Thiên Thần Sa Ngã

Chương 49: Chúng tôi chia lìa




Năm thứ nhất đại học tôi gặp người đàn ông tên Lục Tử Ngạn, giáo sư trong trường đại học Thượng Hải. Khi được anh giúp đỡ, dọn về sống cùng anh, lần đầu tiên trong đời tôi biết rung động.

-----

Khi yêu nhau được một năm, anh cầu hôn, đó là buổi tối tĩnh mịch, đầy lãng mạn, anh cất tiếng, khuôn mặt có chút hồng hồng "Thanh Vũ, em cầu hôn anh đi.

Cô ngẩn người nhìn anh, Lục giáo sư nói tiếp "Anh đang rất hồi hộp."

"Em không biết." Cố Thanh Vũ dở khóc dở cười, đàn ông ai lại yêu cầu phụ nữ cầu hôn. Chắc chỉ có mình anh mới dám nói với bạn gái như thế.

Lục Tử Ngạn thở dài "Để anh vậy." Sau đó, anh mặt mày nghiêm túc, đôi mắt lấp lánh ánh đèn, giọng nói trầm tĩnh: "Thanh Vũ, lấy anh nhé. Nếu em không đồng ý thì anh gả cho em cũng được."

Anh quỳ một chân, mở chiếc hộp nhung màu đen ra, có chút bối rối "Ừm...Người phụ nữ của tôi, nếu dùng hai từ để diễn tả tấm lòng này thì đó là 'chân tình', để minh chứng cho cuộc tình của hai ta là chiếc nhẫn trên tay anh, nếu dùng ba từ để thổ lộ, anh có thể thẳng thắng nói: Anh yêu em."

Lúc ấy, mọi xúc động trong lòng Cố Thanh Vũ dâng lên đột ngột khiến cô bật khóc, cô cúi người ôm lấy anh, thì thầm "Lục Tử Ngạn, em yêu anh, em không chấp nhận lấy anh nhưng anh có thể gả cho em, em đồng ý nuôi anh."

Anh phì cười "Cầu hôn cùng lúc thế này, anh lần đầu thấy đấy."

Vài ngày sau đó, anh đưa cô cùng đi đăng ký kết hôn. Cục Dân chính lúc sáng sớm còn tĩnh lặng, bây giờ thì ồn ào, cũng may cô và anh đến sớm chỉ còn chờ hai người nữa là tới lượt. Cố Thanh Vũ ngồi cạnh anh, nhìn xung quanh, tự nhiên cảm thấy căng thẳng. Lục Tử Ngạn thì ngược lại, dáng người thanh cao, khuôn mặt trầm tĩnh, lạnh lùng cao ngạo. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ anh là người lạnh lùng, người đàn ông đầy uy nghiêm nhưng chỉ có cô biết bên ngoài chỉ thế thôi về nhà liền lòi mặt chuột.

Đến lượt, anh nắm tay cô bước đi. Thủ tục không quá khó khăn, nhanh chóng vào cũng nhanh chóng đi ra, nhưng vấn đề, là có một nữ cảnh sát mặt mày hầm hầm, đứng quan sát xung quanh như đang dò xét gì đó, khiến Lục Tử Ngạn khó chịu. Trước khi về. Anh nói "Những người trong đó toàn những thành phần uy quyền, thích sai bảo người khác, nhưng thực chất chỉ là làm màu thôi."

"..." Hình như anh rất bất mãn.

Về đến nhà, cô cầm tờ giấy màu đỏ ngắm nghía, cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Đọc đi đọc lại mấy lần, thấy thế anh cười, chọc ghẹo "Em có cần lồng kính treo trong phòng khách không?"

Cố Thanh Vũ nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc "Anh không thấy tờ giấy này rất có giá trị sai?"

Anh thản nhiên đáp "Tờ giấy đăng ký kết hôn quả thật rất có giá trị nhưng cũng chỉ là trên giấy tờ. Em đã từng thấy có người cầm tờ giấy đó nhưng không gọi nhau là vợ chồng chưa?" Anh đưa tay áp vào mặt cô, ánh mắt thâm trầm "Lời hứa của anh có giá trị hơn tất cả những thủ tục này, đặc biệt đối với em còn thiết thực hơn."

Ý của anh là những lời nói của anh với cô luôn là thật lòng... Ha...sao lại có cảm giác ngọt ngào như thế. Cố Thanh Vũ cười ngẩn ngơ, Lục Tử Ngạn đột nhiên đè cô xuống, làm mặt dê "Vậy chúng ta có nên làm nốt giai đoạn cuối của kết hôn không?"

Cố Thanh Vũ bị anh doạ cho hoảng sợ lại có chút xấu hổ, vội lảng sang chuyện khác "Em chưa rút đồ đang phơi ngoài ban công."

Lục Tử Ngạn cúi thấp người xuống "Vợ, đừng hòng thoát."

Cô đâu ngờ được, Lục giáo sư đây bụng đầy mưu kế luôn muốn bắt cô dưới thân từ từ dụ dỗ….

***

Một ngày mua thu se lạnh, Lục giáo sư phải đi dự hội thảo bên mỹ, phải xa vợ một tuần. Trước khi đi, anh nghẹn ngào, không nỡ xa cô. Cố Thanh Vũ tuy buồn nhưng không nói ra, còn trêu đùa “Anh chỉ đi có một tuần, chứ có phải mười năm đâu mà.”

Lục Tử Ngạn nhăn mặt “Chỉ xa em một ngày đã thấy dài như một thế kỷ, một tuần á? Chắc anh sống không nổi.”

Cố Thanh Vũ phì cười “Có điện thoại để làm gì? Bật video lên là có thể thấy mặt.”

“Nhưng có ân ân ái ái, ôm ấp, làm ‘chuyện ấy’ được đâu.”

“….” Lý do của anh đấy à??

Ngày hôm sau, anh ra sân bay, cô không thể tiễn vì anh đi cùng Ngô giáo sư, tại thời điểm đó chuyện kết hôn của hai người vẫn chưa công khai.

Cô ở nhà đứng ngoài ban công, nhìn lên trời xanh, trong lòng buồn man mác, trống trải vô cùng. Điện thoại báo tin nhắn đến “Anh lên máy bay rồi, ở nhà đừng khóc. Anh nhớ em.”

Cô tủm tỉm cười, vừa đi có mấy tiếng thôi mà đã nhắn là nhớ cô… Giọt nước trong trẻo nặng trĩu chạm vào màn hình điện thoại. Cố Thanh Vũ giật mình vội lau mắt, đi vào nhà. Cô nên tập sống xa anh, đâu phải lúc nào cũng dựa dẫm vào anh được.

Nói thì như vậy nhưng không có anh cũng rất buồn chán, đám bạn rủ ra ngoài. Mỗi lần như thế cô đều đồng ý. Lâu rồi cũng quen, không cảm thấy buồn nữa. Có hôm, lúc mười một giờ đêm, anh dọi điện “Em đang làm gì thế.”

Cố Thanh Vũ nằm trên giường, giọng ngái ngủ “Đang ngủ.” Anh không biết là đang lệch múi giờ sao?

“Vậy à? Thế thì ngủ ngon.” Giọng anh có chút đượm buồn. Nhưng cô đang ngủ nên không mấy để ý.

Cô không phải vô tâm, là do lệch múi giờ, hơn nữa không có anh ở nhà nên cô đi ngủ sớm, cố lắm mới ngủ được…

Sáng thức dậy sớm, nếu có tính toán không sai thì bây giờ bên Mỹ chỉ mới mười giờ, cô nhắn “Ngủ ngon!”

Lục Tử Ngạn lập tức gọi lại “Em dậy sớm thế.”

Cố Thanh Vũ cười “tại tối qua ngủ sớm. Anh ngủ đi, em cúp máy đây.”

“Để làm gì?”

“Em làm bữa sáng.”

Anh nuối tiếc “Ừ.”

“Em nhớ anh.” Cố Thanh Vũ vô tình thốt ra, thật ra cô không muốn nói cho anh biết vì sợ anh phân tâm. Lục Tử Ngạn bên kia im lặng một chút, sau đó trả lời “Anh sẽ về sớm thôi.” Rồi cúp máy… Đó là lần đầu cô và anh xa nhau nửa vòng trái đất.

***

Lục Tử Ngạn rất thích ăn hải sản. Năm cô học đại học năm hai, lúc ấy cả trường được đi cắm trại trong rừng, còn được thi bắt cá bên suối. Lúc đó, tình tình Cố Thanh Vũ được cải thiện, rất hào hứng tham gia. Trong lúc phấn khích vô tình trợt chân ngã đập mặt xuống suối. Máu mũi chảy ròng ròng, làm Lục Tử Ngạn và mọi người một phen hoảng hồn. Sau khi đưa cô đi cầm máu (với thân phận là giáo sư), anh nhíu máy, bắt đầu làu bàu “Ai bảo em hăng hái thế, yêu cá đến nổi không nỡ bắt mà hôn luôn à?”

Cố Thanh Vũ xấu hổ, xoa xoa cái mũi “Em trượt chân ấy chứ. Chưa bị nước cuốn trôi là may rồi.”

Anh gằn giọng “Còn đợi nước cuốn mới sợ nữa á?”

“Chẳng phải anh thích hải sản à? Tuy không phải ở biển, nhưng cũng là cá. Em định làm cá nướng cho anh đấy chứ.”

Nghe thế, anh mát ruột mát gan, mặt mày từ u ám, cau có, chuyển sang tươi cười, hạnh phúc, ôn nhu “Thế à? Vậy thì anh có thể bỏ qua. Nhưng em nên nghỉ ngơi. Lát anh lấy hẳn một con to nhất cho em.”

“Anh bắt à?”

“Dùng mỹ nam kế được rồi, cần gì phải động tay chân.”

Cô “…”

Tối đến, đom đóm đầy bên suối, sáng rực, đầy lãng mạn, nhưng vì sinh viên tụ tập ngắm rất đông nên cô và anh không thể trò chuyện. Cố Thanh Vũ đang đứng cạnh bạn đột nhiên bị lôi đi, dừng lại nơi ít người thấy, Lục Tử Ngạn đưa cho cô cái lọ thủ tinh, đầu được bịn kín. Bên trong đựng một vài con đom đóm, anh nói “Anh là người rất yêu thiên nhiên và tôn trọng quyền tự do sinh tồn của các loài động vật nên sau khi ngắm đủ rồi thì thả chúng đi.”

Cố Thanh Vũ bật cười, anh cao thượng thế à? Cô mở nắp ra, mấy bóng sáng hình tròn từ từ thoát ra ngoài, lấp lánh từng hàng như vệt trắng kỳ lạ xinh đẹp, huyền diệu…

****

Có lần, bạn bè anh rủ đi làm vài chén. Lục Tử Ngạn thẳng thừng từ chối, đến khi đi dự tiệc, bạn bè có mời thì anh cũng nể mặt uống vài ly rồi thôi, có người hỏi, anh điềm nhiên lý giải “Theo nghiên cứu trên trang Menhealth rượu bia có khả năng ảnh hướng đến sức khỏe trí não, làm giảm ham muốn tình dục, có thể dẫn đến liệt dương, về lâu dài sẽ làm mất chức năng tình dục. Ông đây còn muốn có hậu nhuệ đời sau.”

Bạn anh nghe xong, ai cũng sửng sốt, mười phần vì trình độ của anh không cần chứng tỏ cho người khác biết anh là giáo sư chuyên về tâm lý như thế.

Còn Cố Thanh Vũ thì tự hỏi, anh có cần ở nói đông người tuyên bố chuyện tế nhị thế không? Lòng tự trọng của anh đang ở đâu??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.