Thiên Thần Ngủ Gật

Chương 9




Ngày hôm sau, một tòa Bạch Ngọc Thần Điện cực lớn từ trong mây bay ra, lơ lửng trên không trung của Bách Thảo Viên.

Dưỡng Tâm Sư của Quang Minh Thánh Thổ, từ trong Bạch Ngọc Thần Điện bay ra, hạ xuống bên ngoài Bách Thảo Viên, tất cả đều mặc Dưỡng Tâm Sư bào trắng noãn.

Dưới sự dẫn dắt của cự linh chiến tướng, Dưỡng Tâm Sư của Quang Minh Thánh Thổ lần lượt tiến vào Bách Thảo Viên, đi đến sân thi đấu đã sớm được chuẩn bị.

Dưỡng Tâm Sư của Bách Thảo Viên đã chờ sẵn trong sân thi đấu. Trong bốn vị thủ tịch Đại Dưỡng Tâm Sư, đã có ba vị trình diện, lần lượt là Mộc Lam đại sư, Kim Phan đại sư, Tiết Thanh đại sư, tất cả đều là lão nhân đã sống mấy trăm năm, đại biểu cho trình độ luyện đan cao cấp nhất Thiên Đế Sơn.

Ngoại trừ ba vị thủ tịch Dưỡng Tâm Sư ra, còn có hơn mấy chục lão Dưỡng Tâm Sư tóc bạc trắng xóa và Dưỡng Tâm Sư trẻ tuổi, nhân số đông đảo, không phải là Đại Dưỡng Tâm Sư thâm niên thì cũng là tài tuấn trẻ tuổi có thiên phú xuất chúng.

Ninh Tiểu Xuyên và Ngự Thiến Thiến cũng đứng trong đám người.

Tại Thiên Đế Sơn, chỉ có Bách Thảo Viên mới có thể tự thu đệ tử, cũng chỉ có Dưỡng Tâm Sư được Bách Thảo Viên nhìn trúng, mới có thể đưa trở về Thiên Đế Sơn mà không cần tham gia Thiên Môn khảo thí.

Đương nhiên, đệ tử tiến vào Thiên Đế Sơn bằng con đường này, không thể trở thành đệ tử nội môn có “Thánh Thổ lệnh”, trừ phi là đạt tới cấp bậc Đại Dưỡng Tâm Sư.

Chỉ cần trở thành Đại Dưỡng Tâm Sư của Bách Thảo Viên, sẽ được đặc cách trở thành đệ tử nội môn của Thiên Đế Sơn.

Quang Minh Thánh Thổ có tổng cộng năm vị Dưỡng Tâm Sư, tất cả đều là Đại Dưỡng Tâm Sư, ánh mắt sắc bén, khí thế bức người, không cần đoán cũng biết, tuyệt đối là lai giả bất thiện.

Trong đó, có bốn vị là lão giả mặt đầy nếp nhăn, chỉ có người đi giữa là một nữ tử che mặt bằng lụa trắng, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, dáng người yểu điệu, mái tóc đen dài thả ngang eo, cổ thon trắng ngần, da thịt tinh tế tỉ mỉ, khiến người ta có cảm giác tươi mát thoát tục.

Đôi mắt của nàng rất sáng, tựa như hai ngôi sao, thản nhiên cúi đầu với ba vị thủ tịch Đại Dưỡng Tâm Sư của Thiên Đế Sơn, thanh âm tựa như chim hoàng oanh:

- Vãn bối, Lận Nguyệt Cơ, bái kiến ba vị đại sư.

Kim Phan đại sư mỉm cười, tán thưởng nàng vài câu, sau đó nói nàng không cần hành lễ.

- Hôm nay, đến Bách Thảo Viên để lãnh giáo thuật dưỡng tâm luyện đan, vạn phần mạo muội, đặc biệt dâng lên một món lễ vật nhỏ, xin ba vị đại sư nhất định phải nhận lấy.

Lận Nguyệt Cơ nói chuyện thập phần dễ nghe, mỗi một động tác đều lộ vẻ ưu nhã, thanh âm tựa như nước trong chảy qua khe núi, êm tai dễ nghe, khiến người khác có cảm giác như không nhiễm khói lửa nhân gian.

Nàng khẽ phất tay ra hiệu.

Một lão giả bước đi tập tễnh, bưng một cái hộp gỗ màu xanh nhạt lên, đưa tới trước mặt Kim Phan đại sư.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cái hộp gỗ màu xanh nhạt đó.

Tạm thời không bàn đến vật phẩm trong hộp, chỉ riêng cái hộp gỗ màu xanh nhạt nửa thước vuông kia, đã là một kiện bảo vật giá trị liên thành rồi.

Nguyệt Quang mộc.

Nguyệt Quang mộc chính là Huyền Linh mộc, xếp thứ chín trên “Huyền Linh mộc điển”, cho dù chỉ là một khối nhỏ bằng cái móng tay, cũng có thể bán được với giá trăm vạn Huyền thạch.

Nghe đồn, trong thời đại Phong Thần, có một “Nguyệt Quang tiên tử” đạt tới cấp bậc Thứ Thần, chính là nhờ hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt của “Nguyệt Quang mộc”, sau đó tu luyện mà thành, có được Thần Thông phiên giang đảo hải, danh truyền hậu thế.

Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết thần thoại mà thôi.

Chiếc hộp gỗ màu xanh nhạt mà Quang Minh Thánh Thổ dâng lên, chính là sử dụng Nguyệt Quang mộc tạo thành.

Giá trị của chiếc hộp này, quả thực khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.

Như vậy, đồ vật trong hộp sẽ trân quý đến mức nào?

Kim Phan đại sư khẽ liếc nhìn một lượt, sau đó mở hộp Nguyệt Quang mộc ra, bên trong là một khối Long lân đỏ hồng, chỉ lớn bằng bàn tay, thế nhưng, trên Long lân lại khắc chi chít dày đặc đường vân, tựa như một bức địa đồ.

Sau khi nhìn thấy khối Long lân này, sắc mặt của Kim Phan đại sư lập tức trở nên ngưng trọng, sau đó khép hộp Nguyệt Quang mộc lại, ánh mắt biến ảo không ngừng, nói:

- Quang Minh Thánh Thổ các ngươi xuất thủ quả nhiên bất phàm, không ngờ ngay cả loại bảo vật như vậy cũng có thể đưa tới Thiên Đế Sơn, đây là có ý gì?

Lận Nguyệt Cơ cười nói:

- Quang Minh Thánh Thổ có được truyền thừa cổ xưa, nội tình thâm hậu, tất nhiên bảo vật nhiều không kể xiết, đưa tới một hai kiện bảo vật, chính là muốn tăng thêm tình hữu nghị với Thiên Đế Sơn.

Mộc Lam đại sư hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ta thấy Quang Minh Thánh Thổ các ngươi cũng không có bản lĩnh lấy “thứ đó”, cho nên mới thuận tay trao tặng nhân tình, đưa Xích Long lân cho Thiên Đế Sơn.

Lận Nguyệt Cơ thong dong ứng phó, nói:

- Quả nhiên không thể qua mắt Mộc Lam đại sư, Xích Long lân đồ đặt tại Quang Minh Thánh Thổ, quả thực sẽ khiến cho giá trị của nó mai một. Thiên Đế Sơn và Long tộc từ trước tới nay vẫn luôn giao hảo, nếu như Thiên Đế Sơn ra mặt, nhất định có thể thu hồi được “thứ đó”. Vãn bối chỉ nói như vậy thôi, tiếp theo, không biết sẽ được lãnh giáo diệu pháp luyện đan của tài tuấn trẻ tuổi nào tại Bách Thảo Viên đây?

- Tiểu Xuyên, ngươi hãy đến thảo luận học vấn luyện đan với Nguyệt Cơ cô nương đi, dù sao thì ngươi cũng là nam tử, nhất định phải nhường cho Nguyệt Cơ cô nương một chút.

Mộc Lam đại sư không khách khí nói.

- Đệ tử tuân mệnh.

Ninh Tiểu Xuyên mặc một bộ Dưỡng Tâm Sư bào sạch sẽ, đi vào sân thi đấu, hai tay ôm quyền, cúi đầu với Lận Nguyệt Cơ, nói:

- Thánh Nữ điện hạ, tu vi Võ Đạo của ngươi trong các cường giả thế hệ trẻ đã là đăng phong tạo cực, không ngờ ngươi còn là một Đại Dưỡng Tâm Sư thiên tư tuyệt đỉnh, quả thật khiến cho tại hạ bội phục.

Lận Nguyệt Cơ mang khăn che mặt, thay đổi khí chất trên người, ngay cả hai con mắt lộ ra ben ngoài khăn che mặt, cũng sử dụng dược vật đặc thù, khiến cho thay đổi rất nhiều.

Mục đích nàng làm vậy, chính là không muốn để cho người khác nhìn thấu thân phận của nàng.

Tất cả mọi người không nhìn ra thân phận của nàng, thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên có Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung, căn bản không cần nhìn bằng hai mắt, chỉ cần dùng tâm thần cảm giác, cho dù nàng ta có thiên biến vạn hóa, cũng đừng hòng có thể qua mắt được Ninh Tiểu Xuyên.

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên nói ra thân phận của Lận Nguyệt Cơ, ngay cả bốn Đại Dưỡng Tâm Sư thế hệ trước của Quang Minh Thánh Thổ cũng đều có chút chấn động, nhìn Ninh Tiểu Xuyên một cái thật sâu, trong mắt tràn đầy thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Quả là một tiểu bối lợi hại.

Dưỡng Tâm Sư của Bách Thảo Viên thì lại càng kinh ngạc khó hiểu, ngay cả ba vị đại sư cũng thoáng chấn động trong giây lát.

Những Dưỡng Tâm Sư trẻ tuổi thì nhao nhao nghị luận:

- Nghe nói tu vi Võ Đạo của Quang Minh Thánh Thổ trong các cường giả thế hệ trẻ đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, lúc Thiên Môn khảo thí, còn là người đầu tiên đi ra khỏi Thiên Môn.

- Ta nghe nói, trong đám người thế hệ trẻ của Quang Minh Thánh Thổ, chỉ riêng tu vi Võ Đạo thì Quang Minh Thánh Nữ đã xếp thứ hai, đánh bại ức vạn thiên tài, tu vi Võ Đạo thập phần kinh diễm. Chẳng lẽ… chẳng lẽ nàng ta còn là một vị Đại Dưỡng Tâm Sư?

- Nếu là sự thật, vậy thì thiên tư của Quang Minh Thánh Nữ cũng quá đáng sợ rồi, thực sự là thiên tài Dưỡng Tâm Sư vạn năm khó gặp, Dưỡng Tâm Sư trẻ tuổi của Thiên Đế Sơn chúng ta còn kém xa nàng cả vạn dặm.

- Ngươi đã lâu không bị ăn đòn rồi phải không? Lời như vậy mà ngươi cũng dám nói ra?

- Vốn dĩ là như vậy mà.

- Tiểu Xuyên, ngươi nói nàng ta là Quang Minh Thánh Nữ?

Mộc Lam đại sư dụi dụi con mắt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Mộc Lam đại sư đã từng gặp Quang Minh Thánh Nữ, bây giờ lại nhìn thấy Lận Nguyệt Cơ, thế nhưng khí tức trên người hai nữ tử này lại hoàn toàn bất đồng, sao có thể là cùng một người được?

Cho dù là cùng một người, chẳng lẽ với tu vi của Mộc Lam đại sư, lại không thể nhìn ra được?

Lận Nguyệt Cơ khẽ mỉm cười, thản nhiên cúi đầu, nói:

- Lận Nguyệt Cơ xin lỗi các vị tiền bối, giấu diếm thân phận là vì có chút bất đắc dĩ.

- Không thể trách ngươi, chỉ trách ba người chúng ta sống quá lâu, mắt đã mờ rồi, nhìn người cũng không chuẩn xác nữa.

Trong lòng Mộc Lam đại sư không biết là có tư vị như thế nào, không ngừng than thở.

Kim Phan đại sư cũng lắc đầu, nói:

- Hôm nay, nếu không phải có Ninh Tiểu Xuyên nhận ra thân phận của Thánh Nữ điện hạ, vậy thì Bách Thảo Viên chúng ta căn bản không cần tỷ thí nữa rồi. Ngay cả người mà cũng không nhận ra, quả thật xứng đáng thất bại thảm hại.

Ba vị đại sư đều không có ý tứ trách cứ Lận Nguyệt Cơ, ngược lại thập phần lý giải nguyên nhân nàng làm như vậy.

Thử nghĩ mà xem, nếu như Thiên Đế Sơn có một thiên tài tuyệt đỉnh như Lận Nguyệt Cơ, nhất định cũng sẽ để nàng che giấu thiên tư của mình. Ví dụ, tạo cho nàng ta hai thân phận, một là Quang Minh Thánh Nữ, một là thiên tài Dưỡng Tâm Sư, Lận Nguyệt Cơ.

Như vậy, thiên phú của nàng sẽ không dễ dàng khiến người khác chú ý.

Sau khi biết rõ Lận Nguyệt Cơ chính là Quang Minh Thánh Nữ, ba vị đại sư đã triệt để mất đi lòng tin tiếp tục tỷ thí.

Tiết Thanh đại sư thở dài, nói:

- Quang Minh Thánh Thổ có thể bồi dưỡng được thiên chi kiêu nữ kinh thế hãi tục như vậy, xem ra Bách Thảo Viên đã thất bại không còn lời nào để nói rồi, ta thấy… hôm nay cũng không cần đấu nữa.

Đôi mắt đẹp của Lận Nguyệt Cơ thoáng nhìn qua Ninh Tiểu Xuyên, cười nói:

- Lời này của Tiết Thanh đại sư là sai rồi, Bách Thảo Viên có thiên tài tuấn kiệt như Ninh sư huynh, thật sự khiến vãn bối sợ hãi thán phục, bội phục vô cùng.

Mộc Lam đại sư nói:

- Thánh Nữ điện hạ không cần khiêm tốn như vậy, mọi người đều biết rằng, muốn trở thành Dưỡng Tâm Sư vĩ đại thì tu vi Võ Đạo và trình độ dưỡng tâm luyện đan phải cùng song hành. Tiểu Xuyên quả thực có thể so sánh với ngươi tại phương diện dưỡng tâm luyện đan, thế nhưng, tu vi Võ Đạo của hai người lại chênh lệch quá lớn, trên thực tế thì Thiên Đế Sơn chúng ta đã thua rồi.

Ánh sáng trong mắt của Lận Nguyệt Cơ đột nhiên lóe lên, tựa như một vầng tinh nguyệt, nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, cười nói:

- Ninh sư huynh, ngươi che giấu cũng thật sâu, rõ ràng có tu vi Thiên Nhân cảnh mà ngay cả Mộc Lam đại sư cũng không biết, quả thực khiến cho tiểu nữ phải bội phục sát đất.

Ầm...

Sau khi Lận Nguyệt Cơ nói ra lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc tới rớt cằm, mắt như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.

Ngay cả bốn vị Dưỡng Tâm Sư thế hệ trước của Quang Minh Thánh Thổ cũng chấn động, lại một lần nữa nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, ánh mắt đã không còn như trước.

Nếu như lúc trước Ninh Tiểu Xuyên có thể nhìn thấu ra thân phận của Quang Minh Thánh Nữ, vậy thì chỉ khiến trong lòng bọn họ có chút gợn sóng mà thôi, nhưng bây giờ, trong lòng bọn họ lại đang chấn động tựa như phiên giang đảo hải.

Chẳng lẽ Thiên Đế Sơn cũng che giấu thiên tư của Ninh Tiểu Xuyên?

Mộc Lam đại sư ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, nói:

- Thánh Nữ điện hạ, ngươi mới nói cái gì? Tiểu Xuyên có tu vi Thiên Nhân cảnh?

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên cũng rất kinh ngạc, mình che giấu kỹ như vậy, ngay cả Mộc Lam đại sư có tu vi thâm hậu cũng không thể khám phá được tu vi chân thật của mình. Không ngờ Quang Minh Thánh Nữ chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.

Nhất định nàng ta cũng có thể chất đặc thù.

Ninh Tiểu Xuyên cúi đầu với ba vị đại sư ngồi trên cao, nói:

- Sư tôn, hai vị đại sư, đệ tử thỉnh tội với mọi người, đệ tử quả thực đã che giấu tu vi Võ Đạo, thế nhưng đệ tử cũng là bất đắc dĩ mà thôi, xin sư tôn và hai vị đại sư hãy trách phạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.