Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)

Chương 10: Trêu đùa




- Chu huynh cần cẩn thận, ngày Ngự Long Điện mở ra đã gần đến, Hàn Sương công tử kia bất cứ lúc nào cũng đều có thể xuất hiện! Với sự bá đạo kiệt ngạo của người này, hắn tất nhiên sẽ mặc kệ hết thảy mà tìm đến Chu huynh báo thù!

Liên Tĩnh Hương nghiêm nghị nói.

Chu Hằng cười, nói:

- Chẳng lẽ người này còn dám đánh tới tinh thuyền Liên gia các ngươi?

Liên Tĩnh Hương không khỏi xấu hổ, nói:

- Liên gia tuy rằng thế lực không kém, nhưng chi nhánh nhiều lắm, nhất mạch của ta đây cũng chỉ có một vị lão tổ Nhật Diệu Đế tọa trấn, hơn nữa lần này còn chưa tới, không có khả năng trấn áp được Kha Ân!

Chu Hằng cũng không có nghĩ nương tựa Liên gia, cười cười, nói:

- Bản thân ta rất chờ mong có thể trông thấy vị Hàn Sương công tử này!

Liên Tĩnh Hương thở dài, không thể phủ nhận rằng Chu Hằng đúng là có thể quét ngang yêu nghiệt thiên tài cùng giai, nhưng hắn chịu thiệt là tuổi tác thật sự quá trẻ, nếu là cho hắn thêm thời gian trăm năm hắn hoàn toàn có thể quyết tranh hơn thua cùng Hàn Sương công tử!

Nhưng thời gian chính là mạng của tu giả, tuổi già người suy, tuổi nhỏ người yếu, đây hết thảy đều là bởi vì thời gian.

Mà thiên tài đều là kiêu ngạo, Chu Hằng là vượt qua cực hạn Nguyệt Minh Đế, hắn tự nhiên hùng tâm bừng bừng nghĩ đến có thể chém ngược Nhật Diệu Vương! Đáng tiếc, giữa Nguyệt Minh Đế cùng Nhật Diệu Vương cách một đoạn khá xa, trong lịch sử chưa bao giờ có thiên tài nào có thể vượt qua.

Nếu bây giờ Chu Hằng cạnh tranh cùng Kha Ân, kết quả duy nhất chính là bị va chạm cho vỡ đầu chảy máu, tặng không tánh mạng!

- Khẩu khí thật lớn!

Liên Hữu Hạo cũng tới trên boong thuyền, ánh mắt quét tới hạ Chu Hằng, trên mặt rõ ràng lộ ra vẻ không vui.

Bên trong Liên gia cạnh tranh kịch liệt, nhất mạch của nàng cũng không mạnh, còn trông cậy vào hành trình Ngự Long Điện lần này có thể được thêm chút phần, nếu là bị Hàn Sương công tử quét ngang, nhất mạch bọn họ còn được nâng đỡ thế nào trong gia tộc?

Chu Hằng quả thật rất có tiềm lực, vô luận là ở võ đạo hay là Đan đạo. Nhưng tiềm lực dù sao cũng là thứ trong tương lai, vì vậy mà đi đắc tội một thiên tài cấp bậc Nhật Diệu Vương là chuyện không nên!

Nàng vốn có tính toán bảo vệ Chu Hằng, dùng cái này để đổi lấy lòng trung thành của Chu Hằng, nhưng mấy ngày này cân nhắc lại, nàng lại phát hiện mình quá mức lạc quan.

Lần này xuất hành hắn chính là cao thủ mạnh nhất của là Liên gia, nhưng hắn tự biết mình cũng không phải đối thủ của Hàn Sương công tử! Thứ thật có thể dựa vào cũng chính là linh lực pháo trên tinh thuyền, nhưng linh lực pháo chỉ có thể dùng để đối phó chiến đấu biển người, đối với võ giả thực lực thân thể cường đại lại gần như vô dụng. Bởi vì căn bản không có cơ hội phong tỏa đối thủ!

Nghĩ tới nghĩ lui, nếu là Hàn Sương công tử đánh tới, nàng nhất định sẽ giao Chu Hằng ra.

Dù nói thế nào, Chu Hằng cũng quả thật là người tùy tùng chém người ta, có cừu báo cừu, đương nhiên phải xảy ra, đúng không?

Chu Hằng cũng liếc mắt nhìn Liên Hữu Hạo một cái, cũng không có để ở thái độ của đối phương trong lòng. Xem mặt mũi của Liên Tĩnh Hương, hắn không muốn không chấp nhặt cùng đối phương, tuy rằng hiện tại hắn rất muốn chiến một trận cùng Nhật Diệu Vương để kiểm tra đo lường thực lực của chính mình một chút.

- Người trẻ tuổi nên biết kính sợ, đừng tưởng rằng toàn bộ thiên địa đều vây quanh ngươi!

Liên Hữu Hạo hoàn trả lại, bắt đầu giáo huấn Chu Hằng.

Nếu là người trẻ tuổi này hiểu được tiến thối cũng sẽ không có gặp phải phiền toái lớn như vậy, hắn cũng có thể chiêu mộ người nhân tài này, nhưng hiện tại thì sao . . . Ai! Chỉ có thể bỏ qua!

- Xin hỏi đây chính là tinh thuyền Liên gia?

Đúng lúc này, một đạo Lưu Vân Toa bay vụt tới, ngừng lại lơ lửng trên thân thuyền. Một gã nam nhân trẻ tuổi đứng trên đầu thuyền, có uy thế kinh khủng lưu chuyển.

Đây là một Nhật Diệu Vương, hơn nữa thực lực tương đối bất phàm!

- Đúng là! Xin hỏi các hạ . . . Di!

Liên Hữu Hạo đột nhiên ngẩn ra, thất thanh nói:

- Các hạ chính là người tùy tùng của Hồ Mị tiên tử - Tật Ảnh Trảm Chu Mạch?

Hồ Mị? Chính là cũng có Nhật Diệu Vương trẻ tuổi danh xưng là Thứ Huyết Mân Côi, có tư chất vô địch quét ngang võ giả cùng giai!

- Đúng là tại hạ!

Nam nhân trẻ tuổi Chu Mạch cười nhạt một tiếng, vẻ mặt nịnh bợ nhìn như không thấy đối với Liên Hữu Hạo.

- Tại hạ phụng mệnh của đại tiểu thư, đặc biệt đến đưa thiệp mời!

Thiệp mời!

Hồ Mị muốn mở yến hội vào ngày mai, mời tất cả các thiên kiêu nàng xem vào mắt tham dự, đó cũng không phải bí mật gì.

Đây là một thiên kiêu trẻ tuổi, trước đừng nói là tiền cảnh phát triển tương lai của nàng, chỉ nói tới hành trình đi Ngự Long Điện, nàng chính là có thể được công nhận là một trong ngũ đại cao thủ trẻ tuổi đạt được truyền thừa Hóa Long Cửu Trảm!

Hiện tại mọi người vắt óc tìm mưu kế, chính là gây dựng quan hệ với một trong năm người này, có lẽ có thể được phân một chén canh.

Liên Hữu Hạo nằm mộng cũng muốn đi tham gia tiệc rượu của Hồ Mị, bởi vì có tin tức đáng tin, hai vị thiếu niên thiên kiêu khác là Ngô Khải cùng Đỗ Hán Thăng cũng sẽ tham dự, có thể nói đây là thịnh hội cuối cùng mở ra trước Ngự Long Điện, khả năng sẽ quyết định quyền sở hữu Hóa Long Cửu Trảm!

Không nghĩ tới, không ngờ Hồ Mị để cho người tùy tùng của nàng tự mình đến đưa thiệp mời!

Này này này này, Liên Hữu Hạo kích động một trận, cho dù là tu vi Nhật Diệu Vương, nhưng gương mặt trong nháy mắt vẫn là đỏ rực, khó nén kích động trong lòng.

Hắn vội vàng tiến lên đón, nói:

- Chu huynh xin mời vào trong khoang thuyền ngồi!

- Tại hạ còn có chuyện quan trọng trong người, sẽ không đi vào!

Chu Mạch tươi cười, hắn mặc dù chỉ là người tùy tùng của Hồ Mị, nhưng bản thân chính là một Nhật Diệu Vương cường đại, căn bản không để Liên Hữu Hạo vào mắt, hắn đưa mắt đảo qua, nói:

- Vị nào là Chu Hằng Chu huynh, đại tiểu thư dặn dò tại hạ cần phải tự mình đưa thiệp mời đến trên tay của Chu huynh!

A!

Liên Hữu Hạo một lòng lập tức nát giống như thủy tinh, nát tới chia năm xẻ bảy!

Lại là đưa cho Chu Hằng? Kẻ gây tai họa mà bị hắn quyết định buông tha? Tiểu tử này có tài đức gì, có thể nhận được vài phần kính trọng của Hồ Mị?

Liên Hữu Hạo chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, hắn vốn tưởng rằng thiệp mời này là cho hắn, nhưng sự thật lại hung hăng tát một bạt tai vào trên mặt của hắn, đau a! Hai tay hắn nắm chặt, sát khí trong lòng bạo khởi, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng, quả muốn dùng một quyền đánh giết tên xấu xa kia!

Dọa người a!

Vừa rồi hắn giống như một tiểu sửu!

Chu Hằng sửng sốt, Hồ Mị làm sao sẽ đưa thiệp mời cho hắn? Hắn mặc dù là Dược sư tam tinh, nhưng hắn cũng không tin tưởng một Dược sư tam tinh có thể làm cho một thiếu niên thiên kiêu có vài phần kính trọng đối với hắn.

Đúng rồi!

Nhất định là nàng biết được ba viên Cố Hồn Đan kia đều là chính mình cầm bán đấu giá, tuy rằng không biết là thông qua con đường nào, vốn dĩ sự thông minh của nàng là có thể suy đoán ra ba viên Cố Hồn Đan này đều là Chu Hằng luyện chế, kể từ đó, giá trị của Chu Hằng tự nhiên sẽ tăng mạnh!

Dược sư thất tinh!

Loại Dược sư cấp bậc này đã có thể ảnh hưởng đến Thăng Hoa Đế, Hồ Mị cho dù là không có tính toán mời chào Chu Hằng, tuyệt đối cũng sẽ nể mặt một vị Dược sư thất tinh, trừ phi nàng không muốn lăn lộn ở 49 Tiên Thành!

Cho nên, thiệp mời này đưa tới, hơn nữa còn xuất động một vị Nhật Diệu Vương, có thể nói là cho Chu Hằng đủ thể diện.

Nếu đối phương khách khí như vậy, Chu Hằng cũng không có bắt chẹt, cười nói:

- Tại hạ chính là Chu Hằng, phiền toái Chu huynh tự mình đi một chuyến!

- Không sao!

Chu Mạch liếc mắt nhìn Chu Hằng một cái thật sâu, có một số việc Hồ Mị không thể nào nói cùng hắn, bởi vậy hắn cũng không biết tại sao Hồ Mị muốn mời Chu Hằng, hắn rất là tò mò.

Đối phương, rõ ràng chỉ là một Nguyệt Minh Đế mà thôi, có tư cách gì để đại tiểu thư vô cùng thận trọng, để cho mình đi một chuyến, hơn nữa còn dặn không thể mất cấp bậc lễ nghĩa?

Hắn không nhìn ra cái gì, sau khi đưa thiệp mời cho Chu Hằng liền cáo từ rời đi.

Chu Hằng trở lại trên boong thuyền, sắc mặt của Liên Hữu Hạo đến bây giờ còn chưa khôi phục lại, vinh quang tột đỉnh như trước, lúc trước Chu Mạch còn ở đây hắn không muốn thể hiện, lúc này hung hăng trừng mắt nhìn Chu Hằng, vung tay mà đi.

Với tâm tình tức giận hiện tại của hắn thực là muốn đánh giết Chu Hằng, nhưng người ta nghiễm nhiên thành khách quý của Hồ Mị, hắn đang không có làm rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra nên cũng không dám dễ dàng ra tay.

Chọc giận Hồ Mị, cùng chọc giận Hàn Sương công tử hậu quả nghiêm trọng giống nhau, nàng cũng là thiếu niên thiên kiêu có thể quét ngang võ giả cùng giai!

Sau khi Liên Tĩnh Hương hơi kinh ngạc một lúc, liền cười nói:

- Chúc mừng Chu huynh!

- Có cái gì tốt mà chúc mừng?

Chu Hằng lắc lắc đầu, đây cũng không phải là hắn già mồm cãi láo.

Liên Tĩnh Hương chỉ là cười, nói:

- Nếu vị Thứ Huyết Mân Côi này coi trọng ngươi như vậy, chính là Hàn Sương công tử đến đây cũng không cần sợ! Hai người này có lẽ sẽ có một trận chiến, nhưng tuyệt sẽ không phải lúc này!

Hẳn là thời điểm tranh đoạt Hóa Long Cửu Trảm.

Chu Hằng mở thiệp mời ra, trên đó viết có thể mang theo một đồng bạn, nhưng con lừa đen lập tức đưa cái đầu tới, kêu lên:

- Xem ra lại muốn bổn tọa bồi tiếp ngươi đi!

Liên Tĩnh Hương lộ ra một chút vẻ thất vọng, miệng lại nói:

- Chu huynh đi chơi vui vẻ!

Chu Hằng cười to, nói với con lừa đen:

- Ngươi trừ bỏ quấy rối còn có thể làm gì? Tiệc rượu lần này ngươi cũng không cần đi tham gia náo nhiệt!

Hắn và con lừa đen là người mới ở Tiên giới, mà có Liên Tĩnh Hương ở bên cạnh, có thể giải thích rất nhiều thứ cho hắn.

Hắn dùng thần thức truyền âm cho con lừa đen, sau khi lại đáp ứng mang về bó lớn quả tiên mỹ thực cho con lừa đê tiện, con lừa đê tiện này mới xem như đáp ứng, không đi theo Chu Hằng.

Liên Tĩnh Hương thì mừng rỡ, có thể đi tới yến hội này, bản thân chính là một loại nhận đồng đối với địa vị, đối với thân phận.

Liên gia là rất cường đại, nhưng một chi nhánh của bọn họ lại là ngày càng suy thoái, rất cần thông qua loại hoạt động xã giao này để tăng thanh thế nhất mạch của bọn họ lên.

Nàng lập tức nói chuyện này cho Liên Hữu Hạo, chỉ là lúc này Liên Hữu Hạo đang nổi nóng, đâu có thể nào cao hứng, trực tiếp liền mắng đuổi Liên Tĩnh Hương đi.

Một ngày thời gian trôi qua rất nhanh, trong vũ trụ u tối mặc dù không có giao điểm ngày và đêm, nhưng tự nhiên có đồng hồ cát có thể tính toán thời gian cùng; ngày tháng, thời điểm "sáng sớm", Liên Tĩnh Hương liền chuẩn bị xong trang phục lộng lẫy, nhắc nhở Chu Hằng có thể đi.

Cô gái này mặc váy dài đỏ xanh giao nhau, bên hông mang một đai lưng màu đỏ tía, hoàn toàn bộc lộ sự thon thả của nàng ra ngoài. Vóc người của nàng đẫy đà mê người, bộ ngực ưỡn lên cao, vô cùng gợi cảm.

May là Chu Hằng thường thấy cảnh như vậy, cũng không khỏi hơi hơi có loại cảm giác kinh diễm, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, ái thê của hắn có nhiều người xuất sắc hơn so với Liên Tĩnh Hương, thuần túy chỉ là kinh diễm một chút.

- Chu huynh, ngươi không thay quần áo sao?

Liên Tĩnh Hương thấy cách ăn mặc của Chu Hằng vẫn là như mấy ngày hôm trước.

Cái gọi là người phải ăn mặc, Phật phải kim trang, cách ăn mặc tỉ mỉ tuyệt đối có thể tăng lên vài phần mị lực.

- Không cần, không phải là đại sự gì!

Chu Hằng không quan tâm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.