết giấy được chưa?

- Nửa đêm đưa cho ngươi cũng vô dụng.
Thẩm Mặc đáp:
- Sáng mai đến lấy.

- Ngươi không lừa ta chứ?
Ngục tốt trừng mắt lên.

- Sáng mai không có ngươi muốn làm gì thì làm.
Thẩm Mặc nắm chắn hắn không dám vào, ra vẻ thách thức.

- Ngài mai không có ngươi cứ chờ đó mà xem.
Ngục tốt hậm hực uy hiếp rồi bỏ đi.

Sáng hôm sau ngục tốt cả đêm không ngủ ngon lại mò tới, lần này Thẩm Mặc không nói một lời đưa giấy nợ cho hắn.

Ngục tốt cẩm xem , nhận ra chữ "thấy mặt lập tức trả 220 lượng", ký tên là "Thẩm Mặc trong chiếu ngục", thấy không có từ nào cấm kỵ, cho vào lòng nói:
- Nếu lấy được tiền chuyện gì cũng dễ thương lượng, nếu không ngươi đợi chết đói đi.
Đến lúc giao ban, hắn vội vã rời địa lao.

Vì phòng trong ngoài câu kết, theo lệ kiểm tra người, tờ giấy kia bị soát ra, tên thiên hộ soát người xem xong cười nhạt:
- Phát tài rồi hả? Đám huynh đệ không ai may mắn như ngươi đâu.

Ngục tốt xót của nói:
- Cứ làm theo quy củ cũ.

- Thế thì được.
Tên thiên hộ trả giấy nợ cho hắn:
- Tối uống rượu nhé, chỗ cũ, ta mời khách.

Thế là số bạc này mất toi một nửa, làm hắn ủ rũ về thẳng nhà ngủ.

Tỉnh lại, hắn nghĩ ít ra còn 60 lượng, bình thường cả tháng chả kiếm nổi, liền vui vẻ hơn nhiều tới thẳng Thẩm phủ, đem tờ giấy giao cho gác cửa.

Gác cửa nhận ra bút tích của đại nhân không dám chậm trễ, vừa mời hắn uống trà, vừa vội chuyển cho phu nhân.

Biết Thẩm Mặc xảy ra chuyện, Nhược Hạm để Nhu Nương lại trông bọn nhỏ, một mình về kinh tọa chấn. Nàng biết gia chủ vào ngục, trong phủ ắt quần long vô chủ, các vị tiên sinh tuy là bậc đại tài, nhưng không có chủ mẫu khẳng định sẽ loạn, nên dù không thể bày ra chủ ý gì thì vẫn cần có nàng trong phủ.

Nhìn rõ giấy nợ, Nhược Hạm sai đưa cho ba vị tiên sinh ở tiền viện, để họ định đoạt.

Dư Dần nhận được giấy, liền lấy một cái bình, đổ thứ bột màu tím ra, sau đó xoa đều lên trên.

Làm xong ba người nhìn chăm chăm vào tờ giấy, thấy trên đó chiện ra dấu hỏi mờ mờ.

Hiển nhiên đại nhân cần biết vì sao bị vào ngục. Nói ra cũng khéo, bọn họ vừa mới biết nguyên nhân, đang tìm cách báo cho y.

Theo lời khai của tên đại chường quầy Nhật Thăng Long, cuốn sách kia có tên Tây Du Ký, có nhiều tình tiết nhạo báng đương kim, đúng là thế thật ...

Ví dụ hồi 78, quốc vương Bỉ Khâu dâm dục quá đổ sức khỏe suy sụp, ác đạo quốc trượng nghĩ ra phương thuốc, lấy 100 trái tim trẻ con làm thuốc, uống vào "bất lão trường sinh", lấy danh nghĩa tu đạo, thực chất là dâm dục, khó mà làm người ta không liên tưởng tới Gia Tĩnh đế.

Lại nói hồi khác, có một nơi gọi là nước Xa Trì, hoàng đế tôn sùng đạo giáo, mê tín thành tiên, còn để mấy tên đạo sĩ tà môn Hổ, Hươu, Dê đấu phép với hòa thượng, bị con khỉ thu thập, chết không chỗ dung thân.

Ví dụ như thế nhiều vô số, có thể nói hoàng đế xuất hiện trong đó 10 thì hết 9 là hôn quân, mà bên cạnh luôn có đạo sĩ, kẻ mù cũng nhìn ra, tai họa ở sủng hạnh đạo sĩ.

Loại sách đó không ai dám ký tên, cho nên ở lời phi lộ không có tên tác giả, nhưng có tên Thẩm Mặc tiến cử. Cuốn sách này vốn là một loại thủ đoạn thương nghiệp, nhưng hiện giờ thành tội chứng " phỉ báng đương cưu, mưu đồ làm loạn", lại nghĩ tới quan hệ giữa y và Hải Thụy, hoàng đế không giam cả hai lại mới lạ.

Làm người ta khó hiểu là vì sao đại nhân tiến cử xuất bản loại sách này? Mà sao có kẻ gan trùm trời xuất bản loại sách này? Nhưng giờ không phải lúc suy nghĩ cái đó, phải nghĩ cách để đại nhân biết sự thể.

Vì thế Thẩm Minh Thần đi ra, mời ngục tốt uống rượu, ngục tốt không từ chối được, đành nghe hắn.

Thẩm Minh Thần vốn khôi hài, lại cố ý lung lạc, ngục tốt chỉ nghĩ hắn muốn mình chiếu cố chủ nhân, nên không đề phòng gì, hai người mau chóng xưng huynh gọi đệ. Qua vài tuần rượu, mặt đỏ phừng phừng, Thẩm Minh Thần lấy tấm ngân phiếu 200 lượng ra nói:
- Đây là chút tâm ý của nhà ta, lão ca vấn vả rồi.

Ngục tốt hớn hở cất ngân phiếu vào lòng, vỗ ngực nói:
- Lão đệ yên tâm, sau này có ta bảo vệ, đại nhân nhà lão đệ ở trong đó không lo gì hết.

Thẩm Minh Thần cười lạnh, một tên ngục tốt cũng dám mạnh miệng như thế, không sợ nuốt mất lưỡi. Nhưng mặt vẫn tỏ ra đầy cảm kích:
- Có câu này của lão ca là ta yên tâm rồi, sau này xin chiếu cố đại nhân nhà ta, tệ gia sẽ không bạc đãi lão ca.

- Dễ thôi, dễ thôi.
Ngục tốt luôn mồm đồng ý.

- Nào uống rượu.
Thẩm Minh Thần ân cần mời mọc.

Ngục tốt thấy thời gian không còn sớm, luyến tiếc nói:
- Không uống nữa , ta phải về trực ca.

Thẩm Minh Thần không giữ được, đành tiễn hắn ra cổng, đưa cho hắn hộp thức ăn:
- Đại nhân nhà ta kén ăn, chắc chắn không quen thức ăn trong đó, nhờ lão ca chuyển cho chút thức ăn.

Ngục tốt khó xử:
- Chỗ ta không phải đại lao bình thường, không cho ...
Lời chưa dứt lại 100 lượng bạc nữa đút vào tay, hắn nuốt lời từ chối lại:
- Ta cố vậy.

- Xin nhờ lão ca.





Ngục tốt cầm hộp thức ăn tới hiệu đổi tiền chuyển ra bạc lẻ trước, sau đó về chiếu ngục, tên thiên hộ kia nhìn thấy hắn tới cười toe toét:
- Nào nào, đi uống rượu.

- Không được, mấy ngày nay bên trên coi chặt, không dám bỏ ca.

- Cũng được.
Tên thiên hộ cầu mà không được, bớt một khoản tiền, thấy hắn còn cầm cái hộp, hỏi:
- Gì đây.

- Nhà họ nhà mang cho y.
Ngục tốt nói nhỏ, đút thêm cho tên thiên hộ 40 lượng nữa thành chẵn 100.

Nể mặt tiền tên thiên hộ không truy cứu, nhưng vẫn kiểm tra hộp thức ăn cẩn thận, thấy không có cơ quan ngầm gì, liền xua tay:
- Đừng cho người khác thấy.

Ngục tốt xuống địa lao, đi thẳng tới đưa cho Thẩm Mặc, lần này thái độ hắn tốt hơn nhiều, còn khách khí nói cẩn gì cứ bảo.

- Quả nhiên là tiền có thể sai khiến quỷ thần.
Đợi ngục tốt đi xa, Hải Thụy nửa trào phúng nửa cảm khái nói.

Thẩm Mặc mặt thản nhiên mở hộp thức ăn ra, thấy cá bên trong bị chém thánh từng mảnh, đũa cũng bị bẻ gẫy, phàm thứ gì có thể giấu đồ là không thoát nạn.

Nhưng Thẩm Mặc đói hoa mắt rồi, cần có cái ăn là được quan tâm nó hình dạng gì, nói:
- Nào, ăn đi, ăn mới có sức để...

- Không cần nói nữa, hạ quan ăn là được.
Hải Thụy bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Hải Thụy ăn mấy miếng thì bị nghẹn, Thẩm Mặc vỗ lưng hắn, một cục tròn tròn màu trắng từ miệng Hải Thụy phun ra, trúng ngay đống cỏ, Thẩm Mặc nhìn thấy lắc đầu:
- Ăn mắt cá còn bị nghẹn, huynh đúng là vội quá.

Hải Thụy không ngốc, phối hợp nói:
- Đói mà.
Rồi tiếp tục ăn.

~~~~~~~~~~~

Ngày hôm sau ngục tốt lại tới hỏi:
- Có chuyện gì cần tiểu nhân giúp không ạ.

Thẩm Mặc gật đầu, đưa cho hắn tờ giấy ghi nợ:
- Chỗ này ẩm thấp quá, ngươi tới nhà ta lấy vài tấm lông cừu.

Ngục tốt nhìn con số, lại 200 lượng, vội nhận lấy đút vào lòng vui vẻ nói:
- Ngài chịu tạm, tối tiểu nhân mang tới cho ngài.

Nửa giả sau nhóm Thẩm Minh Thần nhận được mật thư có ba chữ "Lý Thời Trân", ba người choàng tỉnh :" Sao lại quên vị đại thần này?" Hiện giờ một lời của Lý Thời Trân hơn một trăm thuyết khách.

Nhưng Lý Thời Trân hành tung vô chúng, đi đâu mà tìm? Nửa ngày sau Cẩm Y vệ truyền tin hoàng thượng đang tìm ông ta, nghe ngóng được ông ta đang hái thuốc ở Long Hổ Sơn, nhưng với tính cách của Lý Thời Trân, nếu đã bị hoàng đế trục xuất, e sẽ không về nữa.

Hiện giờ chỉ có an nguy của Thẩm Mặc có thể khiến ông ta đổi ý, chuyện không thể chậm trễ, Thẩm Minh Thần cưỡi tuấn mã nhanh nhất, tới Long Hổ sơn cầu viện.

Ngày 15 tháng 1 trước khi cửa thành đóng lại, một đoàn người kịp vào trong, cả đi lẫn về mất có chín ngày, có thể gọi là kỳ tích.

Có điều chín ngày bôn ba làm Thẩm Minh Thần thiếu chút nữa mệt mất mạng, vừa nhìn thấy đám Dư Dần ra đòn liền ngã từ trên ngựa xuống.

Dư Dần kinh hãi, nhưng không cứu kịp nữa, khi đó có một bóng vàng lóe lên, khéo léo luồn qua bụng ngựa đỡ lấy Thẩm Minh Thần, cách mặt đất chỉ có ba tấc.

Mọi người nhìn kỹ thì ra là một lão đạo sĩ đầu đội mũ thiên quan, thân mặc áo hạnh bào bát quái, tướng mạo đường đường, râu dài phất phơ, uy nghiêm vô cùng, quyết không thể là Lý Thời Trần.

Dư Dần vội tới đỡ Thẩm Minh Thần, Vương Dần thì chắp tay nói:
- Xin hỏi tôn tính đại danh?

- Bần đạo Long Hổ sơn Trương Quốc Tường.
Đạo sĩ cười đáp lễ:
- Trên đường tiến kinh gặp Thẩm lão đệ và Lý tiên sinh nên kết bạn đồng hành.

- Thì ra thiên sư.
Vương Dần cả kinh khom người thi lễ, Trương Quốc Tường là chân nhân đời thứ 50 của Long Hổ Sơn, tổng lãnh tụ đạo giáo thiên hạ, vội vàng quát hạ nhân trong phủ:
- Mau mở đại môn, mời thiên sư vào phủ tẩy trần.

- Không cần.
Trương thiên sư lắc đầu:
- Bần đạo thân không được tự do, tiền kinh phải tới lễ bộ trước, sau đó tới phủ thiên sư chờ diện thánh.
Nói xong chắp tay bỏ đi.

Chớp mắt cái đã không thấy ông ta đâu, lại không thấy Lý Thời Trân, thất vọng về phủ, tới thăm Thẩm Minh Thần.

Thẩm Minh Thần uống bát canh sâm, có chút sức lực, liền nói:
- Đệ mời được Lý tiên sinh rồi, nhưng không có thánh chỉ ông ấy không thể tiến kinh, nên ở ngoài dịch trạm.

- Tốt quá, đại nhân được cứu rồi.
Vương Dần hưng phấn xoa tay:
- Lão đệ lập công lớn đấy.

- Đệ làm gì có công, đó là do thường ngày đại nhân kết thiện duyên, khi đệ tìm được Lý tiên sinh thì ông ấy đang làm khách ở phủ thiên sư, hay tin không nói một lời vác hành trang theo đệ lên đường.
Thẩm Minh Thần tặc lưỡi:
- Thần kỳ hơn nữa Trương thiên sư nghe nói cũng muốn theo, đệ nghĩ như thế càng chắc hơn nên đồng ý.

- Ông ấy có lòng tốt thế sao?
Dư Dần cau mày.

- Cứu người cũng là cứu mình.
Vương Dần cười nhạt:
- Hoàng thượng tìm kiếm Lý Thời Trân khắp nơi, ông ta còn không ý thực được nguy cơ thì họ Trương đâu truyền thừa thiên sư tới 50 đời.

Hai người đều thấy ông ta nói có lý, Thẩm Minh Thần hỏi:
- Mấy ngày qua trong kinh có chuyện gì không?

- Nhìn chung vẫn thế, hoàng thượng lấy lý do năm mới không nhận tấu sớ.
Dư Dần trả lời:
- Nhưng ngày mai nha môn mở cửa, Từ các lão cũng trở về nội các, không còn lý do không nhận nữa.

- Nghe nói hoàng thượng bệnh nặng hơn, nằm liệt giường không dậy nổi nữa, với chúng ta mà nói thì đây lại không phải là tin xấu.

Thẩm Minh Thần gật đầu:
- Chúng ta đã làm mọi việc có thể làm được, giờ chỉ xem các vị đại nhân biểu hiện ra sao.

- Phải, hi vọng có kết quả tốt.

Qua Nguyên Tiêu được coi chính thức hết Tết, nửa thảng ngừng vận hành, bộ máy quốc gia chầm chậm chuyển động.

Nhưng quan viên không để ý tới chính vụ tích lũy nửa tháng trời, mà kéo nhau tới Thông chính ti nộp só, chỉ một buổi sáng thu được hơn 500 bản tấu.
Tấu sớ được chia thành mấy loại, hơn 200 xin hoàng đế xử phạt nhẹ ngôn quan, hơn 200 cái xin công khai xử phạt hoàng đế, hơn 100 hỏi Thẩm Mặc bị tội gì mà bắt giam?

Thông chí ti chuyển lên ti lễ giám, Mã Toàn bị Gia Tĩnh đế cảnh cáo đã ngoan ngoãn hơn, nhìn một xe tấu sớ nói:
- Đưa hết tới Vô Dật điện đi, hoàng thượng long thể bất an, đừng lấy tục vụ ra làm phiền.

Người thông chính ti đưa hắn một bản tấu:
- Cái này nhất định phải giao hoàng thượng.

Mã Toàn nhận lấy xem là tấu sớ của phủ doãn phủ thuận thiên, nói Lý Thời Trân mà bệ hạ bí mật tìm kiếm đang đợi ở khách sạn ngài thành, mừng rõ nói:
- Cái này đương nhiên phải giao.

- Còn cái nữa, lễ bộ tấu lên, Trương thiên sư hôm qua đã tới kinh, thỉnh cầu diện thánh.

- Cái này cũng tốt.
Mã Toàn thu lấy:
- Hoàng thượng gần đây tâm tình không tốt, Trương thiên sư tới rất tốt, có thể giải tỏa thánh tâm.

Liền đem tấu sớ tới, quả nhiên Gia Tĩnh phê chuẩn hết, lệnh hai người vào cung kiến giá.

Trương Thiên Sư đợi ngoài Tây Uyển nên đến trước Lý Thời Trân, được Gia Tĩnh đế ban ngồi, nhưng không vén rèm lên.

Hàn huyên qua loa xong, Trương thiên sư im lặng đợi hoàng đế hỏi, ông ta biết đây là thời khắc sinh tồn của bản giáo.

- Đại chân nhân.
Gia Tĩnh đế cuối cùng lên tiếng:
- Thiệu, Đào hai vị thiên sư rốt cuộc là thăng thiên hay là thiên cổ?

- Đương nhiên thăng thiên.
Trương thiên sư mặt thản nhiên nói:
- Khi Thiệu chân nhân phi thăng, bần đạo đang vân du, nhưng khi Đào chân nhân phi thăng thì bần đạo ở bên cạnh hầu hạ, thấy hương lạ đầy phòng, mây hồng trên trời giáng xuống, rồi có đạo hào quang, không thấy Đào chân nhân đâu nữa.

Gia Tĩnh đế không còn "ngây thơ" như trước, lãnh đạm nói:
- Thế sao, Đào chân nhân tu vi cao thâm, trẫm không bằng được.

Trương thiên sư thầm kêu không ổn, xem ra hoàng đế thất vọng với tu tiên rồi, may mà ông ta sớm có đối sách, làm ra vẻ thần bí:
- Đảo chân nhân hết sức tưởng nhớ hoàng thượng, nhưng thời khắc phi thăng đã tới, phải rời kinh tránh thiên kiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.