Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 6: Chương 4




Khu nghỉ ngơi.

Hai người tất cả đều ủ rũ héo úa mà ngồi tại chỗ không nói lời nào.

Giải sầu tan được thì tốt, cuối cùng càng phiền lòng!

Kỳ thật anh vốn chuẩn bị lấy lòng Hạ Úc Huân, để tâm tình cô tốt hơn một chút tiếp tục thám thính tin tức về Tần Mộng Oanh, kết quả là, huỷ hoại toàn bộ!

Đều do Lãnh Tư Thần, sao có thể trùng hợp như vậy, tám phần là tên kia ở sau lưng giở trò, thật sự là khiến người ta khinh thường!

Thấy người đã đi gần hết, Hạ Úc Huân lấy kính râm xuống, cánh tay lười nhác mà đặt ngang sau lưng ghế, ngơ ngác nhìn bãi cỏ xanh ngoài cửa sổ, dáng vẻ thất thần……

Âu Minh Hiên xem xét liếc cô một cái, biết cô phỏng chừng trong lòng không thoải mái, cũng không quấy rầy cô.

“Này, có thuốc chứ?” Hạ Úc Huân bên cạnh đột nhiên mở miệng.

“A?” Âu Minh Hiên nhất thời không phản ứng kịp.

“Thuốc!” Hạ Úc Huân thúc giục.

“Ách…… Có…… Sao thế……”

Nói còn chưa dứt lời đã bị cô cướp qua rút lấy một điếu, không kiên nhẫn mà nhìn bộ dáng anh ngẩn ra, nói: “Lửa!”

Âu Minh Hiên máy móc mà móc ra bật lửa đốt thuốc cho cô, thấy cô thuần thục hút một ngụm đem sương khói chậm rãi phun ra, ngây ngốc nhìn cô, một bộ dường như không quen biết cô.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy phụ nữ hút thuốc sao?” Hạ Úc Huân trừng anh một cái.

Âu Minh Hiên mày nhíu chặt mà nhìn cô, không vui nói: “Hút thuốc không tốt! Đừng hút!”

“Anh không phải cũng hút sao?” Hạ Úc Huân nhướng mày.

Âu Minh Hiên vẫy vẫy khói trên mặt cô, trừng cô, nói:“Anh là đàn ông, em có thể giống anh sao? Mau vứt đi!”

Nói xong liền muốn lấy dập.

Hạ Úc Huân nhẹ thở ra liếc mắt nghiêng qua, nói: “Anh dám dập thuốc của em, em liền nhéo anh.”

Tay Âu Minh Hiên tức khắc hệt như nhìn thấy thiên địch hơi sợ mà lùi về.

“Nha đầu chết tiệt kia, em khi nào thì học hút thuốc hả?” Âu Minh Hiên rầu rĩ hỏi cô.

“Lúc nên học…… Sẽ học được……” Thanh âm Hạ Úc Huân tựa như sương khói trước mắt, có chút mờ ảo.

Có quãng thời gian cô hút thuốc rất nhiều, bất quá, từ sau khi Tiểu Bạch dần dần lớn lên hiểu chuyện biết quản cô, đã thật lâu cô không hút.

Hôm nay không biết vì cái gì, phiền lòng giống như toàn bộ thế giới đều là một mớ len hỗn độn, kín không kẽ hở mà bao vây lấy cô, khiến cô không thở nổi.

Đã rất lâu chưa từng có trạng thái cảm xúc bị ngoại lực tác động cơ hồ vô pháp điều tiết như vậy.

Một điếu thuốc rất nhanh cũng chỉ còn lại một nửa.

Đang nuốt mây nhả khói, kẹp giữa ngón tay đột nhiên không còn.

Cô tưởng Âu Minh Hiên muốn tìm đường chết, quay mạnh đầu lại, ngoài ý muốn đối diện với đôi mắt âm trầm.

Cái tên đầu sỏ gây tội.

“Trả tôi.” Hạ Úc Huân sắc mặt không vui.

Lãnh Tư Thần không có phản ứng, trực tiếp đem điếu thuốc dập tắt ném đi, ngay sau đó ánh mắt lạnh băng mà nhìn về phía Âu Minh Hiên bên cạnh cô.

Âu Minh Hiên theo bản năng mà giơ hai tay lên đầu đầu hàng, một bộ “Tôi so với Đậu Nga còn oan hơn”, nói: “Đừng trừng tôi, anh cảm thấy tôi quản được cô ấy sao?”

“Tôi hút thuốc mà thôi, các người một hai phải như vậy sao, mất hứng……”

Hạ Úc Huân nói thầm vỗ vỗ mông đứng dậy muốn đi, lại bị một cánh tay to khỏe gắt gao bóp chặt.

“Còn có việc?” Mặt cô lộ vẻ không vui.

Lãnh Tư Thần nhìn Âu Minh Hiên, sau đó gằn từng chữ một mà hướng cô nói: “Em muốn mỗi người hạnh phúc, có thể, nhưng không được hủy hoạn bản thân mình.”

Âu Minh Hiên bên cạnh đem lời này ở trong đầu xoay hơn nửa ngày mới phản ứng lại ý tứ của Lãnh Tư Thần, tức khắc liền xù lông, nói: “Mẹ nó! Cùng tôi ở bên nhau chính là hủy hoại bản thân sao? Lãnh Tư Thần anh là có ý này sao! Tiểu gia hôm nay không thể không liều mạng với anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.