Thiên Thần Hộ Mệnh

Chương 43: Chết trăm lần cũng không thông cảm




Tiêu Hòa Nhã vất vả lắm mới bò từ trong chăn ra, hữu khí vô lực lui đến mép giường. “Hiệu trưởng... Hiệu trưởng, em sai rồi, em thật sự sai rồi! Lần sau, nhất định em sẽ không tái phạm nữa! Thật đấy...” Tiếng khóc như con nít, Tiêu Hòa Nhã ôm chăn vừa cảnh giác nhìn người đàn ông tối nay đột nhiên biến thành sói vừa cẩn thận cam đoan, cô đâu nào biết sự nghiệp chưa thành mà người đã chết trước rồi chứ. Xem ra, chuyện vĩ đại thật đúng là không phải người bình thường nào cũng làm được, bản thân bị ăn sạch sành sanh thì thôi đi, vậy còn anh cả và Tiểu Ấm thì phải làm sao? Hơn nữa, cô còn chưa xác định được bản thân mình bị ăn một lần có đủ hay không nữa đây này? Chí ít nhìn vẻ mặt vẫn như cũ của hiệu trưởng nhà cô thì trông chừng vẫn chưa đủ thỏa mãn.

“Cái đó... Hiệu trưởng, túng dục quá độ...Không... Không tốt cho cơ thể!” Tiêu Hòa Nhã rụt đầu, dè dặt cẩn thân khuyên giải. Vừa nói xong một câu, sắc mặt đã sớm đỏ ửng rồi.

Thượng Quan Ngưng biến sắc, hiếm thấy cô nhóc này ngượng ngùng thật là ngon miệng, “Yên tâm, như chúng ta vẫn còn chưa tính là túng dục quá độ!” Thượng Quan Ngưng nói xong trực tiếp kéo người nào đó đang muốn trốn lại, “Nhóc con, thuốc của em vẫn còn chưa giải hết, em xem, mặt của em còn đỏ như trứng tôm luộc kìa!” Thượng Quan Ngưng chống đỡ trên mặt cô, vô cùng nghiêm túc nói.

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, cô bị ép buộc lâu như vậy làm sao có thể còn, mặt cô đỏ chỉ là vì anh, thân thể trần truồng đè lên người cô thật dễ dàng làm cho người ta mơ màng, huống chi vừa rồi còn mới làm cái gì đó, cô không đỏ mặt mới là lạ.

“Nhóc con, lúc trước đều là do anh chủ động, lần đổi ngược là em tới có được không?” Thượng Quan Ngưng cười hỏi xong liền xoay chuyển một cái, hai người đã thay đổi nghiêng trời lệch đất ngay lập tức, anh ở dưới cô ở trên.

“Em... Em... Em tới?” Tiêu Hòa Nhã cà lăm, mặt càng đỏ hơn. Cô cô cô là con gái có được không? Những chuyện như thế này làm sao cô chủ động được?

“Em cứ coi như bản thân em bị trúng còn chưa có giải, đừn thẹn thùng, đến đây đi!” Thượng Quan Ngưng đột nhiên cười vô cùng hấp dẫn nói.

Sau đó, Tiêu Hòa Nhã đã bị mê muội, ngây ngốc nhìn gương mặt anh tuấn đến hoàn mỹ, “Em... Em sẽ không làm!”

“Trước tiên hãy hôn anh!” Giọng nói có chút khàn khàn, Thượng Quan Ngưng gần như đầu độc nói.

Hôn! Tiêu Hòa Nhã gật gật đầu, cái này cô sẽ làm! Ngồi lên ngang hông anh, hai tay nâng gương mặt hoàn mỹ của anh, vô cùng nghiêm túc hôn lên đôi môi duyên dáng của anh.

Sau đó nhất dạ xuân tiêu trôi qua, từ đó Quân Vương không lâm triều.

Sáng hay chưa sáng Tiêu Hòa Nhã cũng không biết, dù sao cô thì cô cũng không có mặt mùi gặp người khác! Hu hu hu... Mọi người đều nói mỹ nhân là độc mà! Sao cô có thể ngốc nghếch như vậy chứ? Cho dù cô không phải là tiểu tư khuê các nhưng tốt xấu gì cũng được gọi là cô gái nhỏ chứ? Sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy? Nhớ lại chuyện điên cuồng tối hôm qua trên mặt cô lại nhanh chóng đỏ ửng. Nhất là lúc anh đang ngủ say, cô nhìn thấy những dấu xanh xanh, tím tím trên người anh, tuy rằng trên người cô cũng không khá hơn được bao nhiêu, nhưng là một người con gái, sao cô có thể phóng khoáng, không dè dặt như vậy chứ! Chúa ơi, người hãy bắt con đi, con đã làm cho người mất mặt rồi!

Ngay tại lúc Tiêu Hòa Nhã than vãn không thôi, gương mặt tuấn gần cô trong gang tấc đột nhiên nở nụ cười. Chỉ có điều dáng vẻ vẫn cứ nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ.

Tiêu Hòa Nhã chậm chạp, không phát hiện tiếp tục than vãn. Đột nhiên nghe được một tiếng lẩm bẩm, còn không nghe rõ là cái gì, trong mắt cô người nào đó đang ngr say đột nhiên đè qua, thật là khéo, một đôi môi ỏng vừa vặn rơi vào trên môi cô.

Tiêu Hòa Nhã ngừng thở, đợi thật lâu mới phát hiện thì ra người nào đó vẫn chưa tỉnh, chỉ là thân thể này trở mình cũng thật có kỹ xảo. Khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc nha! Tiêu Hòa Nhã cảm thán, vươn tay nhỏ bé sờ sờ gương mặt anh, xác định anh thật sự không tỉnh sau đó đột nhiên đưa cái lưỡi thơm tho của mình ra, giống như tên trộm khẽ mô tả hình dạng của đôi môi anh, đột nhiên những hình ảnh cấm trẻ em tối hôm qua mạnh mẽ tuôn vào đầu, trai tim Tiêu Hòa Nhã vừa động, không khỏi đắm chìm trong đó.

Thật lâu thậu sau, cuối cùng lúc nhả ra liền nhìn thấy một mắt phượng tà nhọn đang chớp mắt một cái nhìn cô chằm chằm. Tiêu Hòa Nhã cả kinh không khỏi thét lên.

“A ... Sắc lang!” Tiêu Hòa Nhã vừa trách mắng xong mới bắt đầu hối hận. Không nói hai lời trực tiếp vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng anh. Được rồi, cô mới là sắc lang đây này, sáng sớm đã ăn đậu hủ của người ta. Cô đang sám hối!

“Ai mới là sắc lang hả?” Thượng Quan Ngưng mở miệng, giọng điệu không mặn không nhạt, nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ, buồn cười nhìn cái đầu nhỏ đang chôn trong lòng mình.

“Em à sắc lang, em là sắc lang!” Tiêu Hòa Nhã buồn buồn, nhỏ giọng nhận tội. Biết sai có thể sửa mới tốt, huống chi cô còn là một đứa bé ngoan.

“Ha ha ha...” Rất tốt, mới sáng sớm cô vợ nhỏ của anh đã trêu chọc anh, “Được rồi, Tiểu sắc lang, ông xã em đã cưới em thì sẽ không vì em là sắc lang ma vứt bỏ em, nhưng em phải nắm cho rõ, chỉ có thể háo sắc với một mình ông xã em thôi, không được nhìn thấy người khác mà chảy nước miếng, cho dù người đó có xinh đẹp hơn anh cũng không được có biết không?”

“Dạ biết!” Tiêu Hoà Nhã vẫn chưa cảm thấy có gì lạ gật đầu, hai tay còn ôm eo anh chặt chẽ. Một lúclâu sau mới phát hiện đến bây giờ thân thể anh vẫn trống trơn, cô ôm chặt người ta như vậy có phải còn muốn tiếp tục làm sắc lang? Sau khi suy nghĩ lại thật nghiêm túc, Tiêu Hòa Nhã quyết định vì hình tưởng của bản thân mình mà đóng góp một chút, vô cùng nhanh chóng cút sang một bên, sau đó đưa tay kéo một cái, tất cả chăn đều được cô kéo hết lên người mình, chỉ để một cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài sau đó cứng ngắc không thể động đậy, cách đó không xa là một người đàn ông lỏa lồ nằm ngang trên giường như tranh vẽ.

“Như thế nào? Có hài lòng không?” Thương Quan Ngưng hỏi, dáng vẻ không kệch cỡm một chút nào, rất là tao nhã và vô cùng tự nhiên, giống như hiện giờ người lỏa lồ ở ngoài không phải là anh mà là người khác vậy.

Tiêu Hòa Nhã thấy bản thân mình phát bệnh rồi, bởi vì từ tối hôm qua tới giờ mặt cô chưa từng được yên ổn, lúc nào cũng đỏ, hiện giờ cô thật sự không còn lời nào để nói, không biết có nên chia cho anh một nửa chăn hay là vẫn để cho anh lỏa lồ như vậy. Cuối cùng bản thân cô bắt chướt đà điểu, một mình chui vào làm tổ trong chăn, nhắm mắt làm ngơ.

Lại nói, lửa của Tiêu Hòa Nhã đã bị ông xã của cô tiêu diệt, vậy còn Ôn Tiểu Noãn thì sao?

Khi Ôn Tiểu Noãn mở to mắt liền cho rằng bản thân mình đang nằm mơ, hơn nữa tuyệt đối mà kết quả của mộng xuân, bởi vì trên giường không chỉ có một mình cô mà còn có một người đàn ông, người đàn ông này không phải ai khác mà chính là Tiêu Mặc Tân,là người cô đã thầm mến mười năm mà không dám thổ lộ. Ôn Tiểu Noãn bắt đầu nhớ lại, bản thân cô đã làm chuyện gì tốt mà lại được ông trời ưu ái cho cô thấy một giấc một tốt như vậy.

Đúng vậy, giấc mộng đẹp, không mở to mắt liền có thể nhìn thấy gương mặt của người mình thích đó là chuyện hạnh phúc, cho nên cô cảm ơn, gặp được giấc mộng này thật sự đã hạnh phúc lắm rồi.

Sau đó, đối phương cũng mở mắt ra, bộ dáng lười nhác còn buồn ngủ, rất là mê người!

Mượn giấc mộng, Ôn Tiểu Noãn không yếu điối như trong hiện thực, những chuyện ngoài đời cô không dám làm, dĩ nhiên là muốn trả thù trong mơ rồi.

Vì thế không đợi Tiêu Mặc Tân kịp phản ứng, Ôn Tiểu Noãn trực tiếp đưa tay ôm lấy cổ anh, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều vùi vào trong lòng anh, thở dài một hơi nói: “Trước kia, bất kể trước khi ngủ em nghĩ như thế nào, anh đều không vào trong giấc mộng của em, thế nhưng hôm nay anh lại đến!”

Tiêu Mặc Tân sửng sốt, thì ra cô nhóc này vẫn còn chưa tỉnh ngủ?

“Anh nói xem sao anh lại đáng ghét như vậy hả?” Tiêu Mặc Tân vừa muốn mở miệng nói chuyện liền nghe thấy giọng nói vô cùng rầu rĩ và uất ức của cô vang lên: “Vì sao anh không biết em thích anh chứ? Em thế nhưng là fan ruột của anh, ngưới khác nói xấu anh một câu là em có thể liều mạng với người đó! Nhưng sao anh lại không nhớ rõ em! Rõ ràng nói chờ em lớn lên... Rõ ràng nói chờ em lớn lên thì...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.