Thiên Thần Đẫm Máu

Chương 11




Nghe nói như thế, Du Minh quay sang Hàn Đông dùng sức khụ hai tiếng.

Trong lòng Hàn Đông sướng đến răng hàm đều muốn rơi ra, trên mặt vẫn giả bộ đến vô cùng lợi hại, không có động thái gì.

"Khụ cái gì mà khụ?"

Du Minh nói: "Vương tổng chưa từng vô duyên vô cớ đi tham ban, trừ khi điều kiện đoàn phim phi thường tồi tệ."

"Điều kiện đoàn chúng ta còn chưa đủ tồi tệ sao? Kinh phí ít như vậy, suốt ngày ăn mấy thứ đồ ăn hỏng kia, muốn che nắng ngay cả tán che cũng không có, muốn nghỉ ngơi ngay cả ghế cũng không có..."

Du Minh chỉ cười không nói.

Thẩm Sơ Hoa phá lệ lấy ra một hộp phấn nhỏ trong túi xách, ý vị thoa thoa lên mặt.

Hàn Đông trêu chọc, "Tôi nói, cô đừng bôi có được không? Là tôi diễn quỷ cũng không phải cô diễn quỷ a."

Thẩm Sơ Hoa kém chút nữa đem cả hộp phấn đập lên mặt Hàn Đông.

Không đầy một lát, cách đó không xa liền truyền đến tiếng xe, mấy xe vận chuyển song song dừng lại, từ mỗi chiếc có ba bốn người nhảy xuống, hỗ trợ khuân vác nguyên liệu nấu ăn, vật phẩm, đồ ăn vặt, đồ uống...

Nhị Lôi cầm loa khuếch đại âm thanh nói: "Bên trong xe này là hoa quả, đồ ăn vặt, tán che nắng, cấp cho mỗi người một phần, đều là tâm ý của Vương tổng, xin mọi người lại đây lĩnh nhanh một chút."

Giọng nói vừa rơi xuống, tất cả mọi người hưng phấn tiến lên lĩnh đồ, chỉ Hàn Đông vẫn bất vi sở động.

Du Minh chọc chọc hắn, cố ý hỏi: "Có cần tôi lĩnh giúp cậu không?"

"Không cần, tôi không cần!"

Du Minh không nói gì nữa, lập tức quay đầu đến xe vận chuyển lấy đồ của mình.

Hàn Đông ngoài miệng nói không cần, mắt lại liếc trộm người ta lĩnh đồ trở về, ý vị oán thầm: Của các người sao? Còn không phải được thơm lây của ta...

Du Minh trở về, Hàn Đông nhìn thấy một túi đồ duy nhất trong tay cậu, trong lòng một bụng oán khí, "Cậu mẹ nó cũng quá thật thà! Tôi nói không cần cậu lĩnh cậu sẽ không lĩnh sao? Cậu không thể tự mình nhận hai phần a?"

Du Minh nói: "Tôi vốn là muốn lấy hai phần, nhưng lúc tôi đến chỗ đó lĩnh chỉ dư có một phần."

"... còn một phần sao?" Hàn Đông không hiểu.

"Đúng vậy, không tin cậu đi xem trong xe đi, đã trống không rồi."

Hàn Đông ngoài miệng nói không quan tâm xong, ánh mắt vẫn liếc trộm khắp nơi, nhìn xem ai lĩnh nhiều hơn một phần, kết quả phát hiện trong tay ai cũng là một phần, chỉ duy độc hắn hai tay trống trơn.

"Chắc là tính lầm đi." Du Minh nói.

Hàn Đông thấy Vương Trung Đỉnh từ trên xe bước xuống, trong tay xách 2 gói to không giống của người khác. Lúc này tay đút túi quần, ngón chân chỉa xuống đất, ánh mắt nhiễm lên mười phần lạnh lùng.

Kết quả Vương Trung Đỉnh đi thẳng đến giá nướng thịt, hai cái túi lớn cũng cùng theo đi rồi.

"Đây là gia vị, tôi mang đến đây."

"Vương tổng, sao ngài tự mình xách vậy? Chúng tôi đến nơi lấy được rồi."

"Thuận tay."

Mặt Hàn Đông vèo một cái liền lạnh xuống.

Một lát sau, Lỗ đạo diễn tuyên bố trước tiên tạm hoãn công việc, mọi người cùng tham dự tiệc thịt nướng. Vương Trung Đỉnh thừa dịp này bàn bạc chuyện sửa chữa kịch bản cùng Lỗ đạo diễn, thuận tiện hỏi thăm tiến độ quay của đoàn phim.

"Tôi nghĩ rồi, phần kia vẫn là để lại đi, hậu kỳ còn có khâu cắt nối biên tập, cá nhân tôi vẫn hi vọng xem bản đầy đủ đã, chi phí ngoài ý muốn do công ty gánh." Vương Trung Đỉnh nói.

Lỗ đạo diễn gật đầu, "Được, vậy nghe theo cậu."

"Gần đây công ty đã xảy ra không ít chuyện, tôi không có nhiều thời gian quan tâm, tiến trình quay phim gần đây vất vả không?"

"Tạm được, diễn viên đều rất phối hợp, mọi người cũng đều quen biết, quan hệ đoàn phim cũng vô cùng hòa hợp."

Đang nói, ánh mắt Vương Trung Đỉnh đột nhiên quét đến cách đó không xa, Hàn Đông đang đùa giỡn cùng một nữ diễn viên.

Bởi vì chỗ này là một mảnh đất hoang, Hàn Đông không biết từ đâu ngắt được một đóa hoa dại, trộm cài lên tai nữ diễn viên.

Nữ diễn viên kia rõ ràng cũng đã nhận ra, còn giả vờ không biết, cố ý để Hàn Đông nhìn nàng giễu cợt.

Mặt Vương Trung Đỉnh đột nhiên trầm xuống, không hiểu sao phun ra một câu.

"Quá hòa hợp cũng không hẳn là chuyện tốt."

A? Ngữ khí Vương Trung Đỉnh hạ nhiệt đột ngột khiến Lỗ đạo diễn chuẩn bị không kịp.

Vương Trung Đỉnh lại trùng mặt nói: "Quay phim trọng yếu, kỷ luật đoàn phim còn quan trọng hơn, Phương Vân chính là một hồi chuông cảnh tỉnh, không được lợi dụng thời gian làm việc để phát triển loại quan hệ thất bát tao (lộn xộn)."

Lỗ đạo diễn không hiểu gì, sao lại lôi cả Phương Vân đã đi kia vào đây?

Vương Trung Đỉnh thấy Lỗ đạo diễn vẫn không nghe ra thâm ý của mình, liền nói thẳng: "Đoàn phim các người có một vài diễn viên tay chân không thành thật, tốt nhất đừng để tôi trông thấy lần nữa."

"Tay chân không nghiêm túc? Ai a?" Lỗ đạo diễn nhịn không được hỏi.

Vương Trung Đỉnh không trả lời, lập tức xoay người rời đi.

Lỗ đạo diễn oán thầm: Tính tình Vương tổng như thế nào trở nên có chút giống Hàn Đông vậy? Đang nói đột nhiên đại biến chuyển, không đợi người ta suy nghĩ cẩn thận liền không rên một tiếng đi mất...

"Hàn Đông, cậu nướng gì?" Đầu bếp hỏi.

"Thận dương, dương bảo, dưỡng tiên." Hàn Đông thống khoái trả lời.

(thận, bảo, dương v*t cừu?)

Đầu bếp vui vẻ, "Xem ít đồ cậu chọn này, không gì khác ngoài bộ phận sinh dục."

Nghe được chữ "Thận", sắc mặt Vương Trung Đỉnh lại thay đổi lần nữa, trực tiếp túm Nhị Lôi tới hỏi.

"Sao những thứ này cũng mang tới?"

Nhị Lôi xấu hổ cười, "Không phải chúng ta mang, là cừu mang đến đây... Vật kia sinh trưởng ở trên người cừu, tôi dù sao cũng không thể để lại trong lồng đi?"

Vương Trung Đỉnh lúc này mới nhớ tới, lũ cừu đều là từ trại nuôi dưỡng trực tiếp kéo qua đây mới giết.

"Vậy cậu nói với người nướng thịt một chút, bảo họ đừng nướng."

Nhị Lôi đi qua, kết quả phát hiện mấy thứ kia đã bị đem đi mất, Hàn Đông 1 mình ở nơi đó nướng, nướng lại nướng căn bản không rời tay.

"Vương tổng, anh xem..." Nhị Lôi tỏ vẻ khó xử.

Vương Trung Đỉnh hất cằm, ý bảo Nhị Lôi đi lo chuyện của mình đi.

Tiếp theo, Vương Trung Đỉnh tự mình đi về hướng Hàn Đông.

Hàn Đông giả vờ không thấy y, cố ý tự cầm một xiên thận cừu nửa sống nửa chín hướng đến miệng.

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh càng khó coi, phải biết rằng thận cừu sống có thể gây chết người, uy lực của nó có thể so sánh hai ba cân đậu.

"Ai cho cậu ăn?"

Quả nhiên, tiếng răn dạy vọng tới bên tai.

Hàn Đông nháy mắt hóa thân thành Du Minh, lãnh đạm trả lời: "Tôi ăn gì còn cần người cho phép sao?"

Tay Vương Trung Đỉnh vươn thẳng đến xiên thận còn lại, "Tôi nói ai cho cậu ăn mấy thứ này?"

"Tôi thích ăn." Hàn Đông nói xong lại đưa dương thận hướng miệng.

Kết quả, Vương Trung Đỉnh không nói hai lời, trực tiếp đoạt lấy đến ném xuống đất.

Trong lòng tiểu tiện nhân Hàn Đông lại bắt đầu bật: MẸ ƠI ~~ thần mã không bình tĩnh quá hữu tình, thần mã bá đạo ngăn cản không cần quá manh, Âu da da ~ Âu da da ~. Trên gương mặt vẫn lạnh ngãnh như cũ, bỏ đi mấy thứ chưa nướng chín đó, ẩn nhẫn đi đến phía người đang nướng kia.

Trong lòng Vương Trung Đỉnh ngược lại không có tư vị gì.

Lúc này, vai phụ Du Minh lên sân khấu.

"Cậu ấy vốn không thích ăn thận." Chính là giọng nói thờ ơ không cảm xúc kia.

Vương Trung Đỉnh nhìn về phía Du Minh, không biết lời này là ý gì.

Du Minh miễn cưỡng làm vũ khí, "Cậu ta là vì muốn dụ anh ăn, mới tự buộc mình ăn nhiều như vậy, ngày đó ăn xong liền thượng thổ hạ tả (thổ tả), còn nói cái gì chỉ cần có thể cho anh ăn một miếng cũng đáng."

Nói xong trong lòng còn bồi thêm một câu: thật con mẹ nó quá ghê tởm, lần tới không bao giờ thay hắn làm chuyện loại này!

Vốn Du Minh là không muốn nói những lời này nên mới bộ dạng miễn cưỡng mà làm, kết quả lại khiến cho Vương Trung Đỉnh tưởng lầm là Hàn Đông không muốn cho cậu nói, ngược lại đạt được hiệu quả hoàn toàn viên mãn.

Vương Trung Đỉnh không nói gì, tự mình mang một ít thịt tươi đến nướng.

Bên kia mấy nữ nhân viên liền tụ tập nghị luận Vương Trung Đỉnh.

"Mau nhìn, Vương tổng cũng đang nướng nha."

"Là nướng tự mình ăn hay là cho người khác a?"

"Hay là... Ta phái một người qua đi xin vài xiên, xem Vương tổng có cho hay không. Ai đi? Hà Du, cô đi đi, cô không phải tự xưng là vạn người mê sao? Thời cơ khảo nghiệm của cô tới."

"Tôi...nhưng không dám đi, tôi còn phải phụ trách chụp ảnh đi."

"..."

Giờ khắc này cảnh tượng này cực kỳ giống Tổng tài văn kiều đoạn, một đám nữ nhân não tàn cực điểm dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hành động khác hẳn với thường ngày của Tổng tài, cũng YY người ta là vì mình mà ngoại lệ. Khác biệt duy nhất chính là kẻ đứng ở bên cạnh làm như không có việc gì kia, Tiểu Bạch thần kinh kia kỳ thật cũng có nội tâm: Đừng con mẹ nó không biết xấu hổ! Cái này rõ ràng chính là nướng cho tôi!

Quả nhiên không ngoài dự kiến của Hàn Đông, Tổng tài đem xiên nướng đưa tới trước mặt hắn.

Hàn Đông giống như cảm giác được vô số ánh mắt nóng rát lại cực kỳ hâm mộ phóng về phía mình, nháy mắt bày ra biểu cảm ép người nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Làm gì đây?"

Vương Trung Đỉnh không nói chuyện, trên mặt ý tứ đã quá rõ ràng.

Nhưng Hàn Đông sợ người xung quanh nhìn mà không hiểu, như trước không tiếp nhận, mải miết tiếp tục nướng đồ trong tay mình.

Vương Trung Đỉnh rốt cục bị bắt mở miệng, "Sao? Chê tôi nướng không ngon sao?"

Hàn Đông hừ cười một tiếng, "Không có, là ăn không nổi."

Sắc mặt Vương Trung Đỉnh nháy mắt trở nên phi thường khó coi.

Nhưng đúng lúc này, Du Minh lại kiên trì gặt hái, giơ thịt xiên lên bên miệng Hàn Đông, "Ăn cái này."

Hàn Đông không hề nghĩ ngợi liền cắn một miếng, vừa ăn vừa trao đổi ánh mắt với Du Minh, anh em cậu thật có nhãn lực, chẳng thể trách có thể bắt kim cương Vương lão ngũ theo đuổi ba năm, rất xứng đáng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.