Thiên Thần Băng Giá - Angel Ice

Chương 27: Diệu thủ hồi xuân (1)




Phó Tố Yên cau mày thật lâu, đột nhiên vỗ bàn một cái: “Mẹ kiếp, anh già tôi gần đây nói có cua.. à không, là tìm được một cô bạn gái, hình như cũng có tên là Vi Nhiên nha.”

Tần Vi Nhiên cũng sửng sốt một chút, lập tức nghĩ trong sòng bạc, cô gái này có nói gì mà ‘Phó Tố Yên tôi’, trong kinh đô, nhà họ Phó không chỉ có một nhà, nhưng có thể vung tay liền hơn chục triệu thì có lẽ chỉ có một.

Tần Vi Nhiên cười khổ: “Nếu như anh cô tên là Phó Vân, tôi nghĩ Vi Nhiên cô nói chính là tôi.”

Phó Tố Yên vỗ trán một cái: “Tôi thật sự là choáng váng rồi, tùy tiện đụng phải người nhà mình, tôi thực sự xui xẻo mà.”

Tần Vi Nhiên cau mày: “Tôi là bạn gái anh cô, chuyện này khiến cô thấy phiền sao?”

Phó Tố Yên cười hắc hắc: “Không phải vậy, nhưng tôi nói chuyện với chị rất hợp, đột nhiên biết chị là chị dâu của tôi, có cảm giác lúng túng một chút. Cái đó… tôi chỉ nói giỡn thôi. Thật ra tôi rất biết điều, chị sẽ không phải là coi tôi như cô gái hư chứ? Nguy rồi, lần này hình tượng bị hủy sạch rồi.”

Tần Vi Nhiên cười nói: “Không sao, tôi thích tính cách cô như vậy. Nếu thục nữ quá mức, tôi nghĩ tôi sẽ không chịu được.”

“Lại bị chị đoán được.”

“Ừm, trực giác của tôi rất chuẩn.”

“Haizz… thật sự là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Anh tôi rất hợp với chị nha. Cả nhà tôi đều lo lắng anh ấy sẽ không tìm được vợ, khó khăn lắm mới tìm được một cô bạn gái, cả nhà tôi đều xem chị là bảo vật rồi. Vì để không dọa chị chạy mất dép, tôi quyết định ở trước mặt chị khiêm tốn một chút, nghe lời một chút. Đợi đến khi hai người lấy được giấy hôn thú, tôi sẽ lại lộ nguyên hình. Anh tôi chính là một truyền thuyết.”

“Cô như vậy là lừa hôn.”

“Lừa hôn cũng là chuyện của anh tôi, không liên quan gì đến tôi. Cũng còn may là chị không thích thục nữ, như vậy không cần xếp tôi vào.”

Tần Vi Nhiên cười nhạt: “Hừm, không cần giả vờ.”

Phó Tố Yên lãi vỗ bàn: “Không đúng, sáng sớm nay tôi còn nghe anh già tôi nói cùng chị đi ăn cơm mà, sao hai người không đi chung với nhau?”

“Chúng tôi vừa ăn xong.”

Phó Tố Yên nghe xong, vỗ vỗ lồng ngực mình: “Suýt nữa dọa chết tôi rồi. Tôi còn tưởng rằng chị chị gương mặt cá chết của anh tôi dọa chạy mất rồi chứ?”

Tần Vi Nhiên cảm thấy buồn cười: “Gương mặt cá chết?”

Phó Tố Yên gật đầu: “Đó là do mẹ tôi ca ngợi anh ấy. Từ nhỏ anh ấy đã không cười, giống y như con cá chết, lớn lên thì mới cời được một chút, nhưng nụ cười đó thật giả tạo, còn giống cá chết hơn cá chết.”

Tần Vi Nhiên nghĩ đến nụ cười nhạt bất biến của Phó Vân, gật đầu nói: “Mẹ cô rất có sức tưởng tượng.”

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, sớm muộn gì mẹ cũng là mẹ chị, mẹ chồng chị rất tốt, chỉ là có khi hơi động kinh một chút, nhưng với tổng thể mà nói thì vẫn là rất tốt.”

Tần Vi Nhiên gật đầu, không nói gì. Cô và Phó Vân căn bản không phải là người yêu thật sự, hai người sớm muộn gì cũng sẽ chia tay. Đến lúc đó, người nhà họ Phó có lẽ sẽ thất vọng với cô.

Tần Vi Nhiên chưa từng có bạn bè, Phó Tố Yên rất thân thiết với cô, cô rất quý trọng tình bạn như vậy. Tần Vi Nhiên cau mày, vào lúc này, cô có chút hối hận khi đồng ý với Phó Vân diễn vở kịch này.

“Tố Yên, nếu như tôi và anh cô chia tay, cô có thất vọng hay không?”

“Chia tay? Bây giờ cô đã nghĩ tới việc chia tay? Chị dâu, chị tuyệt đối không thể chia tay với anh tôi nha. Chị cứ coi như anh ấy là đồ bỏ đi, chị cứ xem như là làm việc tốt nhặt lại đồ bỏ đi. Không đúng, anh ấy không phải đồ bỏ. Chị dâu, thật ra anh tôi rất tốt, ngoại trừ không có ôn nhu căm sóc, không biết dùng lời ngon tiếng ngọt, những mặt khác đều rất tốt. Tỷ như anh ấy có thể là phiếu cơm dài hạn, tỷ như có ai đó bắt nạt chị ấy thì anh ấy báo thù cho chị, tỷ như… Ai nha, biết là có nhiều chỗ tốt là được rồi. Chị nghĩ lại đi, đàn ông vừa đẹp trai vừa có nhiều tiền như anh tôi không đễ kiếm đâu. Hơn nữa…”

“Được rồi.” Tần Vi Nhiên cảm thấy buồn cười. Phó Tố Yên như là nhân viên chào hàng bảo hiểm vậy, giới thiệu chỗ này tốt chỗ kia hay. Đây có lẽ là tình cảm của người một nhà, cho dù ngoài miệng nói đối phương không có gì hay, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại toàn lực bảo vệ đối phương. Cô đột nhiên hâm mộ Phó Vân, vừa có một gia đình ấm áp, lại có công danh sự nghiệp, Phó Vân là một người rất hạnh phúc, mà cô, chỉ là một người đáng thương không ai muốn.

“Chị dâu, chị sao vậy? Thật sự không muốn tiếp tục với anh tôi nữa sao?”

Tần Vi Nhiên trầm tư một lúc, khi Phó Tố Yên đang căng thẳng thì mỉm cười: “Không có, tôi chỉ hỏi một chút thôi. Hắn… rất tốt.”

Phó Tố Yên vừa nghe xong, thở phào nhẹ nhõm. “Có thể cảm nhận được mặt tốt của anh tôi chỉ có chị. Chị dâu, chị tuyệt đối sẽ không hối hận.”

Tần Vi Nhiên mỉm cười: “Tố Yên, cô nên gọi tôi là Vi Nhiên đi.”

“Được, vậy tôi sẽ không khách sáo. Vi Nhiên, tuy chị là chị dâu tôi, nhưng chúng ta có thể trở thành bạn bè, phải không?”

“Đúng vậy, chỉ cần cô không chê.” Tần Vi Nhiên cũng không ngại có thêm một người bạn. Thực tế, cô căn bản không có bạn, Phó Tố Yên, xem như là người đầu tiên.

“Tôi còn sợ chị ghét bỏ tôi nữa đó. Hôm nay thật sự không uổng chút nào, Phó Tố Yên tôi rốt cuộc cũng có bạn rồi.” Phó Tố Yên lẫm lẫm liệt liệt nói, nhưng lại khiến Tần Vi Nhiên yêu thích.

“Cô không có bạn sao?” Theo Tần Vi Nhiên, Phó Tố Yên là thiên chi kiều nữ nên sẽ có rất nhiều người muốn làm bạn với cô, không thể nào không có được.

“Ở trong trường học rất nhiều người nịnh hót, không có bạn thật sự. Tôi cũng có vài người bạn cùng nhau lớn lên, nhưng ai cũng bận rộn, chúng tôi hiếm khi tụ lại một chỗ. Chỉ có một người duy nhất là ngày ngày rảnh rỗi, nhưng lại là một con sói đói, tôi mặc kệ hắn.”

“Cô nói Mạc Nguyệt?”

Phó Tố Yên kinh ngạc: “Chị cũng biết sao?”

“Hôm nay lúc ăn cơm có gặp một lần.”

Phó Tố Yên mếu máo: “Vậy nhất định là có mỹ nữ đi bên cạnh hắn, phải không?”

Tần Vi Nhiên gật đầu: “Qủa thật là như vậy.”

“Mẹ kiếp, tên sắc lang kia thật sự là buồn nôn. Mẹ nuôi tôi xảy ra chuyện gì vậy chứ, lại sinh ra một đứa con như vậy?”

“Cậu ta là con trai của mẹ nuôi cô?”

“Ừm, mẹ tôi và mẹ nuôi là bạn tốt, ba ngày hai bữa lăn lộn với nhau. Hai ngày nay, tôi thấy cha mẹ nuôi về nhà, cho nên tên sắc lang kia mới coi trời bằng vung. Chờ mẹ nuôi trở về, tôi sẽ méc lại.”

Tần Vi Nhiên đột nhiên nghĩ tới việc Phó Vân nói Mặc Nguyệt giả vờ, Tần Vi Nhiên nghĩ, nếu cậu ta thật sự giả vờ, như vậy thì nhất định là giả vờ cho Phó Tố Yên xem. Phó Vân không phải cũng có ý này hay sao? Tần Vi Nhiên nhìn Phó Tố Yên, nếu đúng là như vậy, không biết hai người này có thể đi đến cuối đường hay không.

Tần Vi Nhiên cùng Phó Tố Yên uống rượu một lúc rồi trở về. Phó Tố Yên là người thích nói chuyện, cô nói mà không ai cản được cô. Nhưng cũng bởi vì như vậy mới cho người khác cảm thấy cô thuần khiết. Tần Vi Nhiên thích cô gái như vậy, có thể là cô biết, đời này mình nhất định sẽ chìm đắm trong bóng tối, nên mới khát vọng sự sạch sẽ thuần khiết như vậy.

“Oành.”

Con đường này là vùng ngoại ô, biệt thự Tần gia nằm trong khu biệt thự ngay trên đỉnh ngọn núi. Nơi này là khu dân cư xa hoa nhất kinh đô, giá cả cũng vô cùng xa xỉ, Tần Vi Nhiên làm sao cũng không nghĩ tới mình đụng phải người khác, cho nên khi nhìn thấy một người đàn ông máu me đầy mặt lượt xuống xe cô, cô hoàn toàn bị dọa.

Hơi thở Tần Vi Nhiên có chút dồn dập, hít sâu hai lần mới xuống xe kiểm tra. Khi nhìn thấy người đàn ông nằm trên đất, cô cau mày.

Có cảnh tượng hoành tráng nào mà Tần Vi Nhiên chưa từng thấy chứ, nhưng giờ khắc này cô rất kinh ngạc. Từ trước đến nay, cô chưa từng gặp qua người nào có sức sống ngoan cường như vậy. Người đàn ông này, cả người đầy máu, trên mặt cũng toàn là máu. Tần Vi Nhiên vừa nhìn, liền biết những vết máu này không phải do cô mà ra. Cú va chạm vừa rồi cũng chỉ là chạm nhẹ, coi như là bị thương thì cũng không thể khiến cả người nhuộm đỏ như vậy. Tần Vi Nhiên không nhúc nhích, bây giờ là nửa đêm, người đàn ông đầy máu tanh xuất hiện ở đây, e là không phải báo thù thì chính là gài bẫy.

“Cứu tôi…” Thanh âm người đàn ông khàn khàn, hiển nhiên là do nhiều ngày không uống nước.

Tần Vi Nhiên di chuyển, nhưng cô không đỡ người đàn ông kia lên, mà là xoay người định lên xe rời đi. Cô không phải người tốt, người này hiển nhiên là một cái phiền phức, nhưng mặc dù là phiền toái gì, cô cũng không muốn tham dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.