Thiên Thần Đẫm Máu

Chương 7




Buổi chiều, cả người Hàn Đông nhiệt khí lâng lâng, ánh mắt nhìn người đều có điện.

Du Minh đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, Hàn Đông dùng tướng hồn xiêu phách lạc lắc lư đi vào, méo mó đứng trên khung cửa, con ngươi nóng rát nhìn chăm chú vào Du Minh, sâu kín nói: "Tôi như thế nào cứ cảm thấy có một dòng nhiệt khí mạnh hướng về bụng?"

Du Minh cũng không ngẩng đầu nói: "Xả đi!"

Quả nhiên, Hàn Đông nhanh vọt vào buồng vệ sinh.

Liên tục bài tiết một trận quá nửa giờ, chờ Hàn Đông từ bồn cầu đứng lên, cảm giác mình càng "Tiên" rồi.

Phim điện ảnh mới chính thức được đặt tên là 《 trộm ảnh 》, chập tối sẽ tổ chức một buổi lễ khai máy đơn giản, ngoài mấy nhân viên chủ chế, hầu như không có bất kì khách quý nào trợ oai. Vương Trung Đỉnh ở tỉnh ngoài, Du Minh có lịch diễn khác, diễn viên chính đều thiếu... Cuối cùng tiêu điểm truyền thông đều nhắm vào Hàn Đông.

Hàn Đông dường như có năng khiếu diễn xuất thiên bẩm, chỉ cần đối mặt với máy quay, lập tức lột bỏ sạch sẽ hình tượng thường ngày không còn một dấu vết. Trong nháy mắt ống kính quét đến mặt hắn, sẽ luôn phô bày được góc độ đẹp nhất, biểu cảm khốc suất nhất, khí chất mạnh mẽ nhất.

"Sau đây, chúng ta mời Hàn Đông lên giới thiệu một chút về nhân vật của mình."

Hàn Đông vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều câu từ cao thâm để giải thích cái nhân vật đơn giản đến không thể đơn giản hơn kia, nhưng thời điểm người chủ trì đưa micro tới, Hàn Đông lại bắt đầu cảm thấy một dòng nhiệt lưu phóng mạnh về bụng. Hơn nữa là phát tác cấp tính, trong nháy mắt toàn bộ từ ngữ trau chuốt trong đầu đều biến mất.

Vì thế, Hàn Đông chỉ trả lời một chữ, "Quỷ."

Nói xong trực tiếp đẩy micro qua, hoàn toàn không cho người chủ trì cơ hội hỏi lại.

Người chủ trì đành cười cười hoà giải, "Xem ra Hàn Đông tiên sinh của chúng ta không chỉ lạnh lùng ở trên ảnh trang bìa, thật sự trong cuộc sống cũng lạnh lùng như vậy, bây giờ chúng ta đến phỏng vấn Lỗ đạo diễn một chút..."

Hàn Đông không hề biểu hiện một chút lúng túng trước máy quay, nhưng Thẩm Sơ Hoa liếc mắt một cái đã nhìn ra Hàn Đông đang khó chịu. Làm như có chuyện đột xuất liền đi lên sân khấu, nói thầm vào tai Hàn Đông, Hàn Đông lập tức giả bộ có việc gấp tạm thời rời tiệc.

Kết quả, không biết có phải vì Hàn Đông bước xuống sân khấu quá phong cách hay không, lại có mấy hãng truyền thông đuổi theo.

"Hàn Đông, xin hỏi anh đã có kế hoạch gì tiếp theo chưa?"

Hàn Đông oán thầm: Kế hoạch? Tôi có thể có kế hoạch gì? Trước tiên phải đi xả đã mới nói!

"Hàn Đông, con người anh khí tức thời thượng như vậy, sao lại chịu diễn quỷ vậy?"

Hàn Đông oán thầm: Vậy ngươi là nói như thế nào bắt chính mình nhìn người khác thải đây?

"Hàn Đông, định hướng phong cách của anh khác biệt như vậy, là cố ý giả vờ hay là tính cách vốn có của bản nhân?"

Hàn Đông oán thầm: Ngươi tự ăn 2 cân thận đi là biết ta thật hay giả!

"..."

Đối mặt với phóng viên theo đuổi không bỏ, Hàn Đông thủy chung mặt lạnh không nói lời nào. Thẩm Sơ Hoa ở một bên thay hắn giải vây, không ngừng vượt trước phóng viên nói: "Thực xin lỗi, Hàn Đông không tiện trả lời."

Mắt nhìn lên phía trước một quẹo chính là buồng vệ sinh, nếu để cho máy chụp ảnh chụp được, toàn bộ trang bức vừa rồi đều bại lộ. Vì thế Thẩm Sơ Hoa trực tiếp chắn phía trước máy quay, thản nhiên cười, lộ ra hàm răng sole cao thấp.

(trang bức: giả bộ)

"Các vị có vấn đề gì có thể hỏi tôi."

Vì thế, tất cả phóng viên đều thối lui vô cùng nhanh chóng.

Hàn Đông vừa ngồi lên bồn cầu, lập tức trở về bản chất, vùi mặt vào đầu gối nức nở, "Ôi ta đi... Đau chết mất... sao tôi lại xui xẻo như vậy..."

Phùng Tuấn nhận được video truyền thông gửi tới liền mang đến cho Vương Trung Đỉnh xem.

"Tôi đặc biệt nhắc phóng viên cho cậu ta lên hình nhiều một chút, khoan hãy nói... Tiểu tử này bình thường ra vẻ cà lơ phất phơ, thế nhưng trước máy quay thật là có khí chất đại bài (sao lớn)."

Vương Trung Đỉnh hừ cười một tiếng khó hiểu, "Kia là nhịn."

"Nhịn?"

"Ừ, quá mót."

Phùng Tuấn buồn bực, "Sao anh biết?"

Vương Trung Đỉnh không trực tiếp trả lời, chỉ là giọng điệu chắc chắn: "Sau khi rời khỏi máy quay khẳng định vào ngồi bồn cầu, không tin cậu hỏi xem."

Phùng Tuấn nhìn thấy Vương Trung Đỉnh mặt mang nét cười, thật sự rất khó mà tưởng tượng được, Vương Trung Đỉnh thế mà lại ung dung nói một chuyện nhàm chán như vậy. Hơn nữa càng làm cho hắn khó hiểu chính là, từ khi nào Vương Trung Đỉnh và Hàn Đông trở nên thân mật như vậy?

"Cậu tìm đến tôi không phải chỉ vì video này chứ?" Vương Trung Đỉnh hỏi.

Phùng Tuấn do dự chốc lát nói: "Cũng không hẳn, tôi còn muốn nói với anh chuyện của tiểu thư Vạn Lí Tình. Ngày mai cô ấy xuất ngoại, lần này cần nghỉ ngơi khoảng mấy tháng, cho nên..."

"Tôi biết rồi." Vương Trung Đỉnh ngắt lời Phùng Tuấn, trực tiếp hỏi: "Khi nào thì cất cánh?"

"Sáng mai."

Vương Trung Đỉnh nhìn đồng hồ trên tay, hiện tại đã hơn tám giờ, vì thế nói: "Tôi trước hết còn có vài việc gấp, đại khái có thể xử lý xong trong hai giờ, xử lý xong tôi sẽ đi gặp cô ấy."

"Đừng quá lao tâm, có việc cứ gọi tôi."

Phùng Tuấn vừa định đi, Vương Trung Đỉnh lại nói.

"Ngày mai Hàn Đông tiến tổ, phái thêm vài người để ý cậu ta."

Phùng Tuấn không rõ, "Vẫn phải theo dõi sao? Tôi thấy biểu hiện gần đây của cậu ta không tệ a."

"Đó chẳng qua là bề ngoài." Vương Trung Đỉnh nghiêm lại, "Người này ngu ngốc như vậy, lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn."

Hắn ngu ngốc? Không đến nỗi như vậy đi?!!

Không riêng gì Phùng Tuấn, phàm là người sáng suốt đều có thể nhìn ra Hàn Đông ngốc hơn phân nửa là giả vờ. Kỳ thật tâm tư nhiều hơn bất kì ai, thật sự mưu ma chước quỷ.

Nhưng Vương Trung Đỉnh quyết giữ ý mình, "Cậu ta chính là ngốc."

Phùng Tuấn nhận mệnh, "Được rồi, tôi sẽ tìm người theo dõi."

...

Phùng Tuấn đi không đầy một lát, Hàn Đông lại tới gõ cửa.

Vương Trung Đỉnh nhìn Hàn Đông trong video lại nhìn Hàn Đông người thật, hoàn toàn không phải một biểu cảm. Nhìn đến Hàn Đông trước mặt, khuôn mặt tự nhiên sẽ chìm xuống.

"Cậu đến đây làm gì?"

Hàn Đông ưỡn ẹo dựa ở trên tường, một chút đứng đắn cũng không có.

"Tìm anh chơi một lát."

Vương Trung Đỉnh lập tức giận dữ, "Ai rảnh với chơi cậu? Tôi đây đang bận."

"Đã trễ thế này còn ở lại làm việc à?" Hàn Đông biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa mất mát, "Vậy được rồi, anh còn bận việc của anh, nhanh rồi nghỉ ngơi sớm một chút."

Hàn Đông đột nhiên như vậy, lại khiến Vương Trung Đỉnh có chút không đành, vì thế phá lệ nói mấy câu.

"Ngày mai tiến tổ sao?"

Hàn Đông gật gật đầu, "Cho nên giờ này đến đây chính là muốn bồi anh nhiều thêm một lát."

(bồi: phụ trợ, ở cùng)

"Tôi cần đến cậu bồi sao? Cậu tự quản được bản thân là vô cùng tốt rồi!"

Hàn Đông không lên tiếng.

"Tới đoàn phim nghiêm túc chút, đừng làm người ta chán ghét."

Hàn Đông như trước không lên tiếng.

Vương Trung Đỉnh tạm dừng một lúc mới mở miệng, "Được rồi, đi đi."

Đi? Nghĩ hay lắm!

Trong nháy mắt cửa sắp đóng lại, Hàn Đông bỗng xuất hiện một cỗ sức mạnh. Trong lúc Vương Trung Đỉnh không hề phòng bị, mạnh mẽ phá cửa xông vào, ôm chặt cổ y không buông.

"Anh tới a! Anh tới a! Anh tới tôi sẽ cùng nó đồng quy vu tận (cùng chết)!" Hàn Đông dùng vẻ mặt uy hiếp. Mặt Vương Trung Đỉnh chuyển đen, trừng mắt nhìn Hàn Đông chỉ muốn đem hắn nuốt vào.

"Ngay từ đầu đã tính không đi, sao không trực tiếp xông tới?"

Hàn Đông cười như tên trộm, "Tôi định là trực tiếp xông tới, vừa rồi nói đống kia chợt không nghĩ đến."

Cuối cùng tình huống bạo lực trong dự kiến cũng không phát sinh.

Trong cơ thể Vương Trung Đỉnh đã phát triển "hệ thống miễn dịch Hàn Đông", mỗi khi Hàn Đông đến nhất định sẽ sinh ra, hệ thống liền tự vận hành, đem lửa giận tràn đầy trong lòng hoàn toàn biến thành không có.

"Được, cậu cứ như vậy ôm đi, tốt nhất ôm cả đêm." Vương Trung Đỉnh mặt lạnh làm việc của mình.

Hàn Đông cũng không nói gì, cứ bất động như vậy nhìn Vương Trung Đỉnh bận việc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, công việc bề bộn trong tay Vương Trung Đỉnh đã gần làm xong, tính toán dọn dẹp một chút rồi đi tìm Vạn Lí Tình. Như trước không nhìn Hàn Đông, cũng không nói chuyện với hắn, lập tức đi vòng qua vào buồng vệ sinh.

Lúc này Hàn Đông cực kì nhanh gọn đổ một ít bột phấn trong suốt vào chén nước của Vương Trung Đỉnh.

Đây là bài thuốc gia truyền Hàn Đông xin của một Lão Trung Y, có tác dụng thôi miên, hơn nữa không có tác dụng phụ quá lớn đối với thân thể.

Khuấy xong, Hàn Đông vụt chạy về tại chỗ ôm chặt cổ Vương Trung Đỉnh, ra vẻ không có việc gì.

Quy tắc sinh hoạt của Vương Trung Đỉnh phi thường nghiêm minh, nếu y muốn uống nước, mà tay lại đụng vào đồ trên bàn trong thời gian dài thì nhất định sẽ đi rửa trước, sau đó lại trở về bưng chén lên.

Quả nhiên, sau khi Vương Trung Đỉnh trở về liền uống vài ngụm nước, sau đó hướng ngay đến màn hình máy tính, muốn làm nốt việc trước khi đi.

Không đầy một lát, Vương Trung Đỉnh liền cảm thấy buồn ngủ kì lạ, như thế nào cũng không làm tiếp được. Không đến mười phút, đã bị tên mình nói là ngu ngốc lừa cho chìm vào giấc ngủ.

Cánh tay Hàn Đông từ cổ thả ra, chậm chậm lắc lư bên người Vương Trung Đỉnh. Lại thử vỗ vài cái trên vai của y, cảm giác Vương Trung Đỉnh đã ngủ rất say, mới kéo y tha vào trong nhà.

Hàn Đông nâng Vương Trung Đỉnh lên giường, cởi quần áo và giày ra, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tôi chỉ có thể giúp anh đến đây.

Đối xử tử tế với thận của mình đi, nó khỏe tôi cũng vui!

Hàn Đông vừa định xoay người ra cửa, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, khóe miệng chậm rãi nhiễm lên một tầng tà cười.

Hình như... Còn một nghi hoặc chưa có cởi bỏ đâu.

Hàn Đông hưng phấn chà xát tay, lại quay trở lại. Yên lặng chăm chú nhìn Vương Trung Đỉnh một lát, thầm nghĩ: "Vương ca, cho mượn điểu anh nhìn một chút, chỉ liếc nhìn một cái thôi."

Sau đó, Hàn Đông vươn tay vào, lục lọi một cái là lục lọi một cái, rốt cục — đào được rồi!!

"Mẹ ơi... không hề nhỏ..." Hàn Đông lúc này mới có dũng khí xốc chăn lên, cẩn thận quan sát thưởng thức một phen. Đầu lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt một hồ xuân thủy. Không tồi, không tồi, trong lòng cuối cùng ổn định lại.

Vừa muốn đắp chăn lại cho Vương Trung Đỉnh, con mắt Hàn Đông lại trộm đảo một vòng.

Hay là... Tôi chụp nha?

Nhưng mình không cầm di động. Làm sao bây giờ?

Hàn Đông đang băn khoăn, đột nhiên quét đến di động Vương Trung Đỉnh, đôi mắt chợt sáng ngời. Đúng rồi! Ta có thể lấy của y dùng trước, chụp xong lại gửi sang máy của mình!

Nghĩ vậy, Hàn Đông liền cầm lấy di động, cực kỳ kích động nhắm ngay hạ thân Vương Trung Đỉnh, tách...

Thu vào một tấm ảnh đại điểu.

Hàn Đông vừa định gửi đi, đột nhiên không cẩn thận ấn thoát ra, chỉ có thể lần nữa tìm kiếm trong tập tin. Kết quả đang tìm, thế nhưng lại thấy hai ảnh "điểu" lớn.

"Ta nói vừa rồi lúc chụp sao cảm giác cảnh tượng quen như vậy... Thì ra vì tiểu tử ngươi đã sớm chụp của ta, quả nhiên một cây làm chẳng nên non a! Vương Trung Đỉnh ơi Vương Trung Đỉnh, anh cứ tận lực giả bộ đi, bla bla..."

Sau khi Hàn Đông đắc ý xong, muốn đem ảnh chụp gửi qua cho mình. Nhưng đột nhiên lại vướng vào một băn khoăn khác, hai ảnh này một điểu lớn, một điểu nhỏ, hơn nữa chênh lệch tương đối rõ ràng, rốt cuộc cái nào là Vương Trung Đỉnh?

Kỳ thật trong lòng Hàn Đông đã sáng như gương, vẫn là tiếp tục tự mình giả ngu.

"Cái nhỏ đi? Nhất định là cái nhỏ đi?"

Nhưng mở đến ảnh điểu nhỏ kia, Hàn Đông lại ghét bỏ không chịu gửi.

"Bỏ đi, nhường anh, ảnh điểu nhỏ coi như của tôi."

Vì thế, Hàn Đông đem ảnh điểu lớn gửi đến email của mình, sau đó xóa bỏ hết bản ghi chép.

Dọn dẹp tàn cục xong, Hàn Đông mới phủ chăn cho Vương Trung Đỉnh, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Vạn Lí Tình lui lại đợi Vương Trung Đỉnh không được, trong lòng đầy oán khí, nhưng lại không muốn cứ như vậy không từ mà biệt. Vì thế nghĩ trước nghĩ sau, nàng vẫn quyết định đến công ty tìm Vương Trung Đỉnh, giáp mặt hỏi rốt cuộc Vương Trung Đỉnh nghĩ sao.

Đúng lúc Vạn Lý Tình từ trong thang máy đi ra, Hàn Đông vừa muốn đi vào, hai người đối mặt.

Vạn Lý Tình trong lòng buồn rầu: Tại sao lại đụng tới người này đây. Hàn Đông đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngoác miệng cười, giống như thường ngày cùng Vạn Lý Tình hàn huyên.

"A, chị dâu đến sao!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.