Thiên Thần Đẫm Máu

Chương 12




Trên đầu Vương Trung Đỉnh mây đen bao phủ, thịt xiên trong tay vẫn cố chấp giơ, miệng cường ngạnh phát ra 1 chữ độc nhất.

"Ăn!"

Hàn Đông như trước còn bận cùng Du Minh "thân mật", căn bản không để ý đến người thừa Vương Trung Đỉnh này.

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh đã cực kỳ khó coi, ngại với diễn viên mới vẫn không nổi giận. Nhưng tay y đã vươn ra, sẽ không có đạo lý rút về.

"Tôi bảo cậu ăn!"

Đổi lại người bình thường, dù là không muốn ăn cũng sợ tới mức há mồm, huống gì cũng không phải không muốn ăn.

Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ: Anh to tiếng thêm chút, tiếp tục to thêm chút nữa, cho toàn bộ bọn họ nghe được, bắt toàn bộ thế giới cũng nghe thấy.

Kết quả Vương Trung Đỉnh thật sự làm như vậy, hơn nữa rất tương xứng với động tác "Ép ăn" mạnh mẽ này, lực uy hiếp thiếu chút nữa xốc lên một khối đất ở trường quay.

Nhưng mà Hàn Đông lại không thu được những ánh mắt cực kỳ hâm mộ như mong muốn, ngược lại đều là tràn đầy đồng cảm.

Vẫn là đám diễn viên nữ vừa rồi, đang nhỏ giọng nghị luận.

"Thật đáng thương."

"Tôi nghe nói Vương tổng đặc biệt chán ghét cậu ta."

"Đúng a, vừa rồi tôi còn nghe Du Minh nói gì mà Hàn Đông ăn thận sẽ thổ tả, không ngờ Vương tổng thật sự sẽ ép cậu ấy ăn."

"Trời ạ, quá kinh khủng, may mắn vừa rồi tôi không đi xin, bằng không chắc chắn bị nhét vào miệng."

"..."

Sau khi ăn xong một bữa thịt nướng, mọi người đều thoả mãn xách túi đồ của mình ra về, chỉ có Hàn Đông hai tay trống trơn. Hắn còn chưa hết hi vọng nhìn Vương Trung Đỉnh lên xe, thầm nghĩ: Có gì nhanh chóng lấy ra đi, trong chốc lát mọi người đi hết, tôi còn khoe khoang với ai a?

Kết quả người còn chưa đi vãn, xe đã đi hết trước rồi.

Trở lại ký túc xá, Du Minh cố ý hỏi Hàn Đông: "Cậu nói Vương tổng mua thiếu một phần của ai a?"

Hàn Đông giả bộ ra vẻ không quan tâm, "Thiếu phần của ai cứ tính là tôi đi, dù sao tôi cũng không cần."

Nói xong lại nhịn không được nhìn vào trong túi, "Bên trong có gì?"

"Cậu không cần thì hỏi làm gì?"

Hàn Đông lại rụt đầu, phẫn nộ trở về phòng.

...

Rạng sáng hơn một giờ, Vương Trung Đỉnh còn đang nhìn chằm chằm vào một báo cáo, thời gian dài vẫn không thể tập trung tinh thần. Không biết có phải do áp lực gần đây quá lớn hay không, hiệu suất công việc của y rõ ràng giảm xuống. Có đôi khi rõ ràng có thể không cần thức đêm, nhưng cũng giống như chứng ám ảnh cưỡng chế kéo dài đến thời gian làm việc kia, nếu không không thể ngủ yên.

Không biết qua bao lâu, trong hành lang rốt cục vang lên tiếng bước chân.

Ngày xưa vừa nghe thấy tiếng động này liền cau mày, hiện giờ nhưng lại có thể hóa giải bế tắc. Áp lực trong lòng nhiều ngày qua đột nhiên liền tiêu tan, khiến cho tâm trạng đều nhẹ nhõm.

Rất nhanh, cửa bị đẩy ra.

Hàn Đông nhắm mắt đi đến cạnh bàn làm việc của Vương Trung Đỉnh, lúng ta lúng túng hỏi: "Phần của tôi đâu?"

Vương Trung Đỉnh biết rõ vẫn cố hỏi, "Cậu muốn sao?"

"Muốn."

"Đưa tay ra"

Hàn Đông vươn tay ra, Vương Trung Đỉnh đặt một viên thuốc chống tiêu chảy lên tay hắn, lại đưa tới một chén nước.

"Ăn trước đã."

Hàn Đông nghe lời nuốt vào.

Vương Trung Đỉnh lúc này mới phê chuẩn, vươn tay chỉ cho Hàn Đông, "Ngay trên giá đỡ ở cửa, tự mình đi lấy đi."

Quả nhiên đã chuẩn bị tốt từ trước, hơn nữa rõ ràng trội hơn hẳn so với vật phẩm của những người khác. Ước chừng hai túi đồ ăn vặt lớn, nhét đến đầy ngập. Còn có một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt, tất cả đều là hàng cao cấp, chỉ một cái khẩu trang đã hơn một ngàn tệ.

Thiên vị trắng trợn như thế này, đối với Vương tổng há mồm ngậm miệng đều đối xử bình đẳng mà nói, cũng chỉ có hành động ban đêm như vậy "Quái vật" mới có thể hưởng thụ được.

Hàn Đông chậm rì rì với lên, tay còn cách một chút không chạm tới, lần thứ hai vẫn là không chạm tới. Như là đã bị lực hấp dẫn của trái đất nguyền rủa, cánh tay điều chỉnh thế nào cũng đều khoa trương hụt xuống, cùng với biểu tình cố sức vươn lên đến vặn vẹo.

"Với không tới a ~ "

Vương Trung Đỉnh cười nhạo một tiếng, diễn xuất quả là giống như thật.

Vì thế đi qua giúp hắn nhấc xuống, hất cằm, "Đi thôi, tôi xách về cho cậu."

Không biết đã bao nhiêu lần đi qua con đường này, lại là lần đầu tiên có người cùng đi.

Hàn Đông đang đi đi đột nhiên dừng lại, Vương Trung Đỉnh cũng đồng thời dừng theo cước bộ của hắn, "Làm sao vậy?"

Hàn Đông vỗ vỗ vai Vương Trung Đỉnh, "Đừng cho bản thân quá nhiều áp lực."

Vương Trung Đỉnh đầu tiên là sửng sốt, còn chưa có cảm nhận được cảm giác thoải mái, đã thấy một áp lực lớn kề sát bên người. Hàn Đông nhảy lên lưng y, hai cái đại chân dài cuốn lấy eo của y. Hơn nữa trong tay xách túi đồ mấy chục cân, thật đúng là gánh nặng không nhỏ.

Trên người nặng, trong lòng lại vô cùng thoải mái.

Hàn Đông còn vô đạo đức đung đưa hai cái mông, cố ý tăng thêm sức nặng cho Vương Trung Đỉnh. Vương Trung Đỉnh lại không vứt hắn xuống, chỉ thản nhiên hừ một tiếng "Hàn Người Mù".

"Gọi tôi là Như Lai." Hàn Đông nghiêm túc nói.

Vương Trung Đỉnh không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.

Hàn Đông đột nhiên hai má dán lên cổ Vương Trung Đỉnh, ậm ừ nói: "Xiên thịt nướng hôm nay, thật thơm ~ "

Vương Trung Đỉnh vẫn không nói chuyện.

"Nhất là thịt mông cừu, càng thơm ~ "

Vương Trung Đỉnh đột nhiên mở miệng, "Có mông của cậu thơm?"

"A?" Hàn Đông nghe không hiểu.

Đừng nói hắn, ngay cả Vương Trung Đỉnh cũng cảm giác kì lạ, sao không đâu lại phun ra một câu như vậy?

Sau khi vào nhà, Vương Trung Đỉnh giúp Hàn Đông thu dọn đồ trong túi, đến khi sắp xếp gần xong, lại quay sang bên cạnh xem xét, tròng mắt đều nhanh nóng cháy. Thằng nhãi Hàn Đông này cũng thật không biết tị hiềm, vào nhà liền cởi quần áo, cởi hết còn chưa tính, còn cúi người xuống nhặt đồ, hơn nữa nhặt rất có khoa học đều là tiền xu...

Tị hiềm: đề phòng

Ánh mắt Vương Trung Đỉnh nháy mắt lệch vị trí, tiếp theo đó đóng cửa chạy lấy người, tốc độ cực nhanh xưa nay chưa từng có.

Rạng sáng ngày thứ hai, Hàn Đông tỉnh lại lập tức thấy được gói to ở cửa. Lại chạy đến phòng Du Minh nhìn nhìn, phát hiện đồ của Du Minh đều còn nguyên, hơn nữa đều đại đồng tiểu dị so với mình.

Xong rồi... Hàn Đông nghĩ, có phải tối hôm qua ưỡn mặt đi đến chỗ đó rồi không?

"Đêm qua cậu có nghe được tiếng bước chân không?" Hàn Đông hỏi Du Minh.

Du Minh gật đầu, "Nghe được."

"Là đi vào hay đi ra?"

Hàn Đông mỗi lần ra cửa đều rón ra rón rén như trộm, Du Minh đại đa số đều không nghe được, nhưng tiếng bước chân của Vương Trung Đỉnh cậu nghe được rất rõ ràng.

"Là đi vào." Du Minh thực xác định.

Hàn Đông vẫn chưa yên tâm hỏi: "Đó là tiếng bước chân một người hay là hai người?"

"Tôi chỉ nghe được tiếng một người."

Hàn Đông yên tâm, nếu bản thân mình không đi ra ngoài, khẳng định chính là Vương Trung Đỉnh chủ động đưa tới. Nam nhân này quả nhiên muộn tao a, ban ngày không nhắc tới ban đêm mới lẻn tới bày tỏ tình cảm.

(muộn tao: bề ngoài bình tĩnh, bên trong điên cuồng. Những người như vậy không dễ dàng thể hiện cảm xúc và những biến hóa tâm trạng, nhưng trong tình huống hoặc môi trường nhất định sẽ mang đến bất ngờ)

Hàn Đông nhanh chóng mở túi, xem xem Vương Trung Đỉnh đã tặng cho mình thứ tốt gì. Kết quả sau khi đảo đảo, đột nhiên phát hiện một vấn đề nhỏ: mấy thứ này hình như đều bị khuyết khuyết cái gì.

Sữa chua không ống hút, hộp thịt không móc kéo, tán (che nắng) lắp rời thiếu đinh ốc, kính mát thiếu mắt kính...

Còn có một hộp tăm gỗ, hai đầu đều không có đỉnh nhọn, nhìn không ra là dùng làm gì.

Làm lông a? Hàn Đông phát điên...

Đột nhiên, Du Minh đẩy cửa vào, hỏi: "Mấy thứ này cậu xử trí thế nào? Định tự mình dùng sao?"

"Đương nhiên không phải!" Hàn Đông ra vẻ khí phách.

"Vậy trả lại cho anh ta?"

"Sao phải thượng cương thượng tuyến (chuyện nhỏ xé ra to) như vậy a? Giống như tôi để tâm đến anh ta nhiều lắm a, mặc cho chúng tự hỏng đi."

Du Minh hoài nghi, "Cậu sẽ không ăn vụng chứ?"

"Cậu tự đến đây nhìn xem, tôi đem ống hút, móc kéo, đinh ốc... Phàm là có thể dùng đều hủy đi, có rất nhiều quyết tâm a!"

Lời này là Hàn Đông ngược lại tự nhắc nhở mình, có khi nào đêm qua mộng du nhìn thấy này đống đồ này, vì để bản thân kiên trì nguyên tắc, giữ nghiêm tự tôn mà trộm dỡ xuống hay không?

Ta sát... Hàn Đông hơi kém tự vả vào cái miệng rộng của mình, ai bảo ngươi tự cho là thông minh?

Sau khi Du Minh ra ngoài, Hàn Đông bắt đầu lục tung lên mà tìm. Hắn tự lấy hiểu biết về bản thân, hẳn là sẽ không đem chuyện làm đến tuyệt tận như vậy, khẳng định là chỉ giấu ở quanh đây.

"Cậu đang tìm gì vậy?" Du Minh đột nhiên lại xuất hiện.

Hàn Đông vội vàng che dấu, "Không, không có gì."

Du Minh nhăn nhở nói: "Tôi cảm thấy cho cậu hẳn là nên mang mang cameras bên mình, như vậy cũng không cần sáng hôm sau đoán mò."

Hàn Đông bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng vậy! Tôi như thế nào lại không nghĩ tới đây?

Như vậy tôi có thể xem được thái độ thật sự của Vương Trung Đỉnh, sẽ không bỏ lỡ một giây phút hạnh phúc.

Vì thế, Hàn Đông nhanh chóng đi mua hai cái cameras. Một cái gắn ở trên quần áo, một cái cố định tại trong phòng.

Buổi tối, Hàn Đông ôm cõi lòng đầy chờ mong mà đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hắn đem đoạn băng theo dõi mở ra, xem lại toàn bộ cảnh tượng đêm qua.

Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy có ai vào cửa, chỉ thấy tự mình đứng dậy xuống giường.

Hắc... Ta như thế nào lại chủ động đứng lên?

Đang nghĩ ngợi, Hàn Đông lại thấy tự mình đi về phía cửa, ngừng lại một lát bên cạnh hai gói to.

Ta nhất định là muốn đem mấy thứ này trả về cho Vương Trung Đỉnh, nhất định... Hàn Đông nghĩ, chính là Vương Trung Đỉnh lại bảo mang trở về, cho nên chúng nó bây giờ mới vẫn còn đang ở cửa.

Kết quả, trong màn hình Hàn Đông cái gì cũng không lấy, liền chỉ hai tay không như vậy đi ra ngoài.

Tiếp theo Hàn Đông lại thấy máy quay lay động một trận, là mình đang đi ở đường. Con đường này quen thuộc như thế, rõ ràng là dẫn lên văn phòng Vương Trung Đỉnh đi.

Ta thật sự đi tìm người kia? Ta đi tìm anh ta làm gì? Hàn Đông vô cùng khẩn trương.

Quả nhiên, hình ảnh cắt tới văn phòng Vương Trung Đỉnh.

Hàn Đông nín thở ngưng thần nhìn chăm chú vào màn hình, hắn chứng kiến mình trực tiếp đẩy cửa vào. Vương Trung Đỉnh vẫn không những không tức giận, còn mỉm cười với mình, cười đến ôn nhu như vậy, so với ban ngày thật sự hoàn toàn là hai người khác biệt.

Hàn Đông giận dữ, tôi mẹ nó lúc mở mắt sao anh không cười, nhắm mắt rồi anh cười cho ai nhìn đây?

Sau đó, Hàn Đông lại chứng kiến tự mình thành thành thật thật ngồi cạnh bàn làm việc. Vương Trung Đỉnh hoàn toàn không có bất kì biểu cảm ghét bỏ nào, ngược lại thích thú.

Không khí văn phòng rất ấm áp, chính Hàn Đông cũng bị manh hóa, nếu không phải chứng kiến một màn đối thoại tiếp theo.

"Anh cho tôi đồ đều là không nguyên vẹn, không đầy đủ."

Vương Trung Đỉnh biết rõ vẫn cố hỏi: "Thiếu gì?"

"Sữa chua thiếu ống hút, hộp thịt thiếu móc kéo, tán lắp ráp thiếu đinh ốc, kính mát thiếu thấu kính..."

Chỉ thấy Vương Trung Đỉnh lôi ra một túi to, bên trong đều là những đồ vật bị thiếu đó.

Hàn Đông nháy mắt sửng sốt, thì ra là còn có một gói to chưa có mang về, chẳng thể trách...

Kết quả, Vương Trung Đỉnh lại không giao gói to này cho Hàn Đông, mà chỉ từ bên trong lôi ra một cây ống hút.

Đúng vậy, Hàn Đông không có nhìn lầm, chỉ có một cây ống hút.

"Những thứ khác thì sao?" Hàn Đông nghe được tiếng mình đang hỏi.

Vương Trung Đỉnh nói: "Những cái khác ngày mai lại đến lấy."

Nhìn cảnh này, toàn bộ cơ thịt trên mặt Hàn Đông muốn biến dạng rồi.

Kết quả cảnh tiếp theo này còn có thể khiến cho hắn còn sụp đổ hơn nữa, hắn cư nhiên nhìn thấy chính mình thuận theo mà cầm một cây ống hút đi rồi, trở lại ký túc xá thật sự thành thành thật thật mà uống một chai sữa chua...

Sau đó nghĩ đến hộp tăm nhỏ kia, Hàn Đông trong giây lát hiểu ra đó là cái gì, đó là mấy trăm cây tăm bông không có bông a!

Sụp đổ che mặt, không thể chịu hố như vậy...

(che mặt: đại diện cho sự thất vọng, thất vọng, xấu hổ, sốc hoặc được sử dụng để chỉ ra sự mỉa mai)

(hố 坑: bị gài, bị lừa)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.