Thiên Thần Đẫm Máu

Chương 32




Tuy rằng cảnh này phải lõa thể diễn, nhưng đang ở hiện trường quay phim khẳng định không thể cởi bỏ hết như vậy, ít nhất phải mặc một cái quần bơi.

Trong giây phút Hàn Đông từ phòng thay đồ đi ra, ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều bất động.

Hơn nữa hắn còn đi cùng Thẩm Sơ Hoa, hơn nữa cặp chân hoa lệ lệ kia lại gần ngang nách Thẩm Sơ Hoa. Nói khoa trương một chút, Hàn Đông kiễng đầu ngón chân là có thể cưỡi trên vai Thẩm Sơ Hoa.

"Sao dáng cậu lại đẹp như vậy!" Người quay phim cảm thán.

Hàn Đông kinh ngạc, "Tôi từng chụp ảnh bìa tạp chí anh chưa thấy sao?"

"Thấy rồi, căn bản là không nhận ra."

Hàn Đông, "..."

Vương Trung Đỉnh còn chưa đến gần chỗ quay, chợt đã nghe tiếng cười cuồng dã kia của Hàn Đông.

"Đừng đừng đừng... Ha ha ha ha... Không được... Ngứa chết ta..."

Người bình thường vừa nghe chỉ biết đây là bị chạm mà ngứa, nhưng Vương Trung Đỉnh không biết nghĩ đi đâu, sắc mặt đột nhiên lại chìm xuống, không khỏi bước nhanh hơn.

Kết quả sau khi đi vào, như cũ chỉ nghe tiếng không thấy người.

Vương Trung Đỉnh quay sang Lỗ đạo diễn hỏi, "Người đâu?"

Lỗ đạo diễn sửng sốt, "Ý cậu là ai?"

Vương Trung Đỉnh giống như vừa mới ý thức ra mình là đến tham ban đoàn, không phải đến thăm một người.

"Cái vị đang cười kia." Nhị Lôi thay Vương Trung Đỉnh trả lời.

"Cậu nói Hàn Đông a? Ở trong phòng hóa trang."

Vương Trung Đỉnh đến gần phòng hóa trang, thấy Hàn Đông đang bị đặt trên giường để sơn màu.

Cảnh quay đầu tiên là quay đầu, cho nên từ cổ trở xuống toàn bộ đều sơn lục.

Kết quả, hàng này một thân máu buồn. Từ sơn cổ đã bắt đầu cười điên cuồng không dứt, khiến cho hiện tại ngay cả bả vai cũng chưa bôi xong.

"Cậu có thể dừng điên được không?" Hoá trang sư cũng không còn nhẫn nại nữa.

Hàn Đông như trước cười không ngừng, "Vậy cô có thể để cho tôi tự mình làm hay không?"

Hoá trang sư đối mặt với dáng người tuyệt diễm như vậy, làm sao buông bỏ được? Vì thế một bộ đầy trách nhiệm nói: "Cậu sơn không đều được."

Kết quả, một thanh âm nghe có phần còn có trách nhiệm hơn ở cửa vang lên.

"Tôi sơn được đều."

Hàn Đông cùng hoá trang sư đồng thời sửng sốt.

Vương Trung Đỉnh lập tức đi đến, đưa tay về phía hoá trang sư, "Để tôi làm."

Hoá trang sư ra vẻ thay Hàn Đông giải vây, "Vương tổng, cậu ấy không phải cố ý không phối hợp, cậu ấy chỉ là sợ ngứa thôi."

"Tôi biết, cô đưa đây." Vương Trung Đỉnh dư âm lạnh lùng cương quyết.

Hoá trang sư thay Hàn Đông lo lắng, Hàn Đông lại tự thay mình bảnh chọe: Vương tổng đại nhân thật bá đạo a! Dục niệm chiếm hữu thật là mạnh mẽ a!

"Vương tổng, chúng ta..."

Hoá trang nói còn chưa nói xong, đã bị Vương Trung Đỉnh đoạt lấy cọ trong tay.

"Các người đi ra ngoài."

Hai nhân viên hoá trang đành phẫn nộ đi ra ngoài.

Lỗ đạo diễn nhìn thấy hai người bọn họ đi ra đến cửa, nhịn không được mở miệng hỏi thăm, "Tình hình bên trong rốt cuộc thế nào?"

"Không biết Hàn Đông lại trêu chọc gì Vương tổng rồi, Vương tổng lại muốn tự mình sơn màu cho cậu ấy."

Lỗ đạo diễn lần thứ hai lo lắng thay nhân viên Hàn Đông, thật sự là trời cao đố kỵ anh tài a!

Hoá trang sư vẻ mặt xám ngoét hỏi: "Vương tổng có khi nào trực tiếp đổ lên người cậu ấy không?"

Lỗ đạo diễn lau mồ hôi, "Hẳn là không đến mức, Vương tổng cũng....khá tiết kiệm."

...

Bên trong, Vương Trung Đỉnh ra lệnh cho Hàn Đông: "Nằm úp sấp lại đây."

"Phía trên còn chưa có thoa xong." Hàn Đông nhắc nhở.

"Bảo cậu nằm sấp thì cậu nằm sấp."

Vì thế, Hàn Đông lật người lại, vểnh mông lên.

Vương Trung Đỉnh tính toán trước tiên sơn lưng cho Hàn Đông, bởi vì phía sau lưng mà nói sẽ không mẫn cảm như vậy. Chờ Hàn Đông chậm rãi thích ứng, sẽ tiếp tục sơn đến các bộ phận khác.

Kết quả, cọ vừa chạm nhẹ đến lưng Hàn Đông, hàng này lại giống như cá chạch lắc lư điên cuồng.

"Không được không được... Ôi ta phi... Ha ha ha ha... Ha ha ha ha..."

"Ngoan ngoãn một chút!" Trầm giọng ra lệnh.

Hàn Đông thế nào lại chịu?

Vặn eo lắc mông, bốc lên lăn lộn.

Đến cuối cùng Vương Trung Đỉnh không phun được chút nào lên người Hàn Đông, lại đổi thành tự mình một thân lục.

Vương Trung Đỉnh không thể không tìm cách trị hắn.

"Nếu cậu tiếp tục lộn xộn, tôi sẽ không sơn cho cậu nữa."

Chiêu này quả nhiên hiệu quả.

Vì không muốn mất đi cơ hội tiếp xúc thân mật này, Hàn Đông cho dù ngứa cũng cố chịu đựng nhất định không nhúc nhích.

Bất quá chịu đựng một lúc, có vẻ như cũng không ngứa như vậy nữa.

Còn có thể lấy hơi cùng Vương Trung Đỉnh tâm sự.

"Vì sao muốn tự bôi cho tôi?"

Cho dù đầu Hàn Đông hướng xuống, Vương Trung Đỉnh vẫn có thể tưởng tượng ra thần thái tự mãn của hắn.

"Lười nghe cậu kêu to."

Hàn Đông lại hỏi: "Vậy sao hôm nay anh đến đây?"

"Vừa hay có thời gian rảnh thôi."

"Lúc tôi đây mặc quần áo bình thường quay phim, làm sao anh lại không rảnh vậy?"

Vương Trung Đỉnh biểu cảm tê liệt, "Cậu lắm mồm đủ chưa?"

Hàn Đông không lên tiếng.

"Đủ rồi thì quay người lại." Vương Trung Đỉnh ra lệnh.

Hàn Đông nói: "Chân còn chưa có sơn đâu."

Hàn Đông nghe lời lật lại, ánh mắt không kiêng sợ nhìn chằm chằm Vương Trung Đỉnh. Giống như là muốn vạch trần cái mặt nạ chính trực nghiêm túc kia của y, nhìn xem trong lòng y đến tột cùng có bao nhiêu muộn tao.

Vương Trung Đỉnh mặc cho hắn nhìn một lúc, rốt cục nhịn không được quay lại liếc mắt một cái.

"Nhìn cái gì đấy?"

Hàn Đông cười như không cười, "Gì cũng không nhìn."

Vương Trung Đỉnh tiếp tục sơn, lúc đến ngực, Hàn Đông đặc biệt thiếu thu liễm nhắc nhở: "Đầu ngực tôi rất mẫn cảm, anh cẩn thận chút."

Vương Trung Đỉnh không phản ứng chút nào.

Vừa sơn đến chỗ kia Hàn Đông liền cố ý hừ một tiếng phiến tình. Kết quả bị Vương Trung Đỉnh trừng mắt, rốt cục không dám hé răng nữa.

Nửa người trên sơn xong, Vương Trung Đỉnh lệnh cho Hàn Đông đứng lên.

"Nửa thân dưới sơn xong chưa?" Hàn Đông hỏi.

Vương Trung Đỉnh nói: "Giờ sơn, đứng sơn."

"Vì sao phải đứng?"

"Cho tiện."

Vì thế, Hàn Đông hai tay ghì tường mà đứng.

Vương Trung Đỉnh thì ngồi ở bên cạnh Hàn Đông, sơn loạn lên nửa người dưới của hắn giống như quét tường, như vậy thật không dễ dàng kiềm chế suy nghĩ miên man.

Kết quả, y bên này càng kiềm chế, Hàn Đông lại tự mình nhảy vào hố lửa.

Vốn dĩ đứng thẳng lên là được, hắn lại muốn khom người chín mươi độ đại, bày ra tư thế sau lưng.

Vương Trung Đỉnh không thể nhịn được nữa, "Cậu vểnh hai miếng thịt mỡ cao như vậy làm gì?"

Hàn Đông biểu cảm săn sóc, "Cho anh làm đệm dựa a, anh có thể gối đầu lên mà quét a."

Vương Trung Đỉnh không biết có dục vọng muốn gối hay không, nhưng y khẳng định có dục vọng muốn đánh người.

Kỳ thật Hàn Đông khom người, là muốn thuận lợi quan sát biến hóa ở đũng quần Vương Trung Đỉnh.

Thoa xong chân, Vương Trung Đỉnh buông cọ xuống.

Hàn Đông chưa thỏa mãn, " Xong rồi? Mông thì sao?"

"Không phải nói mông không cần sơn sao? Quần bơi của cậu chính là màu xanh."

Nhưng Hàn Đông lại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngộ nhỡ lúc quay quần bơi lệch, da thịt bên trong lộ ra thì sao? Không cần sơn toàn bộ, anh bổ khuyết một chút bên cạnh là được."

Nói xong, Hàn Đông lập tức túm mặt sau quần bơi nhét toàn bộ vào khe mông, "Đến đi."

Mặt Vương Trung Đỉnh lúc ấy cùng với màu sơn một sắc rồi.

Đã muốn không biết dùng cái từ ngữ gì để hình dung Hàn Đông nữa.

Dâm đãng Vương Trung Đỉnh đã thấy nhiều, nhưng dâm đãng đến "như vậy" y vẫn là lần đầu tiên chứng kiến.

"Như vậy" không phải chỉ nói đến trình độ, mà còn chỉ về phương thức.

Nếu Vương Trung Đỉnh thực sự thích, người ta mị nhãn như tơ mà xoay một vòng cũng đủ, nhưng hắn mỗi lần bày biện tư thế đặc biệt tiêu hồn, đều lại làm bộ mặt cà lơ phất phơ. Cái cảm giác đặc biệt không ra gì kia, đặc biệt khiến cho người ta căm tức.

(mị nhãn như tơ: làm ánh mặt mị hoặc)

Rốt cục thu phục xong hai cái mông thịt béo, tiến hành đến một bước cuối cùng.

"Vươn tay ra."

Hán vương ngoan ngoãn đem móng vuốt đưa lên.

Vương Trung Đỉnh lầu bầu nói: "Rốt cục có điểm gì giống người."

"Mỗi ngày đều dùng sữa dưỡng ẩm da tay." Hàn Đông ý đặc biệt cường điệu.

Vương Trung Đỉnh không phản ứng đến hắn, trực tiếp kéo qua một bàn tay.

Sơn đến bên cạnh ngón út chỗ gồ lên vết sẹo, động tác Vương Trung Đỉnh dừng lại một chút.

"Làm phẫu thuật khi nào?" Hỏi Hàn Đông.

Hàn Đông đã không còn ấn tượng, "Hẳn phải là lúc còn rất nhỏ."

"Có cảm giác khó chịu không?"

"Đã thành thói quen."

Vương Trung Đỉnh không hỏi gì nữa, tiếp tục động tác trong tay.

Trong phòng hóa trang tràn đầy không khí ấm áp, ngoài phòng hóa trang lại lo lắng lo lắng.

"Không biết ngày hôm nay cảnh này còn có thể quay hay không." Lỗ đạo diễn thần tình buồn rầu.

Hoá trang sư xem đồng hồ, "Mới hơn hai mươi phút, chắc là sơn xong sớm thôi."

"Nếu sơn xong rồi, lại vừa sơn vừa đánh, vậy càng chậm."

Đang nói, cửa phòng hóa trang đột nhiên mở tung, Hàn Đông vui vẻ đi ra.

"Xong việc, bắt đầu đi."

Lỗ đạo diễn vội vàng chạy qua hỏi: "Có ổn không?"

Hàn Đông hỏi lại: "Cảnh này của tôi cần đổi mấy lần trang?"

"Chỉ sợ phải hơn chục lần."

Hàn Đông hung hăng cầm tay Lỗ đạo diễn, "Phương pháp này thật tốt quá!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.