- Hồng Nhan, còn chưa ngủ sao?
Phong Phi Vân nghe thấy được hương thơm trên người nàng, giống như hương vị Thất Thải Hải Đường tháng ba vậy.
- Ta. . . Ta sợ bóng tối!
Nam Cung Hồng Nhan bưng nến đỏ cắm trên đài Thanh Đồng, ngọc nhan dưới
ánh nến lộ ra càng thêm mê người, nhưng loại mê người này của nàng lại
mang theo một loại thánh khiết, khiến người căn bản không thể sinh ra
lòng khinh nhờn được.
Phong Phi Vân không cho rằng mình là một quân tử ngồi trong lòng mà vẫn
không loạn, nhưng hắn đến giờ quả thật không có bất kỳ tà niệm nào cả,
đã xem nàng như hồng nhan tri kỷ chính thức, không muốn bắt buộc nàng
làm chuyện mà nàng không muốn.
Đúng rồi, nữ hài tử vừa đến một nơi lạ lẫm, phần lớn đều rất sợ bóng
tối, không dám một mình một chỗ, Nam Cung Hồng Nhan tuy rằng sống ở
phong trần, nhưng lại không có tu vị, chỉ là một người con gái yếu ớt
chính thức.
Phong Phi Vân giờ phút này cũng không có tâm tư tu luyện, thần bí chủ
nhân kia lại có thể tự nhiên tiến vào Võ Tháp, khiến hắn cảm thấy bất
an, người này thật sự thật đáng sợ, hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước
tính một bước thôi.
- Ta ở với ngươi!
Phong Phi Vân đi ra phía trước, nhẹ nhàng sờ lên nàng sợi tóc còn ướt át
của nàng, nàng cũng nhẹ nhàng tựa vào lồng ngực Phong Phi Vân, chỉ có
dựa vào ngực Phong Phi Vân, nàng mới sẽ không sợ hãi nữa, phảng phất như
đã có chỗ dựa có bến bờ để ký thác thể xác và tinh thần rồi vậy.
Phong Phi Vân đưa nàng về, một mực canh giữ ở bên người nàng, sau khi
nhìn nàng ngủ mới có lặng lẽ rời đi, lần nữa trở lại trong mật thất tu
luyện 《 Long Hoàng Đao Quyết 》.
Liên tiếp bế quan bảy ngày, đều là tìm hiểu tinh túy cuối cùng của đệ
nhất đao "Long Hoàng Nhất Đao Sát", hắn hôm nay đã lĩnh ngộ được chín
tầng chân tủy, chỉ kém một tầng cuối cùng kia là có thể hiểu thấu triệt
đệ nhất đao, có thể tu luyện đệ nhị đao uy lực càng lớn hơn rồi.
Nhưng đạo tinh túy cuối cùng này lại dù thế nào cũng không hiểu thấu, luôn thiếu một chút gì đó.
Bảy ngày qua, Nam Cung Hồng Nhan cũng sẽ thỉnh thoảng đến bồi Phong Phi
Vân, có khi còn có thể làm một ít bánh ngọt, Phong Phi Vân ăn lấy, nàng
liền ngồi ở một bên đạn đàn tranh, tràn đầy hòa hợp và vui vẻ, tựa như
thanh mai trúc mã chơi đùa lớn lên từ nhỏ với nhau vậy.
Nàng cũng sẽ mang đến hoa quả, ngón tay cẩn thận từng li từng tí bóc vỏ
ra, sau đó lại tự tay đút cho Phong Phi Vân ăn, theo nàng nói thì "Ta là
một nữ hài tử không được gì, cũng chỉ có làm như vậy mới cảm thấy giúp
đỡ được ngươi thôi"
Con đường tu luyện, thật sự quá buồn tẻ, có đôi khi sẽ ngồi xuống mấy
trăm năm, lúc xuất quan thì toàn bộ thời đại đều đã thay đổi, cố nhân
ngày xưa phần lớn đều đã chết đi, chỉ còn lại một ít người, cũng phần
lớn đều đang bế quan.
Đây là một khảo nghiệm lớn lao đối với tâm cảnh tu sĩ, người không chịu
đựng nổi loại khảo nghiệm thương hải tang điền, người và vật không còn
này, rất nhiều đến cuối cùng đều bị tự mình bức đến điên lên.
Nếu ở trên đường tu luyện có thể có một vị hồng nhan tri kỷ như vậy làm
bạn, hiểu nhau, cùng nhau hưởng tới đỉnh Thiên Đạo đi đến, đây là chuyện
tốt đẹp cỡ nào ah!
- Hồng Nhan, ngươi thật sự không thể tu luyện sao?
Phong Phi Vân muốn dẫn nàng vào con đường tu luyện, khiến cho nàng hồng nhan không già, thanh xuân không suy.
Ngón tay mảnh khảnh của Nam Cung Hồng Nhan dời khỏi đàn tranh, nhẹ nhàng thở dài:
- Ta sao lại không muốn đạp vào con đường tu luyện chứ, từng có người
nói cho ta biết, thân thể của ta không có một tia linh tính, đan điền
ngoan cố không thay đổi, căn bản ngay cả linh dẫn cũng không thể ngưng
tụ được.
Người có thể đạp vào con đường tu luyện đều là người có thiên tư nhất
định, cái gọi là thiên tư, chính là chỉ thân thể có linh tính, có thể
nhưng tụ ra linh dẫn trong cơ thẻ
Nhưng tuyệt đại đa số người, thân thể đều không có linh tính, chỉ có số
ít người mới có thể ngưng tụ linh dẫn, đạp vào con đường tu luyện.
Nam Cung Hồng Nhan tuy rằng được trời xanh chiếu cố, xinh đẹp tiên nga,
nhưng dung mạo của nàng lại bị trời ghét, thế cho nên thân thể xuất hiện
chỗ thiếu hụt, căn bản không cách nào đạp vào con đường tu luyện được.
Hồng nhan dịch lão, phồn hoa dịch điêu
Một nữ tử phàm nhân, cho dù lúc trẻ có diễm tuyệt đương thời thế nào,
nhưng mười năm sau, dung nhan cũng phải chậm rãi già đi; trăm năm sau,
sẽ triệt để biến mất ở trên đời này, hóa thành một nắm đất vàng.
Ngón tay Phong Phi Vân nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Nam Cung Hồng Nhan, sau
đó lại buông lỏng tay ra, quả nhiên, nàng quả thật không có thiên tư tu
luyện, thân thể không có được linh tính, cũng không có khả năng ngưng tụ
ra linh dẫn.
- Phàm nhân có sung sướng của phàm nhân, Tu tiên giả cũng có khổ lao của Tu tiên giả, không cần quá mức cưỡng cầu.
Nam Cung Hồng Nhan sâu kín thở dài.
- Đó cũng chưa chắc, thể chất một người có thể thay đổi, coi như là thể
chất không có chút linh tính, cũng có thể tu luyện ra được linh tính.
Phong Phi Vân nói.
Thể chất có thể Hậu Thiên cải biến, nhưng linh tính thân thể tính là
Tiên Thiên quyết định, Hậu Thiên không có khả năng thay đổi, nếu có thể
thay đổi, trong thiên hạ đã sớm mỗi người đều bước lên con đường tu
luyện, tu luyện giả cũng sẽ không ít như vậy rồi.
Nam Cung Hồng Nhan chấn động thật lớn, loại chấn động này vốn ở bản tâm,
chính là tâm đang run rẩy, là chân chính bị lời của Phong Phi Vân chấn
kinh, tựa như thần lôi bổ vào đỉnh đầu, khiến người nhịn không phải run
rẩy.
- Không có khả năng, không có khả năng...
Nàng thì thào tự nói.
- Trên đời này có bốn thứ cuóu linh tính mạnh nhất, nếu có được bất luận
thứ nào trong đó, đều có thể mượn đó để thai nghén ra linh tính của
mình.
Phong Phi Vân nói.
Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt dễ thương chằm chằm vào đầu ngón tay, nói:
- Bốn đồ vật này, sợ rằng đều là trân bảo hiếm thấy.
Phong Phi Vân nhẹ gật đầu, nói:
- Bốn bảo vật này theo thứ tự là Long Mạch, Phượng Cốt, Chu Tước Mục,
Huyền Vũ Tủy. Đều là linh tính bổn nguyên của Tứ Đại Chí Tôn Yêu tộc,
chính là vật có linh tính mạnh nhất trong thiên hạ, chỉ cần có thể đạt
được bất luận một thứ nào trong đó, đều có thể khiến một người tài trí
bình thường, biến thành thiên tài tu luyện.
Nam Cung Hồng Nhan đôi mắt đẹp càng thêm ảm đạm, nhắm mắt lại, nói:
- Tứ đại Yêu tộc đều là chủng tộc chỉ tồn tại trong truyền thuyết, phải
truy đến thời kỳ thượng cổ, đừng nói là đạt được linh tính bổn nguyên
trên người bọn họ, coi như là thấy cũng chưa hẳn thấy được.
Nếu có hi vọng, ai lại không muốn tánh mạng vĩnh hằng, thanh xuân vĩnh trú chứ ?
Con đường tu luyện mặc dù khổ, nhưng mỗi người đều đang truy đuổi.
Nhưng nàng vừa dấy lên hi vọng, lại thoáng cái tan vỡ, bốn đồ vật này
quả thực giống như truyền thừa cổ bảo được thần hóa, chỉ nghe nói qua,
nhưng chưa từng có ai thấy qua cả.
Nàng cực kỳ hi vọng Phong Phi Vân cũng không nói ra những lời này, thế
thì nàng cũng sẽ không cháy lên hi vọng và thất lạc như hiện giờ.