Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)

Chương 2: Lạc đường




Nhà Nam Cung thế cục cứ như vậy định xuống dưới.Mà đoàn người Hoàng Phủ Thành tạm thời chưa rời đi, như trước ở tại phủ đệ Nam Cung gia.

Đêm dài, Bạch Phong Hoa đứng cạnh cây cột ngoài hành lang, ngửa đầu nhìn Minh Nguyệt trên bầu trời đêm, nỗi lòng bất tri bất giác bay xa.Trước mắt dần dần hiện ra dung mạo một người.Thanh Tuyệt, chàng giờ phút này đang ở nơi nào?

Ở trong phòng phía sau Bạch Phong Hoa, Vô Song đang ngắm nghía Ấn Thiên kính, nhìn hình ảnh bên trong gương.Tiểu Điệp ở trên đầu hắn xoay đến xoay đi, ý đồ khiến Vô Song chú ý, Vô Song hoàn toàn không nhìn nàng, như trước nhìn hình ảnh trong gương.

Lạch cạch một tiếng, Tiểu Điệp trực tiếp từ trên đầu Vô Song rơi xuống, thẳng tắp nằm trên mặt Ấn Thiên kính, chặn ngang tầm mắt Vô Song.

“Vô Song, Vô Song, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy đôi mắt mị hoặc của ta đẹp?” Tiểu Điệp vặn vẹo thân mình tròn vo của nàng, ngóc đầu nhỏ lên, chớp chớp đôi mắt đậu xanh nhỏ trông mong nhìn Vô Song, tự cho là mình phong tình vạn chủng.

Vô Song vươn tay, trực tiếp gạt Tiểu Điệp ra, tiếp tục xem hình ảnh trên gương.

“Vô Song, ngươi làm sao có thể đối xử với một cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc?” Tiểu Điệp bị gạt đi cái bụng hướng lên trời, quay cuồng một lúc sau mới đứng dậy được.Mắt đậu xanh ai oán kêu một tiếng.

Vô Song tiếp tục không nhìn, Tiểu Điệp tiếp tục ‘quấy rầy’.Một người một côn trùng bắt đầu ở trong phòng lặp lại hành động vừa nãy.

Bạch Phong Hoa dựa người vào cây cột nhìn Minh Nguyệt trên bầu trời, nghĩ lời nói và hành động của người kia, khóe miệng dần dần hiện lên một độ cong dịu dàng.

“Nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?” Bỗng nhiên, một giọng nói đột ngột vang ở bên tai Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa khẽ nhíu mày, không quay đầu, giọng điệu đã có chút chán ghét:”Hoàng Phủ đại thiếu gia, không ai nói cho ngươi biết ‘vô thanh vô tức’ xuất hiện ở phía sau người khác là hành vi không lễ phép?”

“Như ngươi thì sao? Hôm nay ở trên đại sảnh dùng ‘cổ’ thao túng người khác là hành vi phải phép?” Hoàng Phủ Trác thanh âm sâu kín vang lên, mang theo một tia cảm xúc không hiểu.

“Hừ!” Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, chậm rãi xoay đầu lại, con ngươi ( con mắt ) đối diện ánh mắt Hoàng Phủ Trác, sáng quắc nhìn hắn.Đối với những lời này, Bạch Phong Hoa tuyệt không kinh ngạc, Hoàng Phủ Trác vẫn giống như ngày thường.

“Ngươi làm như vậy, có điểm độc ác quá hay không?” Hoàng Phủ Trác tuy mở miệng nói như vậy, nhưng giọng điệu không có một tia gợn sóng nào.

“Ngoan? Ta ngoan, thì tính sao? Ngươi nghĩ muốn nói gì?” Bạch Phong Hoa giọng cười mỉa mai, “Như thế nào, ngươi muốn vì người khác mà lật bàn?”

“Ta không có lòng tốt như vậy, cũng không có nhàm chán như vậy.” Hoàng Phủ Trác nhìn trước mắt con ngươi phát sáng quật cường, đáy lòng ở chỗ sâu nhất hiện lên một cỗ cảm giác ngay cả hắn cũng đều không biết là cái dạng gì.Hắn đương nhiên biết Bạch Phong Hoa làm vậy là vì Nam Cung Vân, mà kết cục mẫu tử Hạ Mai Lâm đều là trừng phạt đúng tội mà thôi.Phong thủy thay phiên, chuyển tới nhà nàng.

“Vậy được rồi.Hoàng Phủ đại thiếu gia không có việc gì có thể trở về ngắm trăng, sau đó tắm rửa nghỉ ngơi!” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói, tức thì quay đầu nhìn Minh Nguyệt trên trời cao.

“Bạch Phong Hoa, ngươi từ đâu tới đây? Tới nơi này muốn làm cái gì?” Hoàng Phủ Trác bỗng nhiên mở miệng hỏi vấn đề mà trong lòng hắn sớm muốn hỏi đến.

Bạch Phong Hoa hơi quay đầu, nhìn Hoàng Phủ Trác, bỗng nhiên cười khẽ.Nụ cười này, Hoàng Phủ Trác xem sửng sốt trong chốc lát.Trong nháy mắt, hắn tựa hồ thấy được một cô nương xinh đẹp vô cùng, cô nương giống như ánh mặt trời chói mắt.Lại tập trung nhìn vào, người trước mắt kia vẫn lạnh lùng tươi cười.

“Ngươi đoán.” Bạch Phong Hoa cười.

“Ngươi, là từ một đại lục khác đến, có phải hay không? Tuyệt đối không phải đệ tử Mạch Nhất Minh.” Hoàng Phủ Trác ổn định tâm tư, nghiêm mặt nói.

“Ha ha, Mạch Nhất Minh?” Bạch Phong Hoa giọng cười mỉa mai, những điều này là do đoán sao? Xem ra Mạch Nhất Minh ở cái đại lục này thực sự rất nổi danh.

“Quả nhiên không phải.” Hoàng Phủ Trác làm sao không nghe ra giọng điệu Bạch Phong Hoa mỉa mai.

“Không phải hay phải? Rất quan trọng sao?” Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt, buồn bã cười, “Ta tới làm cái gì, cùng ngươi không quan hệ.Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không làm ra chuyện bất lợi đối với Hoàng Phủ gia các ngươi, cũng sẽ không đối với ngươi làm ra chuyện bất lợi nào.Ta chỉ…”

Hoàng Phủ Trác nhìn Bạch Phong Hoa trước mắt bỗng nhiên cười buồn bã, đáy mắt cư nhiên dâng lên một cỗ đau lòng.Rốt cuộc là chuyện gì, làm cho người trước mắt cư nhiên lộ ra nụ cười bi thương cùng ánh mắt đau đớn như vậy.

“Ta chỉ là, muốn sống sót.” Thật lâu sau, Bạch Phong Hoa mới sâu kín than ra một câu như vậy.

Sống sót…

Hoàng Phủ Trác nhìn ánh mắt sâu thẳm của Bạch Phong Hoa, trong lúc nhất thời không biết nói gì mới tốt.

“Hoàng Phủ đại thiếu gia, đêm đã khuya, mời trở về đi.” Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Hoàng Phủ Trác nghiêm mặt nói, “Ngươi yên tâm, ta Bạch Phong Hoa ân oán rõ ràng.Hôm nay mẫu tử kia rơi vào kết cục như vậy, chỉ bởi vì bọn họ thương tổn sư huynh của ta.Các ngươi Hoàng Phủ gia đã giúp ta, ta đều nhớ rõ.Cho nên Hoàng Phủ Thành nếu muốn luyện đan cứ việc mở miệng.”

“Ngươi…” Hoàng Phủ Trác nhìn đôi tròng mắt người đối diện kia, trong lòng cư nhiên mơ hồ đâu âm ỉ.Người trước mắt này nhỏ bé và yếu ớt như vậy, trên người rốt cuộc đeo gánh nặng nặng như thế nào.Trong nháy mắt này, hắn thậm chỉ nghĩ sẽ mở miệng hỏi nàng, chính mình có thể hay không dựa vào chút tài cán vì nàng chia sẻ một ít.

“Ngủ ngon, Hoàng Phủ gia đại thiếu gia.” Bạch Phong Hoa không có nói chuyện khác, chỉ khẽ gật gật đầu, tức thì xoay người vào chính phòng ở của mình, đóng cửa lại.

Hoàng Phủ Trác đứng ở cửa, nhìn chằm chằm cửa phòng, trong lòng phức tạp ngàn lần.

Chỉ là, muốn sống sót…

Vì sao cảm thấy những lời này khiến lòng người ta đau như vậy?

Thật lâu sau, Hoàng Phủ Trác mới cất bước rời đi.

Khi hắn trở lại sân viện chính mình, đẩy cửa, tức thì nhìn thấy một đôi mắt đen của Hoàng Phủ Nhã nhìn hắn.

“Nhã nhi, trễ như vậy còn không ngủ đến chỗ ta làm cái gì?” Hoàng Phủ Trác lướt qua Hoàng Phủ Nhã thản nhiên nói.

“Đại ca!” Hoàng Phủ Nhã tựa hồ như trong lòng hạ quyết định gì đó , mở miệng kêu lên.

“Chuyện gì?” Hoàng Phủ Trác đã ngồi xuống, vì chính mình rót một ly trà, thanh nhã thưởng thức trà này.

“Nhiều năm như vậy đại ca đối với nữ tử làm như không thấy, dù nhìn nữ nhân đại ca cũng đều không có hứng thú.” Hoàng Phủ Nhã nhăn nhó một lúc lâu, mới kinh thiên động đia phun ra một câu, “Nguyên lại đại ca thích nam nhân…”

Phốc!!!! Hoàng Phủ Trác phun toàn bộ trà trong miệng ra, sau đó ho khan dữ dội.

“Đại ca, ngươi, nguyên lại ngươi trước kia nói ngươi tuyệt đối sẽ không yêu thương người khác, là chỉ tuyệt đối không yêu thương nữ nhân. Ta…” Hoàng Phủ Nhã hai tay cũng không biết đặt chỗ nào, nhăn nhó không thôi, “Đại ca, ngươi yên tâm, ta sẽ không nói cho bất luận người nào biết.Ta tuyệt đối sẽ không đem chuyện đại ca thích Bạch đại sư nói ra ngoài đi.:

Hoàng Phủ Trác vừa nghe lời này, ho khan lại càng dữ dội hơn.

“Nhưng mà, người yêu kia của Bạch đại sư hình như rất lợi hại, lớn lên cũng so không kém đại ca.Thực phiền toái a, là cái kình địch a.” Hoàng Phủ Nhã buồn rầu nói.

Hoàng Phủ Nhã tại kia nói ra mục đích bản thân xong, hoàn toàn không phát hiện Hoàng Phủ Trác sắc mặt càng ngày càng khó coi.

“Hoàng Phủ Nhã!” Hoàng Phủ Trác rốt cuộc không nhịn được tức giận, ba một tiếng đem ly trà đặt mạnh ở trên bàn, đối với Hoàng Phủ Nhã trợn mắt nhìn.

“Cái gì? Đại ca?” Hoàng Phủ Nhã nghi hoặc khó hiểu nhìn Hoàng Phủ Trác.

“Ngươi hiện tại, lập tức, lập tức đi ngủ cho ta!” Hoàng Phủ Trác dùng sức vỗ cái bàn, tức giận quát.

Hoàng Phủ Nhã cúi đầu, khóe miệng co rút, phẫn nộ đi ra ngoài.

Đợi Hoàng Phủ Nhã sau khi rời khỏi, Hoàng Phủ Trác phun ra một hơi thật dài, ngả người tựa vào trên ghế, nhìn trần nhàn, yên lặng không tiếng động.

Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa…

****

Năm ngày sau, Hạ Mai Lâm bị buộc đá ném sông.Nàng thời điểm bị buộc đá vẫn thực bình tĩnh, sắc mặt tuy tái nhợt, cũng không nói một lời.Thẳng đến lúc bị nâng đến bên bờ sông, như trước không có nhìn đến người kia, mới điên cuồng quát to lên.

“Nam Cung Nhược An, ngươi vô tình vô nghĩa.Hơn hai mươi năm vợ chồng, ngươi cư nhiên nhẫn tâm như vậy, thờ ơ lạnh nhạt.Ha ha ha, ha ha ha…” Hạ Mai Lâm vừa khóc vừa cười, “Nam Cung Nhược An, Nam Cung Kỳ là con trai ruột của ngươi, hắn là con ngươi.Ngươi tên hỗn đản này a, vì sao không tin ta, vì sao…” Hạ Mai Lâm hận nhất không phải là Bạch Phong Hoa, mà là Nam Cung Nhược An.Lúc trước Nam Cung Nhược An không có tin tưởng Phượng Tử Tô, hiện tại không có tin tưởng nàng.Này hết thảy hí kích biến hóa là như vậy.Bất đồng là, Nam Cung Nhược An đối với Phượng Tử Tô là có yêu.Lúc trước muốn buộc đá ném Phượng Tử Tô xuống sông, Nam Cung Nhược An ngăn cản.Mà hiện tại, Hạ Mai Lâm đối mặt chỉ có ánh mắt oán hận chán ghét của mọi người xung quanh.

“Nam Cung Nhược An, ngươi không xứng là một nam nhân, ta hận ta không có mắt, ta không cam lòng a…” Sau đó không có thanh âm nữa, chỉ có tiếng ùng ục ùng ục của nước.Hạ Mai Lâm sinh mệnh cứ như vậy ảm đạm kết thúc, mang theo thù hận cùng không cam lòng.

Mà Nam Cung Kỳ, cái gọi là nghiệt chủng kia, kết cục đương nhiên không cần phải nói cũng biết.Bị xử tử, bị bí mật xử tử.

Thời điểm có người đến bẩm báo, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong Hoa đang ở trong thư phòng thương thảo bước tiếp theo hành động.Hạ nhân bẩm báo xong thối lui.Nam Cung Vân trầm mặc.

“Sư huynh, ngươi đang thương xót các nàng?” Bạch Phong Hoa nhẹ giọng hỏi.

“Không.” Nam Cung Vân lắc đầu, “Chuyện như vậy trì hoãn hai mươi năm không phát sinh, hơn nữa chỉ thay đổi nhân vật chính mà thôi.” Chuyện như vậy, vốn hẳn phát sinh trên người hắn cùng Phượng Tử Tô.

Bạch Phong Hoa khẽ gật đầu.

Vừa lúc đó, bên ngoài lại có người đến bẩm báo.

Vân Dương đến đây.

Đang chờ bên ngoài đại sảnh, Phượng Tử Tô cùng Nam Cung Nhược An đã đi tới trước.

Nam Cung Vân nhíu mày, Vân Dương đến đây, hình như cũng kèm theo phiền toán.

“Ta đi một chút sẽ trở lại.” Nam Cung Vân nhíu mày nói.

“Ân.” Bạch Phong Hoa khẽ gật đầu.

Khi Nam Cung Vân đến đại sảnh thì nhìn đến hai mắt rưng rưng kích động cảm tạ của Phượng Tử Tô, mà Nam Cung Nhược An cũng thập phần kích động.Hai người đối với Vân Dương xuất thủ cứu Nam Cung Vân đều là cảm kích không thôi.Vân Dương nguyên bản không dễ dàng tha thứ cho Nam Cung Nhược An, nhưng nhìn đến Phượng Tử Tô cùng Nam Cung Nhược An ở chung hòa hợp, lửa giận trong lòng cũng chỉ có thể áp chế xuống.Ở hắn xem ra, nhìn đến trên mặt Phượng Tử Tô cười thỏa mãn hạnh phúc là đủ rồi.

“Vân Nhi mau tới đây.” Phượng Tử Tô thấy Nam Cung Vân đứng ở cửa, vội vàng ngoắc để hắn lại đây.

“Dương thúc, ngươi đã đến rồi.” Nam Cung Vân gật đầu tiếp đón.

“Vân Nhi, ngươi hiện tại…” Vân Dương biết Nam Cung Vân chẳng những cứu Phượng Tử Tô rửa sạch oan tình, còn lên làm gia chủ Nam Cung gia.Hắn không có giúp gì, một mình làm đến bước này.Trong lòng hắn lại cao hứng cùng vui mừng.

“Đúng, ta bây giờ là gia chủ Nam Cung gia.” Nam Cung Vân thản nhiên nói.

“Thật sự là quá tốt, Vân Nhi ngươi hiện tại cuối cùng lấy lại hết thảy thuộc về ngươi.” Vân Dương có chút kích động nói.Hắn lời này, là cố ý, cũng là vô tình.hắn đối với Nam Cung Nhược An có bất mãn, không phải một hai câu có thể phát tiết.Nếu có thế, hắn thực hận không thể giết cái nam nhân không có trách nhiệm này.Chỉ là nói vậy, Phượng Tử Tô tất nhiên sẽ thực thương tâm.

Nam Cung Vân trầm mặc không nói gì, Nam Cung Nhược An trên mặt hiện một tia xấu hổ.

“Dương thúc, ngươi mấy ngày hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi đi.Ta sẽ phân phó người an bài phòng khách tốt nhất cho người.” Nam Cung Vân cũng không muốn cùng Vân Dương nhiều lời, vì thế nói như vậy.

“Vân Nhi, ngươi chẳng lẽ không hỏi một chút Âm Sinh rốt cuộc như thế nào sao? Nàng ngày đó bị bắt cóc…” Vân Dương nhìn đến Nam Cung Vân từ đầu đến cuối không có nhắc tới Mộ Dung Âm Sinh, trong lòng có chút tức giận, vì thế chất vấn.

“Dương thúc, Mộ Dung Âm Sinh đêm đó lẻn vào phòng chúng ta, bị người nhìn thấy.Cho nên mới bị bắt cóc dụ chúng ta đi qua cứu nàng phân tán lực lượng của chúng ta.Chuyện chúng ta ở quán trọ bị đánh lén, ngươi sẽ không biết đi?” Nam Cung Vân ánh mắt âm trầm, lạnh lùng nói ra.

Vân Dương sửng sốt, hơi nhíu mày, còn muốn nói, lại phát giác không biết nên nói như thế nào mới tốt.Chẳng lẽ nói Vân Nhi ngươi nên cùng ta đi cứu Âm Sinh, về phần Bạch Phong Hoa bị người đánh lén, sinh tử cùng chúng ta lại không có quan hệ gì? Nhưng những lời này hắn làm sao có thể nói ra.Hắn so với ai khác đều rõ ràng địa vị Bạch Phong Hoa ở trong lòng Nam Cung Vân.Nếu muốn tác hợp Âm Sinh với Nam Cung Vân, chỉ sợ chỉ có vào tay Phượng Tử Tô.

“Vậy, các ngươi không có việc gì đi?” Vân Dương nhíu mày hỏi.

“Có chuyện như vậy?” Phượng Tử Tô vừa nghe có chút lo lắng, “Sự tình rốt cuộc sao lại thế này, các ngươi không có việc gì đi?”

Nam Cung Vân lắc đầu, mà sắc mặt Nam Cung Nhược An lại biến đổi.Hắn đương nhiên biết ngày đó chuyện phát sinh, là Nam Cung Kỳ cùng hai cái đại thế gia khác cùng nhau liên kết làm.Nam Cung Nhược An giờ phút này thực hận Nam Cung Kỳ, may mắn Vân Nhi không có việc gì, nếu không…

“Dương thúc, ta còn có việc.” Nam Cung Vân quay đầu hướng Phượng Tử Tô nói, “Nương, Dương thúc bên này phiền người quan tâm.Ta trước đi xuống.”

Nói xong không đợi mọi người có phản ứng gì, xoay người lập tức rời đi.

Phượng Tử Tô nhìn bóng lưng Nam Cung Vân, chìa tay định gọi hắn ở lại, Nam Cung Nhược An lại khẽ lắc đầu.Hắn làm sao có thể nhìn không ra, Nam Cung Vân không thích Vân Dương, lại càng không hỉ hắn.Trải qua mấy ngày nay, con mắt Nam Cung Vân chưa từng nhìn qua hắn, lại càng không muốn nói câu mình muốn nghe nhất.Chẳng qua không có vấn đề gì, hắn tin tưởng, một ngày nào đó, Vân Nhi sẽ kêu hai chữ kia.

“Tử Tô, Vân Nhi hắn…” Vân Dương nhíu mày, muốn nói lại thôi.

‘Không nên gấp gáp, đứa nhỏ này còn chưa có khôi phục trí nhớ, không cần bức hắn trở nên nóng nẩy.” Phượng Tử Tô nhẹ nhàng thở dài, mi gian đầy lo lắng.

Vân Dương muốn nói chuyện Mộ Dung Âm Sinh, nhìn thấy Phượng Tử Tô nói như vậy, cũng chỉ tạm thời gác lại.

Tiếp qua một ngày, Hoàng Phủ Thành quyết định khởi hành quay trở về Uy Xa thành, Thượng Quán Oánh Nhi tự nhiên cũng muốn trở về.Trưởng Tôn Phi Yến vẫn muốn theo bên người Bạch Phong Hoa, tựa hồ bọn họ dược liệu cũng chuẩn bị thỏa đáng.Mà luyện đan cần Nam Cung Vân luyện chế, cho nên Bạch Phong Hoa lựa chọn để Trưởng Tôn Phi Yến đem dược liệu đều chuyển đến Nam Cung gia, luyện chế xong đan dược lại quay trở về Hoàng Phủ gia.Đương nhiên, Hoàng Phủ Trác cùng Hoàng Phủ Nhã cũng lưu lại cùng Bạch Phong Hoa làm xong hết thảy mọi chuyện lại trở về.

Đoàn xe Hoàng Phủ gia cùng Thượng Quan gia chậm rãi rời Vĩnh An thành.Trưởng Tôn Phi Yến còn lại sai người ra roi thúc ngựa đem dược liệu cần đưa tới Nam Cung gia.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm Bạch Phong Hoa chờ đợi Trưởng Tôn Phi Yến đem dược liệu chuyển đến chuẩn bị luyện đan, lại có tin tức thần khí xuất thế!

“Thần khí xuất thế, thật đúng là tới tấp.” Nam Cung Vân nhíu mày, hắn đã muốn ngửi được một cỗ hơi thở không tầm thường.

Bạch Phong Hoa mày cũng cau chặt, thần khí tới tấp xuất thế, trừ bỏ cùng chính mình có liên quan, chỉ sợ còn có liên quan cùng Ma tộc đi.Một ngàn năm trước Nhân_ Ma đại chiến, chỉ sợ sẽ lại tái hiện màn này.

Lúc này đây địa phương thần khí xuất hiện, cư nhiên là thuộc địa phận Thượng Quan gia sở hữu.

Nhà Nam Cung ở Nam Cung Vân phân phó xuống nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng, muốn đi trước Chu Sa cốc thuộc Thượng Quan gia thám thính.Chính là chỗ đó xuất hiện kỳ quang, cùng thần khí xuất thế những lần trước giống nhau.

Mà một đêm nay, Nam Cung Vân cùng Bạch Phong Hoa hai người vào đan phòng, chuẩn bị luyện chế đan dược cho Trưởng Tôn Phi Yến.Trưởng Tôn Phi Yến cùng cao thủ Nam Cung gia đều thủ hộ ở bên ngoài phòng luyện đan.Người không phận sự không được phép đi vào, chỉ có Vô Song là ngoại lệ, một người lặng lẽ ngồi ở góc phòng luyện đan chờ bọn họ.

Đêm nay, ai cũng không có nhìn thấy hai người hợp lực luyện đan như thế nào.Chỉ đến thời điểm rạng sáng, cửa đan phòng lộ ra nhiều ánh sáng màu, đan thành!

Khi Trưởng Tôn Phi Yến nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Bạch Phong Hoa chuyển bình sứ thì vui mừng.Nhiều năm như vậy, bệnh đệ đệ cuối cùng được chữa rồi.Đối với Bạch Phong Hoa cảm kích lại cảm kích, lại hứa hẹn một ít, cũng nói lời cảm tạ đến Nam Cung Vân.Mà Nam Cung Vân chỉ xua tay, cho thấy đây là Bạch Phong Hoa để hắn làm, cùng Trưởng Tôn gia không quan hệ, nhân tình này ghi tạc trên người Bạch Phong Hoa là được.

Trưởng Tôn Phi Yến thân ân vạn tạ, cuối cùng mang đan dược chạy suốt đêm hướng trở về Trưởng Tôn gia.Chuyện cướp đoạt thần khí đối với nàng mà nói cũng không phải quan trọng nhất, trọng yếu nhất chính là hy vọng tương lại của Trưởng Tôn gia_Trưởng Tôn Ngạn.

Trưởng Tôn gia vừa rời đi, Nam Cung Vân liền hạ lệnh xuất phát, chạy tới Chu Sa cốc.Nam Cung Vân trong lòng so với bất luận kẻ khác đều sốt ruột hơn, thần khí tuyệt đối không thể rơi vào tay người khác.Bởi vì thần khí với hắn mà nói ý nghĩ phi phàm ( khác thường ).

Cùng lúc đó, các đại thế gia đều bắt đầu khởi hành tiến về Chu Sa cốc, Thượng Quan Oánh Nhi lại coi trọng, đã sớm phái người đến canh gác.

Đông Phương Lưu Phong phía sau cũng mang theo người Đông Phương gia không chút đếm xỉa hướng đến Chu Sa cốc.

“Thiếu gia, chúng ta có nên tăng tốc độ hay không?” Quản gia Đông Phương Khởi nhìn Đông Phương Lưu Phong dáng vẻ thong dong hạ lệnh nghỉ ngơi tại chỗ, trong lòng sốt ruột vạn phần.Tại đây tình huống này xuống dưới, các đại thế gia sớm đến Chu Sa cốc, mà bọn họ khả năng còn không đi đến nửa lộ trình a.

“Gấp cái gì?” Đông Phương Lưu Phong lơ đễnh cười nhẹ, ”Ngươi đi, thần khí sẽ xuất khí lập tức xuất thế sao?”

Đông Phương Khởi cắn môi không biết nên khuyên bảo thế nào mới tốt.Thiếu gia luôn cái dạng này, mà thần khí thường xuyên xuất thế, cứ như vậy, Đông Phương gia đến cuối cùng có thể cướp đoạt thần khí sao? Cho dù là một thần khí.

Đông Phương Lưu Phong híp mắt nhìn phương xa, độ cong khóe miệng lại hơi mở rộng. Bạch Phong Hoa, rất nhanh chúng ta lại có thể gặp mặt.

Lần này, nhất định phải lấy tánh mạng của ngươi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.