Thiên Thần Ngủ Gật

Chương 72: Hoàn chính văn




Cách sau lưng chỉ còn hơn năm bước chính là Nam Đại Môn của hoàng cung.

Thượng Quan Mẫn Hoa thầm than một tiếng, rảo bước chạy về phía Việt Dương Điện. Không có gì bất ngờ, bởi vì sự kiện "ba ngàn sợi tóc xanh rơi xuống đất" kia, hoàng đế tứ hôn cho nàng và Chu Thừa Hi. Chu Thừa Hi nghiến răng lĩnh mệnh, bộ dáng hung ác kia, chỉ sợ đêm tân hôn động phòng sẽ biến thành hình phòng!

“Bệ hạ, xin hãy thu hồi ý chỉ!” Thượng Quan Mẫn Hoa quỳ gối trên Kim Loan điện, đưa lưng về phía ánh nắng bên ngoàiViệt Dương Điện, ánh mắt mông lung, nhìn kim long ngũ trảo (rồng vàng năm vuốt) trên đế tòa, có chút hoảng hốt. Nàng nghe được bản thân mình nói với bậc đế vương phong kiến rằng, nàng dù chết cũng không gả cho Thất hoàng tử.

Toàn bộ quân thần lẫn gia quyến đều nặng nề hút không khí, có người nhảy dựng lên chất vấn nàng đang làm cái gì, đặt người nhà nàng ở chỗ nào, Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn tâm bình khí hòa mà nhắc lại lời cự tuyệt của nàng. Thượng Quan Thành như quả bóng da bật thẳng đến trước đế tòa, cam đoan Thượng Quan phủ sẽ không kháng chỉ.

Hoàng đế ngồi trên cao lạnh lùng nói: “Niệm ngươi tuổi nhỏ, không đáng truy cứu. Ái khanh, hôn kỳ vào tháng sau. Hoàng nhi, chuẩn bị nạp thái*!”

*Nạp Thái là một trong những lễ trong phong tục kết hôn truyền thống. Bao gồm: Nạp Thái, Nạp Chinh, Vấn Danh, Thỉnh Kỳ, Nạp Cát, Thân Nghênh

Thượng Quan Thành thấp thỏm lo âu tiếp chỉ, hoàng đế nổi giận đùng đùng hồi cung, chỉ chốc lát sau, đám đông tán đi. Bên cạnh nàng còn có tiếng khóc, Thượng Quan Mẫn Hoa cứng ngắc quay đầu, mỹ nhân mẫu thân của nàng đang vịn lấy Tào Văn Anh siết khăn rơi lệ. Tư Không Tiêu đầy mặt thống khổ, vẻ mặt vừa đau đớn vừa không đành lòng. Chu Thanh Mi mấp máy môi, đang định nói gì, thấy Tư Không Tiêu lỗ mãng như thế, nhẹ nhàng quay mặt đi.

Ánh mắt của Thượng Quan Cẩm Hoa hàm chứa suy nghĩ sâu xa, hắn hỏi: “Muội muội vì sao lại xúc động như vậy? Chỉ hơi vô ý là có thể khiến cả nhà lâm nguy.”

“Phụ thân, con gái không muốn việc vui biến thành tang lễ, xin cha thành toàn.” Thượng Quan Mẫn Hoa dựng thẳng bả vai, cao giọng nói. Nàng nghe thấy giọng nói này quanh quẩn trong kim loan điện, xa lạ hệt như câu “Mẫn Hoa không lấy chồng” lúc này, khiến lòng nàng không khỏi nảy sinh ảo giác, đứa ngốc hôm nay là ai vậy?

Chu Thanh Mi nhẹ giọng nói: “Mẫn Hoa muội muội, hai người bọn muội không có khả năng...”

Thượng Quan Thành quay ngoắt đầu, ánh mắt như sấm sét. Chu Thanh Mi dúm dó. Mặc dù sợ hãi, nàng ta vẫn nhỏ giọng trả lời: “Bá phụ, đừng trách Mẫn Hoa muội muội, trong lòng muội ấy đã có ý trung nhân. Tất nhiên là không muốn thành hôn với người xấu kia.”

Nghe vậy, Tư Không Tiêu hoàn toàn chấn động. Sắc mặt lụn bại, hắn cũng quay sang, ôm kiều thê rời đi. Điều này làm cho đám người Thượng Quan Thành ngầm hiểu, sai người túm chặt Thượng Quan Mẫn Hoa, hồi phủ tra xét. Trên đường có nhiều người hoan hô nhảy nhót, còn có thể nghe được tiếng tam giáp của cuộc thi luận võ cưỡi tuấn mã bôn tẩu, cùng với tiếng áo bào bay phần phật trong gió.

“Mời Chương sư gia!” Thượng Quan Thành tức giận dị thường, sau khi hồi phủ lập tức nổi trận lôi đình, tra ra cái xe ngựa đã chuẩn bị sẵn kia, Linh Lung nhận năm mươi côn, lúc được kéo đến trước mặt nàng thì chỉ còn chút hơi tàn yếu ớt.

Thấy con gái vẫn không biết hối cải, Thượng Quan Thành dùng ánh mắt ra hiệu. Mấy nha hoàn thô sử liền muốn kéo Thượng Quan phu nhân nhu nhược kia ra, ý là con hư tại mẹ. Chương Triều Sinh vội vã ngăn lại: “Đại nhân, Mẫn Hoa tiểu thư bình thường vẫn tri thư đạt lễ, hiểu chuyện cực kì, lại hiểu được đại thể. Hôm nay làm chuyện ngốc nghếch như vậy, chắc chắn phải có cổ quái.”

“Ý của Triều Sinh là?” Thượng Quan Thành giật mình. Thấy con gái quả thực đang ngồi yên bất động, như cái xác không hồn thì không khỏi tin ba phần.

Đại nhân, từ khi trở về từ cái mỏ hoang kia, tiểu thư liền lộ ra nhiều điểm cổ quái, trong thần sắc như có vẻ thê lương, không cam lòng, ra tay lại lạnh lùng, độc ác, mắt lạnh nhìn người, không còn là nữ tử rộng rãi, lương thiện ngày xưa.” Chương Triều Sinh ngừng lại, Thượng Quan Thành vuốt râu, ý bảo lão tiếp tục nói. Vị Đại sư gia này lại nói tiếp: “Đại nhân, ở chỗ đó phong thủy âm độc, người có bát tự không đủ nặng ở lâu, nhẹ thì bị hóa thành si ngốc, nặng thì bị oan hồn lấy mạng. Điều này từng có tiền lệ rồi!”

Chương Triều Sinh làm một cái thủ thế, Thượng Quan Thành vẻ mặt nghiêm trọng, gật gật đầu: “Lão phu vẫn nghĩ không hiểu sao hôm qua đứa nhỏ này lại ra tay như vậy, còn có vẻ thích thú, quả thực ác...Thì ra là có thứ không sạch sẽ ám vào người, đi mời Bạch đạo trưởng.”

Chuyện này hệ trọng, Mao Sơn đạo sĩ chuyên tróc quỷ chuẩn bị tế đàn rất nhanh chóng, giơ một thanh kiếm bằng gỗ đào, xiên ba trăm lá bùa bắt lửa, đánh một bài kiếm pháp trừ yêu hàng ma, trong miệng còn không ngừng niệm kinh. Không lâu, từ mũi kiếm gỗ bắn ra một ánh lửa, bắn thẳng đến ngực của nàng.

“Đinh!”

Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng nhìn đám đạo sĩ kia nhảy múa, rồi thị đồng của Mao Sơn đạo sĩ lấy ra một cái mặt quỷ phù bằng xương trắng. Bạch đạo trưởng mừng rỡ, nói với Thượng Quan Thành đang đứng xem ở xa xa: “Chính là vật này mê hoặc tâm trí của tiểu thư.”

Khi hỏi vật này ở đâu ra, toàn phủ không có ai hay biết. Đúng vào lúc này, Liễu Tử Hậu thoát ra khỏi chỗ gia đinh, vọt vào trong vòng làm phép. Mặt mũi đỏ bừng, áo choàng mới thêu xiêu xiêu vẹo vẹo buộc trên cổ, xung đột kịch liệt với đám hộ vệ. Chương triều sinh quay sang, nhẹ nhàng hừ một tiếng, thần trí Mẫn Hoa như bị chặt đứt, phịch một tiếng ngã xuống mặt đất.

Nàng rũ mắt xuống, hết nhịn lại nhẫn, nàng có phải đã quá nóng vội rồi không?

Bạch đạo trưởng kia làm như không thấy bị quấy rầy, lão lại nói: “Đây là vật của Nam Man, được ..........đeo.”

Thượng Quan Thành nhìn về phía Thượng Quan phu nhân, nàng vội vàng xua tay, vừa khóc vừa kể lể: “Không, thiếp thân không làm, thiếp thân yêu thương Mẫn Nhi còn không kịp, sao có thể có tâm tư hại nó chứ?”

Lại nhìn về phía nữ quyến trong hậu viện, Chu Linh thấy người ngoài đều nhìn về phía nàng ta, mặt lạnh cười to: “Nó vốn là yêu tinh, liên quan gì đến bản quận chúa chứ?”

Bạch đạo trưởng xua tay, nói vật ấy không phải kẻ tầm thường mới có, kẻ có bát tự yếu cũng không đeo nổi.

Lão trầm ngâm: “Xem tướng mạo của tiểu thư, ngạc hiệp thả tiêm, cũng là tướng hút yêu.” Năm ngón tay lại nhẹ nhàng nhẩm tính: “Bần đạo tính đến bát tự của tiểu thư. Mạng này phúc không hề mỏng, không cần lo lắng khổ sở làm gì. Vinh hoa phú quý đã là trời định, do thần phật bốn phương chiếu cố, lại có hai mệnh cách trùng hợp, thần quỷ chẳng dám lại gần, chính là tướng mạo này, có phần dễ dây vào tai quái.”

“Đạo trưởng, có cách nào giải trừ không?” Thượng Quan Thành xin Bạch đạo trưởng thi triển pháp lực, cứu đứa con gái này.

Bạch đạo trưởng đáp lại: “Còn mong tiểu thư làm nhiều việc thiện, quảng tích lương duyên.”

Thượng Quan phu nhân vội nói con gái bình thường làm mọi việc đều nghĩ cho người khác, cho dân chúng, chưa từng làm thương một con kiến. Bạch đạo trưởng vuốt cằm cười, vẻ mặt thân thiết thêm một chút, nói: “Thì ra là Thất tiểu thư có tài trí cứu chữa quốc nạn, trách không được có thể ngự được quỷ phù. Tín Chi huynh, bát tự của lệnh nữ có mệnh cách cực kì nặng, lại có tướng hút yêu, tất sẽ gặp nạn. Nếu có thể đính hôn sớm, có lẽ có thể hóa giải.”

Thượng Quan Mẫn Hoa cố nén không cười nhạo, Thượng Quan Thành lại tin sái cổ chuyện ma quỷ của lão đạo trưởng giả danh lừa bịp này, còn sai người mang bát tự của Chu Thừa Hi đến, nói mồng ba tháng sau lập tức thành hôn. Bạch đạo trường mỉm cười gật đầu: “Bát tự tương sinh, như thế rất tốt. Tín Chi huynh, thời gian đón dâu chọn vào buổi trưa đi.”

Chỉ vì một người xuất hiện bất ngờ này mà hôn sự đòi mạng đã biến thành chuyện vui cứu mạng. Thượng Quan Mẫn Hoa dở khóc dở cười, đến lúc này thì toàn bộ lý trí của nàng cũng đã trở về, ngẫm lại cũng thấy buổi sáng hoang đường thế nào, còn xúc động cự tuyệt hôn sự ngay trước mặt hoàng đế, tùy hứng làm bậy quá thể.

“Thất tiểu thư, trong lòng có Phật, mọi sự vô lo.” Bạch đạo trưởng để lại cho nàng tám chữ, ý nghĩa hàm súc xâu xa.

Nhìn theo bóng dáng của Bạch đạo trưởng kia, tiên phong đạo cốt, cũng coi như một cao nhân. Trong lòng có Phật, mọi sự vô lo. Câu này giống như bắt đầu vẳng lên bên tai. Thượng Quan Mẫn Hoa lộp bộp trong lòng, nàng đã bao lâu rồi không có thiện tâm hướng Phật, cầu Phật? Chính là từ ngày nàng quyết định không né tránh đám người đối xử tồi tệ với nàng nữa. 

Đúng rồi, nàng lòng dạ hẹp hòi đến mức, ngay cả người bên cạnh cũng cảm thấy xa lạ.

Nàng bắt đầu biến thành một kẻ thiển cận, chấp nhặt, dễ tức giận, tàn nhẫn không bình thường, bỏ qua lý tưởng ban đầu, còn tiểu nhân đắc chí. Nàng như vậy, có khác gì những người kia đâu?

Phật tổ, tín nữ biết sai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.