Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)

Chương 5: Hết giận




Khi Khổng Thiết Tu đang sốt ruột thì chợt nghe Vương Tử Quân dùng giọng sảng khoái đồng ý: - Giáo sư Quách, em nghe lời thầy. Trước kia em là học trò của thầy, sau này cũng là học trò của thầy. Thầy cứ yên tâm, em nhất định sẽ đến đúng giờ.

Mặc dù nói thật lòng thì Vương Tử Quân cũng không muốn tham gia nghi thức lễ kỷ niệm thành lập trường, dù sao đó cũng chỉ là tình huống mình biểu hiện cảnh tượng trước mặt bạn cũ, căn bản không có hứng thú quá lớn. Thế nhưng nhà trường lại phái giáo sư Quách đến, rõ ràng phá hỏng đường lui của hắn, dù hắn không tình nguyện nhưng cũng không thể làm cho thầy cũ của mình khó xử được.

- Vậy thì chúng ta quyết định như vậy, đến khi đó cậu nhất định phải đến đúng giờ mới được. Giáo sư Quách nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng trịnh trọng nói.

Sau khi tiễn chân giáo sư Quách và trưởng khoa Khổng lên máy bay về Chiết Giang, Vương Tử Quân nhìn tấm thiệp mời trong tay, trong lòng liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Bây giờ hắn đã quyết định về Chiết Giang một chuyến, thế cho nên những sự việc và con người tưởng chừng như quên lãng chợt lóe lên trong đầu như những cuốn phim quay chậm.

Không biết tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường lần này thì hắn sẽ gặp mặt những ai?

Đại học Chiết Giang là một trường có truyền thống hơn năm mươi năm, có thể nói đã đào tạo ra không ít nhân tài cho tỉnh Chiết Giang và cả nước. Trong số các sinh viên tốt nghiệp có nhiều người có địa vị cao, có nhiều người làm ông chủ giàu có, có nhiều người đào sâu tu nghiệp ở nước ngoài, cũng có nhiều người có được tầm ảnh hưởng và thành tích không tầm thường...

Nhưng tình hình trong nước bây giờ lại làm cho người ta chủ yếu chú ý đến những người có địa vị cao. Dù sao thì lực ảnh hưởng của những người này cũng rát lớn, có thể tranh thủ được nhiều lợi ích cho nhà trường.

Hơn nữa người nổi tiếng nhất lúc này và làm cho người ta coi trọng chính là Vương Quang Vinh một đường bước ra từ văn phòng đại học Chiết Giang. Đáng tiếc là Vương Quang Vinh đã gọi điện thoại nói là vì nguyên nhân công tác nên không thể đến Chiết Giang tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường được.

Điều này làm cho ban ngành lãnh đạo nhà trường cảm thấy rất thất vọng, nhưng bọn họ dù gì cũng làm tốt chuẩn bị. Dù sao thì vị trí của Vương Quang Vinh bây giờ là rất bận rộn, cũng không thể nào chi phối được thời gian của mình.

May mà trường đại học Chiết Giang vẫn còn không ít nhân tài, vẫn còn nhiều nhân vật quan trọng đi ra từ ngôi trường này. Thế cho nên những người kia vẫn làm cho lễ kỷ niệm ngày thành lập nhà trường bừng sáng hào quang.

Vương Tử Quân đến thành phố Giang Thị trước một ngày, khi Vương lão gia tử mất đi thì số lần Vương Tử Quân đến tỉnh Chiết Giang ngày càng ít đi. Mặc dù Giang Thị vẫn còn nhà Nhị thúc và cô cô, thế nhưng Vương Tử Quân lại dần cảm thấy những cảm giác thân thiết của mình với thành phố này đang dần biến mất.

- Tử Quân, bên này. Sau khi Vương Tử Quân đi ra khỏi sân bay, Tôn Khải chạy một chiếc xe đến đã chờ sẵn bên ngoài. Khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì Tôn Khải dùng sức vẫy tay.

Vật đổi sao dời, thế sự biến đổi khôn lường, năm xưa Tôn Khải cũng đi theo con đường giống như Vương Tử Quân trong trường đại học Chiết Giang, thế nhưng cuối cùng cũng không đi vào con đường làm quan giống như mong ước của bố, hắn đi ra ngoài kinh doanh, bây giờ cũng xem như là một người có tiền.

Vương Tử Quân đối mặt với gương mặt tươi cười của Tôn Khải, hắn chợt sinh ra cảm giác giống như thời gian đang đổi chiều. Hắn bắt bàn tay của Tôn Khải, sau đó cười lớn nói: - Tiểu tử cậu khi nào thì kết hôn vậy? Tôi đã chờ được uống rượu mừng của cậu nhiều năm rồi đấy nhé!

- Khong những là cậu, ông nhà tôi và mọi người cũng đang đốc thúc rất ghê gớm, bây giờ ngay cả tôi cũng không biết khi nào thì mình sẽ kết hôn nữa. Sau khi tiếp nhận vali hành lý trong tay của Vương Tử Quân, Tôn Khải dùng giọng tự chế giễu nói.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Tôn Khải mà không khỏi cảm thấy có chút đau lòng. Hắn biết rõ nguyên nhân vì sao mà Tôn Khải chưa kết hôn. Hắn biết rõ Tôn Khải có cảm tình với Liêu An Như, xét từ góc độ lý trí, hắn cũng rất muốn có thể hợp tác được hai người này lại với nhau.

Nhưng Vương Tử Quân căn bản không phải là thánh nhân, tuy phương diện lý trí hắn vẫn tự ép mình nên giữ khoảng cách với Liêu An Như, nhưng dù sao thì Liêu An Như vẫn là người vợ kiếp trước của hắn. Nếu bảo hắn mở rộng lòng dạ kết hợp Liêu An Như cho người khác, hắn thật sự không làm được.

Dù người kia là người bạn tốt nhất của hắn.

Con người thường ích kỷ, câu chuyện về đa tình kiếm khách vô tình kiếm Lý Tầm Hoan chỉ là hư cấu mà thôi. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút phiền muộn của Tôn Khải, hắn miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ bờ vai của đối phương.

Tuy lúc này Tôn Khải đối mặt với Vương Tử Quân vẫn giữ tư thái như dĩ vãng, thế nhưng từ sâu trong lòng vẫn có một chút cảm giác tự ti. Hắn bây giờ có không ít tiền trong tay, thế nhưng nếu so với vị trí hiện tại của Vương Tử Quân thì không tính là gì.

- Hôm nay có sắp xếp gì không? Tôn Khải chờ Vương Tử Quân lên xe thì khởi động xe rồi nói.

- Lần này quay về chủ yếu tham gia lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường, còn những chuyện khác thì căn bản không có hào hứng tham gia. Vương Tử Quân khẽ dựa lưng lên hàng ghế phía sau rồi dùng giọng tùy ý nói.

Tôn Khải cười cười nói: - Tôi còn tưởng rằng cậu không tham gia lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường.

- Tôi cũng định không đi, thế nhưng nhà trường lại phái giáo sư Quách vượt ngan dặm xa xôi đến tỉnh Nam Giang tìm tôi, thế cho nên tôi cũng không thể nào làm khác hơn được. Vương Tử Quân đưa tay ra rồi dùng giọng tự giễu nói.

Tôn Khải tất nhiên biết rõ giáo sư Quách, hắn cười hì hì nói: - Cậu là cán bộ trẻ tuổi cấp phó bộ có thực quyền, tất nhiên cậu là niềm kiêu ngạo của nhà trường, những ngày trọng đại như kỷ niệm thành lập trường thế này cậu không đến thì lãnh đạo nhà trường cũng không có được hào quang.

Khi Tôn Khải đang nói thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, Vương Tử Quân cầm điện thoại nhìn thoáng qua, là một số điện thoại lạ. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nghe máy.

- Chào anh, xin hỏi anh có phải là trưởng phòng Vương không? Tôi là Tiểu Khổng của khoa hành chính đại học Chiết Giang, là Khổng Thiết Tu. Giọng nói trong điện thoại rất êm dịu, nếu không có chút thô cứng của đàn ông, chỉ sợ sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác đó là một người phụ nữ.

Khổng Thiết Tu chính là vị phó khoa hành chính đã đi cùng giáo sư Quách đến mời Vương Tử Quân tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, người này lớn tuổi hơn cả mình. Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân khách khí nói với Khổng Thiết Tu: - Chào trưởng khoa Khổng.

- Trưởng phòng Vương, hiệu trưởng Lý nói tôi xin chỉ thị của ngài, xemm ngài hôm nay có thể đến trường hay không, hiệu trưởng Lý đã sắp xếp sẵn phòng cho ngài rồi. Khổng Thiết Tu bên kia giống như có chút căng thẳng, giọng nói có vài phần dồn dập.

Vương Tử Quân đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường lần này có chút không tình nguyện, tất nhiên cũng không muốn chưa đến ngày lễ mà mình bị bủa vây. Hắn nhanh chóng nói: - Trưởng khoa Khổng giúp tôi cảm tạ sự quan tâm của hiệu trưởng Lý, tôi còn có chút chuyện, nhưng ngày mai nhất định sẽ đến tham gia lễ kỷ niệm đúng giờ.

Vương Tử Quân cúp điện thoại, Tôn Khải đang lái xe dùng giọng tươi cười hỏi: - Khổng Thiết Tu gọi điện thoại đến sao?

- Ừ, phía đại học Chiết Giang bên kia sắp xếp phòng cho tôi, thế nhưng tôi từ chối. Vương Tử Quân dùng giọng tùy ý nói với Tôn Khải.

- Quả nhiên là lãnh đạo có khác, tôi cũng xem như là một tiểu nhân vật ở Giang Thị, thế nhưng lần này chỉ nhận được một cú điện thoại của hiệu trưởng. Trưởng phòng Vương anh lại được giáo sư Quách đến tận Nam Giang nói lời mời, hơn nữa còn chuẩn bị phòng sẵn, căn bản là giống như tiếp đón lãnh đạo đến kiểm tra thị sát. Tôn Khải định nói vài lời vui vẻ với Vương Tử Quân, nhưng khi hắn nói ra hai chữ lãnh đạo, trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ, đó chính là trong mắt người ta thì Vương Tử Quân không phải là lãnh đạo sao? Cho dù vẫn còn có chút chênh lệch, thế nhưng với độ tuổi của Vương Tử Quân vào lúc hiện tại, chỉ cần không lật thuyền, sau này sẽ có tương lai chính trị là vô hạn.

Còn Vương Tử Quân có lật thuyền hay không, Tôn Khải cảm thấy điều này mình không nên hoài nghi. Dù sao thì người này cũng có biệt danh là yêu hồ trắng, cũng không phải là ngẫu nhiên.

- Tôi và anh đều là sinh viên của nhà trường, đều phải tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, thế nào, anh ghen ghét à? Tôi nghe nói anh là người ngừng lương nhưng giữ chức, nếu không thì anh nên tiếp tục tham gia vào chính đàn để phát triển mạnh mẽ hơn? Vương Tử Quân nói lời vui đùa làm cho Tôn Khải cảm thấy có chút ấm áp. Dù sao đến vị trí của Vương Tử Quân vẫn nói cười với mình như vậy, căn bản không xem mình là người ngoài, những ý nghĩ vừa rồi của mình xem như là tâm tư quá kém rồi.

- Tử Quân, nếu tối nay không có việc gì, chúng ta nên đi tham gia một buổi gặp mặt bạn bè, nghe nói cô gái mà năm xưa viết thư tình cho cậu cũng có tham gia. Tôn Khải nói sang chuyện khác làm ký ức năm xưa chợt thức tỉnh trong đầu Vương Tử Quân. Năm đó hình như đang học năm ba, một cô gái đẹp nhất khoa từng viết thư tình cho Vương Tử Quân, ngôn ngữ nóng bỏng, nhưng khi đó hắn đang có hảo cảm với một cô gái khác, thế cho nên uyển chuyển từ chối.

Mới đó mà đã hơn mười năm, cũng không biết cô gái kia bây giờ thế nào rồi.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân nghe lời nói của Tôn Khải mà không khỏi muốn gặp lại những người bạn học cũ của mình. Tôn Khải là một người làm việc ở thành phố Giang Thị, hắn đã sớm hẹn địa điểm gặp mặt với những người kia, chẳng qua trước khi chưa có sự đồng ý của Vương Tử Quân thì không dám nói năng tùy ý mà thôi.

Lúc này thấy Vương Tử Quân gật đầu nhận lời, hắn nhanh chóng chạy xe như bay về phía một khách sạn ở trung tâm thành phố Giang Thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.