Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)

Chương 39: Vui đùa ầm ĩ




Kiều lão từ miệng con trai nghe được y thuật thần kỳ của Trương Dương, theo Kiều lão thấy, một cán bộ chỉ mới hơn hai mươi thì không có khả năng có y thuật cao được, dù sao thì y học cũng phải dựa vào kinh nghiệm thực tiễn.

Trương Dương cung kính nói: "Kiều lão, tôi không phải là bác sĩ xuất thân chính quy nào cả, chỉ là học tập một chút, dựa hơi của tổ tiên, có được vài phương thuốc cổ truyền, cho nên mới có thể trị được một số bệnh nan y"

Kiều lão nói: "Cậu cũng rất thẳng thắn!"

Trương Dương nói: "Tôi có bao nhiêu cân lượng tôi biết, nếu bí thư Kiều tìm đến tôi, tôi và Mộng Viện, Thì Duy, Bằng Cử tất cả đều là bạn tốt, tôi xem ngài là trưởng bối, cho nên tôi cũng không gạt ngài, có thể chữa tốt cho ngài tôi nhất định sẽ hết sức, nếu như tôi không trị hết, thì đó là năng lực của tôi có hạn, lão nhân gia ngài cũng đừng trách tôi"

Kiều lão nói: "Còn chưa biết tôi bị bệnh gì, mà cậu đã nghĩ đến đườn glui, thanh niên bây giờ thật sự là không đơn giản!"

Trương Dương nói: "Tôi cả gan suy đoán một chút, ngài bị bệnh mặt than!" (Chứng bệnh co quắp khuôn mặt, gây biến dị hình thể - google.com.vn)

Kiều lão nao nao, không ngờ rằng cậu thanh niên này vừa nhìn một cái liền biết được bệnh tình của ông, hèn chi con trai lại đề cử hắn.

Kiều Mộng Viện và Thì Duy đều đã nhìn thấy được sự thần kỳ của Trương Dương, chỉ có Kiều Bằng Cử là chưa thấy qua, cái hắn có cơ hội thấy đều là Trương Dương đánh người cả, khả năng chữa bệnh của thằng nhãi này thì hắn đúng là chưa thấy qua. Kiều Bằng Cử nói: "Trương Dương, ông nội của tôi mang khẩu trang, cậu làm sao mà kết luận ông bị bệnh mặt than?"

Trương Dương nói: "Cái khẩu trang lớn của Kiều lão có chút kỳ quái, mang ở bên ngoài thì còn có thể được, nhưng mà đi vào trong phòng rồi, qua một thời gian lâu như vậy mà còn chưa tháo ra, vừa rồi bí thư Kiều lại nói là giúp Kiều lão xem bệnh, nhìn mặt xem bệnh cũng rất dễ, tôi cẩn thận quan sát một chút, lông mày của Kiều lao cao thấp khác nhau, nếp nhăn trên trán cũng sâu cạn không đồng nhất. Cho nên tôi to gan đoán thử một chút, coi như là đánh bậy đánh bạ lại đánh trúng"

Kiều lão nói: "Cậu nói không sai, tôi quả thật là bị mặt than!" Ông cởi khẩu trang xuống, để cho Trương Dương nhìn một chút. Kiều lão phát bệnh rất đột ngột, bệnh trạng cũng tương đối nặng, mắt phải đã không nhắm được, bên sườn mũi đã sưng to lên, cái miệng cũng bị lệch, không khép lại được, lúc ăn cũng sẽ bị rót đồ ăn ra, đã đến bệnh viện xem qua, phương pháp trị liệu của bệnh viện là sử dụng kích thích tố để gia tăng sức đề kháng với virus, lại dùng châm tiến hành trị liệu phụ trợ, bởi vì liên quan đến kim châm, cho nên Kiều Chấn Lương mới nghĩ đến Trương Dương.

Trương Dương nhìn kỹ khuôn mặt của Kiều lão, lại nhìn cái cổ của ông một cái, mỉm cười nói: "Tình huống cũng không tính là nghiêm trọng, có thể chữa tốt"

Kiều Chấn Lương nói: "Cần bao lâu?"

Trương Dương trả lời rất thẳng thắn: "Bệnh vặt mà thôi, một châm là đủ!"

Hắn có thể trị khỏi bệnh mặt than cho Kiều lão, người ở đây trên cơ bản đều tin tưởng, nhưng mà một châm chưa khỏi, cái này cũng quá khoa trương rồi.

Có danh y nào mà Kiều lão chưa thấy qua chứ, nhưng mà không ai dám nói một cách hùng hồn như vậy, nhìn vẻ mặt đầy tin tưởng của Trương Dương, trong lòng Kiều lão cũng nửa tin nửa ngờ, tên nhóc này thật sự thần kỳ như vậy sao?

Vợ của Kiều Chấn Lương Mạnh Truyền Mỹ nói: "Bác sĩ nói mặt than là do virus lây nhiễm đến hệ thần kinh gây ra, một châm của cậu có thể diệt trừ virus được sao?" Bà ta tuy rằng đã nhìn qua y thuật thần kỳ của Trương Dương, nhưng mà một châm có thể trị hết bệnh mặt than, bà đúng là chưa từng thấy.

Trương Dương nói: "Virus mang bệnh tấn công, người bệnh liền mắc bệnh, đây là kiến thức y học thông thường nhất, tôi không biết bệnh lý gì cả, cũng không có học qua dược lý, nhưng nếu nói có thể trị tốt cho người, thì nhất định có thể trị tốt"

Kiều lão nói: "Tốt lắm, bây giờ tôi ngủ cũng không ngủ được, thật sự đúng là phiền tâm, nếu như một châm của cậu có thể trị tốt cho tôi, vậy xin mời cậu giúp tôi!"

Trương Dương nói:"Đến đột ngột quá, mọi người cũng không nói cho tôi biết là phải chuẩn bị châm!"

Kiều Bằng Cử nói: "Vậy còn không dễ sao, tôi đi mua cho!"

Trương Dương nói: "Tốt lắm, tôi kê một đơn thuốc cho anh, anh thuận tiện mua cho tôi vài thứ thuốc đông y luôn, nói là một châm, nhưng mà sau khi châm xong, cũng cần một số dược vật củng cố"

Kiều Chấn Lương kêu con gái đến phòng sách lấy bút viết đến đây, Trương Dương cầm bút lông nhúng mực bắt đầu viết phương thuốc xuống, chữ nhỏ khéo tay xinh xắn làm cho Kiều Chấn Lương khen mãi không thôi, Kiều Chấn Lương nói với con trai: "Phương thuốc này cha thu lại, sau này để dành"

Trương Dương cười nói: "Bí thư Kiều không cần khoa trương như vậy, nếu như ông thích, lát nữa tôi sẽ viết cho ông một bức!"

Kiều lão cũng đứng một bên nhìn phương thuốc, những chữ của Trương Dương đúng là cứng cáp và uyển chuyển như rồng bay phượng múa, chỉ mới có bao nhiêu đó tuổi, mà đã có được phần bút lực như vậy thì đúng là không thấy nhiều, Kiều lão cũng bắt đầu rõ ràng vì sao con trai lại tôn sùng người thanh niên này như vậy.

Khi Kiều Bằng Cử cầm phương thuốc đi mua, thì Trương Dương kêu Kiều lão đi nghỉ ngơi đi, còn mình thì theo hai chị em Kiều Mộng Viện và Thì Duy đi dạo vòng vòng biệt thự, nhìn lướt qua cảnh đẹp ở đây.

Kiều Mộng Viện giải thích: "Trương Dương, tôi thật sự không biết chuyện ông nội bị bệnh, cha tôi kêu chúng tôi mời anh đến đây, cũng không có nói về chuyện này, tôi nghĩ cha đại khái là sợ chúng tôi lo lắng"

Trương Dương cười nói: "Cũng may là không phải bệnh nặng gì, bằng không lần này tôi sẽ mất mặt đây"

Thì Duy nói: "Anh thật sự có nắm chắc?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Trước mặt của bí thư Kiều và Kiều lão, cô cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám nói loạn, yên tâm đi, tôi có thể trợ giúp lão nhân gia trị tốt bệnh mặt than của ông ấy" Nói xong hắn dừng lại một chút, hỏi: "Các người nói xem, nếu như tôi chữa khỏi bệnh mặt than cho Kiều lão, có tình là vì nước lập công hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.