Thiên Tài Thần Thú Sư

Chương 67




Đệ đệ Duy Khắc của Ngã Vi Nhi vốn là một thiếu niên cương trực, thuần phác, trong lòng hắn tiểu thôn còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân hắn, hắn căn bản vốn không có tâm tư gì, hắn chính là người kế tiếp đem linh hồn của mình bán cho Cổ Diêu.

Vì vậy, hai người đã trở thành những thủ hạ đầu tiên của Cổ Diêu. Sở dĩ gọi là đầu tiên vì Cổ Diêu cho rằng vẫn còn chưa đủ, vẫn còn lâu mới đủ, tác dụng của hai người dù sao cũng có hạn, hắn muốn có nhiều hơn.

Một ý niệm đột nhiên nảy ra trong đầu Cổ Diêu, kế hoạch tìm kiếm người của Cổ Diêu lại có thêm một phần nữa.

Sau khi mang theo hai người, Cổ Diêu bắt đầu đại kế dưỡng thành tử sĩ.

Nếu như ngại phiền toái thì hắn có thể đưa hai tỷ đệ đến thần thánh học viện.

Từ lúc sáu bảy tuổi bọn họ đã được sự chỉ dạy của sơn mỗ đại thúc, mặc dù lão dong binh kia vũ kỹ cũng không phải là cao siêu, nhưng đã dạy cho họ căn cơ từ nhỏ, hơn nữa Ngã Vi Nhi và Duy Khắc đều rất nỗ lực, sau mười năm tu luyện đã đạt đến cảnh giới chất hóa, có chăng cũng chỉ là thiếu kinh nghiệm.

Chỉ cần bồi dưỡng họ một chút thì muốn vào thần thánh học viện cũng không phải là chuyện khó, nhưng đây không phải là sự lựa chọn sáng suốt.

Cuộc sống trong học viện có thể giúp một người có thể học được cách sống tự lập, kể cả tư tưởng, Cổ Diêu không muốn bọn họ thoát khỏi sự khống chế.

Hơn nữa, nếu có thể đi vào thần thánh học viện thì Ngã Vi Nhi và Duy Khắc cũng chỉ là những học viên bình thường, không có được sự chú ý của đạo sư thì muốn thành tài cũng rất khó khăn. Chi bằng giữ họ bên người, do chính mình tự bồi dưỡng.

Cổ Diêu tin tưởng vào thực lực hiện nay của mình, tuyệt không dưới đạo sư của thần thánh học viện, còn nữa so với các đạo sư trong học viện cùng lúc phải dạy mấy chục người thì hiệu quả phải hơn rất nhiều.

Có hơn hai lý do để Cổ Diêu từ bỏ ý niệm đưa hai tỷ đệ Ngã Vi Nhi vào thần thánh học viện, nếu như muốn có được những thủ hạ tốt nhất thì phải nỗ lực và có tâm huyết, không sợ phiền toái.

Vũ kỹ được dùng để truyền dạy cho Ngã Vi Nhi và Duy Khắc cũng là một vấn đề cần phải lo lắng.

Trước hết, tiêu dao vô ảnh là không thể rồi, hắn phải tuân thủ sư huấn, ngoại trừ truyền nhân của tiêu dao môn ra thì tuyệt không thể truyền cho người khác. Cổ Diêu dĩ nhiên là không muốn bồi dưỡng Ngã Vi Nhi và Duy Khắc thành đạo tặc, hơn nữa bọn họ cũng không có đủ các điều kiện ngặt nghèo trong việc thu nhận đồ đệ của tiêu dao môn.

Thiên ma quyết lại càng không có khả năng, hàn đại hộ đã cảnh cáo, đây là một kỳ công có thể mang đến đại họa, thậm chí có thể dẫn đến phụ tử phản mục, huynh đệ tương tàn. Cổ Diêu không muốn thủ hạ được mình tỉ mỉ bồi dưỡng đến một ngày nào đó sẽ vì sự hấp dẫn của thiên ma quyết mà rút đao ra đâm mình.

Như vậy, chỉ còn lại công pháp quen thuộc ‘Linh Động’.

Lúc mới vừa có được công pháp của linh động, Cổ Diêu mừng như điên, bởi vì lúc đó hắn chỉ là một mao đầu tiểu tử.

Linh động cũng có thể coi là một môn công pháp cao cấp, nhưng nếu như so với công pháp tiêu dao vô ảnh nổi tiếng khắp đại lục thì quá tầm thường rồi, sau đó Cổ Diêu còn học thiên ma quyết, lại ở tầng chín của thần thánh học viện mấy năm, linh động đã trở thành công pháp hạ đẳng trong mắt hắn rồi.

Nhưng công pháp này vốn là do Dương Phong, một người đối với mình chẳng khác nào huynh trưởng, đối với Cổ Diêu mà nói thì điều đó có giá trị nhiều hơn tác dụng của công pháp.

Huynh đệ Dương Phong cũng đều là cô nhi, Cổ Diêu không thể để cho công pháp của họ thất truyền.

Cũng may thiên ma quyết vốn là một tuyệt thế kỳ công. Khi bắt đầu tu luyện trụ cột, càng lên cao, càng hệ thống, càng tiến đến được một cảnh giới mới thì sẽ có được một cơ sở lý luận hoàn toàn mới. Hôm nay kiến giải của Cổ Diêu đối với bổn nguyên lực lượng, sự vận dụng, tu luyện có thể nói là đã vượt qua được sư phụ Philip.

Vì vậy hắn đã cải tiến linh động, khiến cho nó trở thành công pháp cao minh hơn. Cổ Diêu đối với linh động rất tinh tường, thời gian cải tiến công pháp cũng không mất nhiều thời gian lắm, một môn công pháp mới đã được ra đời, nhưng nó vẫn được giữ nguyên tên cũ là Linh Động, nhưng nó so với linh động cũ thì linh hoạt và hoàn thiện hơn.

Về phương diện khác, một số người có thể nhận ra được linh động cũ, nhưng điểm đặc thù của nó có thể khiến cho người khác nhận ra được mình và tỷ đệ Ngã Vi Nhi có quan hệ, lo lắng ở góc độ này xem ra là cũng cần phải có.

Cổ Diêu tự mình thử, từng bước từng bước cải tiến. Cho đến khi công pháp mới đã mất đi bóng dáng của công pháp cũ sau đó mới bắt đầu truyền nghệ.

Làm cho công pháp của Dương Đại ca và đệ đệ của huynh ấy lưu lại sẽ được phát dương quang đại trong tay thủ hạ của mình.

Cổ Diêu đem một ít nguyên lý của thiên ma quyết vào linh động, có thể giúp cho hai tỷ đệ dễ dàng lý giải, hơn nữa tự thân truyền dạy có thể kịp thời chỉ ra các sai lầm, khắc phục các điểm yếu, Ngã Vi Nhi và Duy Khắc đều vui mừng vì có được tiến bộ. Duy Khắc khắc rất thuần phác nhưng không phải là ngốc, hắn và Hạ Hầu Cẩn đều cùng thuộc một loại đại trí giả ngu, Ngã Vi Nhi thì lại càng thông tuệ hơn người, hai người vốn có thiên tư lại thêm cố gắng làm cho Cổ Diêu rất hài lòng.

Vì bồi dưỡng cho hai tỷ đệ, tốc độ tăng cấp đạo tặc của Cổ Diêu chậm lại, nhưng hắn có cảm giác là thu hoạch lại càng được nhiều hơn.

Có câu nói thế này:”Ma đao bất ngộ khảm sài công!”

Cổ Diêu bây giờ chin là đang khảm sài.

Trong lúc chấp hành nhiệm vụ Cổ Diêu cũng mang theo hai người, để dọc đườn đi có thể chỉ dạy.

Trong hành trình Cổ Diêu cũng rèn luyện cho họ khinh công và nghị lực, sau khi đến tám giờ tối mới bắt đầu truyền thụ vũ kỹ, sau đó là luyện tập rồi đến mười hai giờ tiếp tục lên đường.

Hôm nay, ba người đến Tát Đạt Duy Á thành ở bên cạnh Trầm Thụy Sâm Lâm.

“Linh tùy ý động, bão nguyên quy nhát, sau đó khí tang vu phủ …”

Cổ Diêu đang truyền khẩu quyết của linh động, lúc này Duy Khắc đột nhiên nói:”Chủ nhân, khí tang vu phủ có nghĩa là gì?”

Cổ Diêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn và nghiêm mặt nói:”Lập tức đi luyện tập khảm bổ, nếu như trước mười hai giờ mà không thể chém ngã năm mươi tráng thụ thì đêm nay không được ăn cơm.”

“Vâng!” Duy Khắc nghi vấn đầy bụng, cũng không biết vì sao mình bị phạt nhưng hắn không dám cãi lệnh Cổ Diêu, yên lặng mà cùng Ngã Vi Nhi đứng dậy đi đốn cây.

Tráng thụ vốn là một loại cây thô và to trong Trầm Thụy sâm lâm, muốn đốn ngã nó cũng không phải là dễ. Vì bữa cơm nên Duy Khắc và Ngã Vi Nhi cơ hồ gần như là liều mạng, mười phút trước khi kết thúc thời gian của nhiệm vụ là mười hai giờ bọn họ mới có thể hoàn thành.

Nhìn thấy Duy Khắc trở về, sắc mặt Cổ Diêu không chút thay đổi nói:”Đã hiểu ra được gì chưa?”

“Xin lỗi chủ nhân!” Duy Khắc xấu hổ:”Căn cứ theo điều năm mươi sáu của bạo phong pháp tắc, trong lúc chủ nhân nói chuyện vì bất kỳ là tính huống nào nếu không được cho phép thì không được ngắt lời!”

Cho dù là tại thần thánh học viện, các học viên có đưa ra nghi vấn như thế thì cũng không bị trách cư, duy khắc chỉ vì thế mà bị trừng phạt, thật sự có thể nói là quá ngặt nghèo.

Nhưng Cổ Diêu muốn không phải là đệ tử mà là một tử sĩ luôn luôn nghe lệnh.

Mấy ngày nay, Cổ Diêu không ngừng thông qua các thủ đoạn để quán thâu tư tưởng phục tùng, vừa rồi chỉ là hành động bình thường mà thôi, có không ít những lần trừng phạt nghiêm ngặt hơn.

Hắn thậm chí còn nghĩ ra việc kết hai người lại với nhau, một người phạm sai lầm thì hai người cùng chịu tội, như vậy thì Duy Khắc và Ngã Vi Nhi đều sẽ vì đối phương mà cẩn thận suy nghĩ, và phục tùng.

Cổ Diêu thản nhiên nói:”Ta hy vọng lần sau sẽ không có sai phạm như vầy nữa!”

“Vâng!”

Cổ Diêu cau mày nói:”Duy Khắc, có phải bởi vì không ăn một bữa cơm mà hữu khí vô lực. Nếu như thế thì ngươi không thể trở thành một dũng sĩ được!”

“Vâng! Chủ nhân!” Hiểu rõ được ý tứ của Cổ Diêu, Duy Khắc thẳng mình, thanh âm cũng lớn hơn rất nhiều.

“Tốt lắm!” Cổ Diêu lấy ra hai viên đan dược đưa cho Ngã Vi Nhi và Duy Khắc nói:”Các người hãy dùng nó!”

Tỷ đệ không dám kháng lệnh, bây giờ cho dù Cổ Diêu bắt họ uống thuốc độc họ cũng không dám cãi lời.

Đương nhiên Cổ Diêu sẽ không đưa thuốc độc cho bọn họ dùng, đan dược sau khi vào cổ họng lập tức tan ra, cảm giác mát lạnh tràn ngập toàn than, vô cùng thoải mái.

Mấy ngày qua Ngã Vi Nhi cùng duy khắc tiến hành tập luyện ở cường độ cao, bọn họ không giống như Cổ Diêu có được Tiêu Dao Vô Cực đan cải tạo cơ thể mà có được sự khôi phục kinh người. Bọn họ có chỉ là ý chí cứng cỏi, chống đỡ thân thể mệt mỏi rã rời, đêm nay lại phải chịu phạt khiến cho toàn thân đau nhức.

Nhưng sau khi uống viên đan được kia vào, cảm giác đau đớn liền giảm bớt rất nhiều, hai bàn tay cũng không còn cảm giác đau rát nữa.

“Đây là Bích Ngọc Phục Linh đan, có thể xúc tinh sinh cơ, có thể giúp cho cơ thể nhanh chóng khôi phục thể lực hao tổn, duy trì tiến hành tập luyện.”

Hai tỷ đệ mặc dù xuất thân từ sơn thôn nhưng cũng biết đây là linh đan trân quý, nhưng Cổ Diêu lại có thể cho hai tùy tùng hưởng dụng, đủ để cho bọn họ cảm kích đến rơi nước mắt.

Chỉ dùng thủ đoạn cường ngạnh tuyệt đối không thể khiến cho thủ hạ hoàn toàn phục tùng. Vì vậy Cổ Diêu thỉnh thoảng cũng phải ban chút ân huệ, cây gậy và kẹo đường, chính là sách lược quan trọng của hắn.

Dưới thủ đoạn này, Ngả Vi Nhi và Duy Khắc đáng thương hoàn toàn bị mê hoặc.

Sâu tận trong thâm tâm của bọn họ đã khắc sâu một ý niệm: mỗi câu nói của chủ nhân đều là chân lý, không thể nghi ngờ, ân tình của chủ nhân phải vĩnh viễn khắc sâu trong lòng, chủ nhân có đi đại tiện cũng phát ra mùi thơm, thậm chí có thể là giống như kẹo đường. <@ọe>

Cổ Diêu lại lấy ra hai đồ vật đưa cho Ngã Vi Nhi và Duy Khắc:”Đây là không gian giới chỉ, các người mỗi người một cái.”

Không gian giới chỉ!?

Nếu như nói Bích Ngọc Phục Linh đan xa lạ với bọn họ nên không biết được giá trị trân quý của nó thì không gian giới chỉ cũng đủ làm cho bọn họ rung động.

Theo Sơn Mỗ đại thúc nói, đó là một vật rất rất rất quý giá, là một vật có thể nói là thuộc hàng vô cùng xa xỉ, nếu như có không gian giới chỉ thì có thể lên rừng đốn củi rồi đưa vào đó mà không cần phải gánh trên lưng!

Sau khi rời khỏi sơn thôn Ngã Vi Nhi và Duy Khắc vẫn chưa thoát khỏi lối suy nghĩ của một thôn dân, nếu như có được không gian giới chỉ thì bọn họ cần phải đi gánh củi sao?

Ngay cả Ngã Vi Nhi luôn bình tĩnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, Duy Khắc lại càng khó khăn mở miệng nói:”Cái … cái … này, chủ nhân, ngài thật sự là cho chúng ta sao?”

“Duy Khắc ngươi lại muốn đi khảm năm mươi cây sao?”

Duy khắc ngẩn ra, sau đó mới nhớ là Cổ Diêu đem giới chỉ này cho hắn, đây cũng coi như là một mệnh lệnh không thể nàng kháng lại.

Cũng may là Cổ Diêu cũng không có ý muốn trách phạt, hắn nhìn vẻ mặt của Ngả Vi Nhi và Duy Khắc cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nghĩ đến năm đó, khi Philip đem không gian giới chỉ tặng cho hắn, thì hắn cũng giật mình không thua kém hai tỷ đệ lúc này.

Giá trị trân quý của không gian giới chỉ có thể ví như là chức nghiệp ma pháp sư vậy, nhất là trong mắt bình dân thì bọn họ có thể không nghe qua tên các bảo vật khác nhưng không gian giới chỉ lại không hề xa lạ.

Không gian giới chỉ quả thật là rất trân quý, cho dù là không gian giới chỉ cấp độ kém nhất cũng có thể bán được hơn mười vạn thủy tinh tệ, nhưng đối với một đạo tặc như Cổ Diêu mà nói thì chỉ cần vật đó có thể dùng tiền mua được thì nó đã không còn trân quý nữa rồi.

Hơn nữa hắn không cần dùng tiền, không gian giới chỉ và Bích Ngọc Phục Linh đan đều là thù lao của nhiệm vụ.

Nếu như không có tỷ đệ Ngả Vi Nhi thì sợ rằng hắn vẫn để những thứ đó trong tiêu dao giới, trong quá trình thực hiện nhiệm vụ hắn có được rất nhiều bảo vật, hai cái không gian giới chỉ này chỉ là bình thường trong số đó mà thôi.

Bây giờ dùng tiền để mua lòng người là thích hợp quá rồi.

Nếu là một đạo tặc thì nên phát huy ưu thể của nghề nghiệp.

Đương nhiên, ngoại trừ tiêu dao môn ra thì làm gì có người nào dám dùng những thứ xa xỉ này mà bồi dưỡng cho thủ hạ chứ.

Sau khi đi thực hiện nhiệm vụ thì Cổ Diêu theo thói quen đi đến địa điểm liên lạc của tiêu dao môn trong thành, sau đó hắn vui mừng lẫn sợ hãi phát hiện, sư phụ và sư mẫu cũng đã đến nơi này và vẫn chưa rời đi.

Dừng chân ở một dũng sĩ khách sạn, bên trong khách sạn có đầy đủ các dụng cụ kể cả sân huấn luyện, Ngả Vi Nhi và Duy Khắc có thể tiếp tục khổ tu.

Sau ba ngày hắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Trở lại khách sạn, đã hơn mười hai giờ, lúc này Ngả Vi Nhi và Duy Khắc vẫn đang luyện tập, mồ hôi như mưa, xem ra bọn họ rất là siêng năng, nhìn thấy Cổ Diêu bọn họ mới dừng lại thở hỗn hễn nói:”Chủ nhân, ngài đã về!”

Mỗi khi đến một thành thị thì Cổ Diêu luôn mất tích vài ngày, đương nhiên bọn họ sẽ không dám hỏi đến.

Cho đến bây giờ hai tỷ đệ cũng không biết chủ nhân của họ vốn là một đạo tặc.

Gật gật đầu, Cổ Diêu nói:”Ngã Vi Nhi, lập tức đi tắm, thay y phục, cùng ta đi đến một địa điểm ước hẹn.”

“Vâng!”

Mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ quái Ngã Vi Nhi cũng không dám nói ra.

Đây là ước hẹn gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.