Thiên Thần Nhỏ Của Riêng Tôi

Chương 8: Khai mở bóng đêm




“Đàn anh, anh xem” Tân Đồng đặt bản thảo lên bàn Lý Trung Khải “Cá nhân em thích mấy cái này” Cô tự lựa ra mấy thiết kế tương đối mới “Chỉ là ý tưởng có thể có chút mới lạ, anh xem có chỗ nào cần sửa không.” Kể từ sau khi Tân Đồng quay lại BTD liền không còn tự mình thiết kế nữa, chỉ vẽ ra ý tưởng, sau đó đưa cho Lý Trung Khải, để anh ta xử lý toàn bộ.

Lý Trung Khải nghiêng đầu nhìn kỹ một chút, nhìn tương đối rõ hình vẽ “Cái này không tệ, anh sẽ để làm sản phẩm mới của công ty chúng ta trong quý này, nhưng mà công nghệ tạo hình có thể hơi phiền toái một chút, hình dạng bên ngoài cần sửa đổi một chút.” Anh ta cầm bút máy nhẹ nhàng đánh dấu lên chỗ cần sửa đổi, lại vòng vào chỗ cần thảo luận “Lát nữa đêm cái này đến buổi họp thảo luận một chút, xem bên phía Joe có ý kiến nào tốt không?” Anh ta mệt mỏi đưa tay vuốt vuốt hai bên thái dương.

“Được.” Tân Đồng đồng ý, đơn giản thu thập một chút, đem bản thảo bỏ vào trong cặp hồ sơ của Lý Trung Khải “Đàn anh, em giúp anh lấy một ly cà phê.” So với lúc rời đi ban đầu, bây giờ cô ôn thuận hơn rất nhiều, thường khiến Lý Trung Khải hoài nghi có phải trí nhớ của mình có vấn đề hay không.

“Được, cảm ơn. Vết thương của Trâu Thần thế nào?” Anh ta luôn không yên tâm đối với mục đích cô quay trở lại lần này, nhưng trong thời gian này, cô giao tất cả thiết kế cho anh ta, căn bản không có bất kỳ hành động kỳ lạ nào, cái loại thái độ ôn hòa đó khiến cho anh ta cảm thấy như có một con mèo nhẹ nhàng cào trong lòng mình, căn bản không thể trầm tĩnh, vì vậy hôm nay mới thử hỏi.

“Vẫn tốt, luôn ngủ rồi ăn” Cô nhíu mày, đối với tình hình của Trâu Thần cô cũng không rõ lắm, nhìn có vẻ rất nghiêm trọng vẫn còn nằm trên giường, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng?

“Yên tâm đi, rồi cũng sẽ tốt thôi.” Anh ta thu hồi hai mắt đang nhìn chằm chằm cô, khóe miệng căng thẳng “Đi chuẩn bị cuộc họp đi, nếu như có ý tưởng thì đừng ngại cùng mọi người thảo luận.”

“Được.”

Ý tưởng sáng tạo là hình thức hội nghị quan trọng của BTD từ lúc thành lập tới nay, trong buổi họp có thể tùy ý tự do phát huy, chỉ là lúc mới bắt đầu hội nghị có khuynh hướng sáng tạo, mà sau khi thông qua hội nghị bản thiết kế lại được sửa lại càng thêm có khuynh hướng sáng tạo, càng có nhiều đề nghị hoặc chất vấn đối với thiết kế.

Hai giờ chiều, tất cả nhân viên phòng thiết kế, bộ phận kỹ thuật đều tụ tập trong phòng thảo luận, bố cục phòng thảo luận khác với phòng họp chủ yếu thiên về tự nhiên, vì có thể giữ vững một loại không khí hòa hợp nhẹ nhõm, bộ bàn ghế mây được đặt trong phòng, cảm giác tùy ý.

Lúc mới bắt đầu, Lý Trung Khải cũng không lấy bản thảo thiết kế ra, mà im lặng nghe mọi người trong phòng đưa ra ý tưởng cùng những câu hỏi, anh ta chỉ thỉnh thoảng khẽ gật đầu hoặc lắc đầu, đã nói lên ý tưởng cũng không khiến anh ta hài lòng lắm.

Xa xa nhìn thấy bộ dáng Joe có chút lo lắng, Tân Đồng đột nhiên đứng dậy “Tổng giám đốc Lý, đối với thiết kế của sản phẩn A, chúng ta không ngại đập tan phương thức thường sử dụng, nên xem xét việc thay đổi góc độ......” Trong buổi họp từ đầu đến cuối cô muốn nói bản thảo của mình ra, ngay cả mấy chỗ mà Lý Trung Khải đánh dấu cũng nói ra, thuận tiện còn nói thêm những chi tiết nhỏ mà mình đã sớm nghĩ kỹ, từ xa nhìn bộ dáng Joe múa bút, Tân Đồng khẽ nhếch miệng, dùng đồ của người khác, thỉnh thoảng cũng sẽ không khống chế được tiềm thức của mình, nhất là giống như Joe hiện tại đã sắp tiến đến thời kỳ sứt trán mẻ đầu.

“Tổng giám đốc Lý, chỗ này tôi có mấy bản thảo, anh xem một chút, tôi cảm thấy sản phẩm mới lần này nên đánh vỡ sự trói buộc thời đại để khai sáng, cái này tương xứng với thói quen của những người trẻ tuổi hiện tại càng ngày càng thích đập tan quy tắc thường ngày.” Lúc Lý Trung Khải còn chưa kịp mở miệng Joe đã vội vã chen ngang, vội vội vàng vàng đem bản thiết kế mà lúc nãy Tân Đồng đưa ra tới trước mặt anh ta.

Nhìn bản thảo đưa tới, Lý Trung Khải tối sầm mặt, giương mắt, dùng ánh mắt lạnh như tảng băng dày ba thước nhìn về phía Joe đang muốn giành công, bản thảo vẽ sản phẩm giống tám mươi phần trăm bản thảo mà Tân Đồng đưa cho anh anh, người này còn biết sửa đổi một chút, nếu là bình thường, anh ta sẽ cảm thấy là Tân Đồng lấy trộm ý tưởng của Joe, chỉ dựa vào những lời Tân Đồng nói, mà trong mấy phút Joe đã vẽ xong bản thảo, người như vậy sợ rằng không thích hợp tiếp tục ở lại trong công ty, lúc này chỉ là lấy trộm ý nghĩ của người khác, sau này thì sao?

Sau khi Joe thấy rõ ánh mắt của Lý Trung Khải, không khỏi có chút hoảng sợ, quay đầu nhìn ra chỗ khác, nhưng vẫn chưa kịp thu hồi vẻ mặt lúc trước.

“Tôi sẽ tự mình phụ trách về sản phẩm A” Lý Trung Khải không có bất kỳ đánh giá nào đối với bản thảo, mà trực tiếp phân chia người phụ trách công việc “Joe cậu phụ trác dẫn dắt phòng thiết kế thiết kế cho sản phẩm B.”

“Tổng giám đốc Lý.” Joe không cam lòng tiếp tục tranh thủ, nhưng mà tư thế lại có chút cậy già lên mặt uy hiếp “Đối với kinh nghiệm nhiều năm của tôi, tôi thích hợp để thiết kế sản phẩm A, hơn nữa đối với sản phẩm A tôi đã tiến hành điều tra còn chuẩn bị phân tích những điều tra của thị trường, đối với mấy bản thảo này, tôi cảm thấy rất thích hợp với nhu cầu thị trường hiện tại, nếu làm lại, có thể sẽ không đạt được hiệu quả như vậy.”

Nếu là bình thường, đối với phương diện thiết kế Lý Trung Khải căn bản sẽ buông tay để Joe làm, nhưng chuyện lần này đã lộ ra rõ, nhất là Joe lại dám chống đối với anh ta trước mặt toàn thể nhân viên, mặc dù Lý Trung Khải đã trải qua nhiều năm tôi luyện có thể kiên nhẫn vượt qua mọi thử thách, nhưng đối với loại dùng nhỏ đối lớn này, hơn nữa vẫn không cách nào chịu được hành động lộ liễu lấy trộm này, lại nói người này là nhân viên thiết kế mà anh ta luôn ủng hộ, giờ phút này, anh ta lại có cảm giác giống như mình tự tát mình một cái khiến cho anh ta lúng túng và tức giận.

Hai người trợn mắt nhìn nhau giằng co, Tân Đồng lại tỏ vẻ như không có gì nhắn tin, không biết lúc này Trâu Thần đang làm gì?

Mặc dù được xem một vở kịch hay, nhưng không thể không cảm thấy mệt mỏi sau một ngày làm việc.

Tân Đồng quay về nhà Trâu Thần với tâm tình không tệ, mặc dù nói không biết lần này có thể nhân cơ hội này đuổi Joe đi hay không, nhưng tối thiểu đã có thể tạo khoảng cách của anh ta với Lý Trung Khải, nếu như có thể thay thế được Joe, có lẽ lần này có thể xem như có thể đuổi được Joe, nhưng mà, nghĩ lại trong thời gian ngắn như vậy phải tuyển chọn được người thích hợp, là một chuyện không dễ dàng? Vậy lần này sẽ là chặt đứt BTD hoặc là một cánh tay của Lý Trung Khải, nghĩ tới đây cô không khỏi hé miệng bật cười.

Cô xoay người lại đóng cửa, lại bị Trâu Thần đứng sau mình nhìn chằm chằm khiến cho giật mình “Sao anh lại ở đây!”

Trâu Thần dần dần đi tới cửa “Tại sao không đến bệnh viện thăm anh?”

Tân Đồng một bước lại một bước lui về phía sau, có chút hoảng sợ nhìn anh “Anh......Không phải anh nên ở bệnh viện sao?”

“Thế nào, thừa dịp anh ở bệnh viện định làm gì?” Giọng điệu của anh hết sức không tốt, ngay cả đôi mắt thâm thúy cũng giống như có ánh lửa mơ hồ “Lẻn tới bên cạnh Lý Trung Khải sao?”

“Sao anh biết?” Bị anh nói trúng, cô có chút hốt hoảng, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, không đúng “Không phải vết thương của anh rất nghiêm trọng sao?” Hoài nghi nhìn anh từ trên xuống dưới “Ngày hôm qua còn không thể xuống giường được, hôm nay sao lại có thể chạy về nhà?”

“Anh sẽ giải quyết chuyện Lý Trung Khải!” Thấy cô trốn tránh vấn đề của mình, ngọn lửa trong mắt anh càng lớn “Em là người phụ nữ của anh! Không cho phép chạy đến bên cạnh anh ta! Dù là giả cũng không được!” Cuối cùng bước một bước tới khom lưng ép cô dựa sát vào tủ giày.

“Anh có thể nói lý lẽ một chút được không?” Cô sợ đến nỗi muốn ngồi lên tủ giày, vẫn không nhún nhường ngẩng đầu muốn nói lý với anh “Anh đang bị thương....Uhm.....” Cái miệng đang muốn phân rõ phải trái liền bị đôi môi nóng rực của anh hôn, không triền miên như mọi ngày, cảm giác áp đảo, cạy hàm răng cô ra, không chút khách khí dây dưa với chiếc lưỡi mềm nhũn của cô, bá đạo còn có ẩn núp cùng vội vàng, không ngừng mút, gặm cắn, đảo, cướp hết toàn bộ không khí của cô, để cho cô chỉ có thể dựa vào anh.

Vừa mới bắt đầu cô còn phản kháng, nắm tay thành nắm đấm theo bản năng muốn đấm anh, nhưng lại sợ đánh trúng vết thương trên người anh, cuối cùng chỉ đến khi anh lộ ra chỗ không bị thương mới đấm vào, nhưng mà như vậy lại giống như không đủ gãi ngứa cho anh, khiến cho anh ôm mạnh một cái, ôm cô đặt lên tủ giày để dễ dàng động chân động tay.

Bàn tay nhỏ bé vô lực buông ra, chống đỡ trên lồng ngực anh, cô thật sự không có hơi sức chống đỡ, chỉ có thể hoàn toàn theo động tác của anh.

Lửa nóng của bàn tay vội vàng từ dưới quần áo duỗi vào, lục lọi làn da trơn mịn, anh không nhịn được than thở một hơi, chậm rãi hướng lên, nắm chặt hai trái đào trong tay.

“Ư......Không.......”

Lửa nóng trên môi khẽ buông cái miệng nhỏ nhắn của cô, đói khát liếm láp da thịt của cô.

“Trâu.......Ư.......”

Anh hơi khom người, tựa đầu theo vạt áo đi vào dò xét bên trong, ngậm lấy trái đào nhỏ, miệng há to mút vào, hai tay cũng không quản cô có nguyện ý hay không, trực tiếp xâm vào.

“Không muốn......Chồng......đau.....” Lúc này cô làm gì còn sức chống cự, hoàn toàn bám trên người anh.

Chiến trường một đường đi thẳng tới giường thì cậu nhỏ nóng rực đã ngóc đầu dậy, lúc tiến vào, giống như băng tuyết hòa tan, xuân về hoa nở......

“Đeo bao.....” Chỉ là cuối cùng người nào đó vẫn không quên phá hư không khí tốt đẹp “Đi ra ngoài! Đồ lường gạt!” Bàn tay nhỏ bé không xương hung hăng đánh lên ngực anh.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.