Thiên Tài Tam Bảo

Chương 18: Bạch hồ




Từ Ái Thuyên đang ở trong tình trạng hôn mê sâu. Sau khi bị bầy chuột đói tấn công, cô lên cơn sốt co giật. Xét về nơi ở dơ bẩn của chúng, chắc chắc rằng bầy chuột đó đã mang trong mình rất nhiều nguồn bệnh lạ, mà sức đề kháng yếu đuối của Từ Ái Thuyên sao có thể chống trọi lại cơ chứ? Cô rơi vào tình trạng nguy kịch vô cùng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nếu để lâu hơn chút nữa e là sẽ dẫn đến tử vong... Nhưng mà Hàn Tử Phong lại không muốn cô chết sớm như vậy, hắn phải từ từ hành hạ cô, nếu Từ Ái Thuyên có chết cũng phải là do hắn tự tay mình kết liễu cô!

Tại bệnh viện riêng của Hàn gia, nơi mà Từ Ái Thuyên và Bảo Trân đang điều trị sức khỏe...

Bảo Trân đã sớm tỉnh lại, trong ý thức của nàng ta lúc này là sự phẫn nộ khôn nguôi. Được biết tin Từ Ái Thuyên cũng đang trong tình trạng nguy kịch đến tính mạng cũng khó mà giữ liền khiến lòng dạ nàng rất hả hê. Nhưng tại sao Hàn Tử Phong còn đưa cô vào bệnh viện, sao không để cô ta chết quách cho xong?

Nghĩ đến đây, nộ khí trong mắt Bảo Trân càng hiện lên dữ dội, nàng bấu chặt nắm đấm, hàm răng nghiến ken két vào nhau.

Ả đàn bà Từ Ái Thuyên đó lại có thể cả gan cầm dao đâm nàng đến sắp chết? Haha, Từ Ái Thuyên à, không lẽ mày chán sống đến mức đó rồi sao, đến cả tao cũng dám động vào. Nếu Hàn Tử Phong không xử lí được mày, hay để tao thay anh ấy...

Nàng hơi nhíu mày, nhẹ nhàng rút van truyền nước ra khỏi tay. Đôi mắt tàn nhẫn liếc qua chiếc đồng hồ treo trên tường. Đồng hồ chỉ 8h20", tức là trong khoảng thời gian này Hàn Tử Phong đang ở công ty giải quyết công việc, sẽ không có mặt tại bệnh viện được.

Bảo Trân nhếch môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhiễm mùi tà khí.

Vì đây là bệnh viện tư của Hàn gia nên không gian bên trong vô cùng yên tĩnh. Ở đây ngoài Từ Ái Thuyên, Bảo Trân và vài vị bác sĩ, y tá ra thì chẳng còn ai khác. Đây quả là một thời cơ rất thích hợp!

Bảo Trân mặt lạnh như tiền, từng bước chân càng tỏa ra sự nguy hiểm chết người. Nàng dừng chân trước cửa phòng của Từ Ái Thuyên, bàn tay nâng lên mở cửa.

Trên giường bệnh là một cô gái yêu kiều đang nằm nghỉ ngơi, đôi mắt của cô gái ấy nhắm chặt, cả cơ thể toát ra mùi hương thoang thoảng làm lòng người êm dịu. Gương mặt của Từ Ái Thuyên tuy đã tiều tụy, hốc hác nhưng vẫn không kiềm được vẻ đẹp lê hoa đái vũ, quyến rũ lòng người vô thức khiến Bảo Trân chậc chậc cánh môi.

Bệnh mà vẫn còn đẹp đến vậy sao? Nụ cười rất kịch nở trên đôi môi của nàng ta, Bảo Trân tự nhiên muốn hủy nát gương mặt khả ái này của Từ Ái Thuyên để xem cô dùng cái gì để đi mê hoặc đàn ông đây!

Không gian trong phòng bệnh căng thẳng như dây đàn, mà Từ Ái Thuyên vẫn nhàn nhạt nghỉ ngơi, không hề nhận ra nguy hiểm đã cận kề đến bênh mình, cô như một thiên sứ nhỏ nhắn đang say giấc vậy!

Bảo Trân khẩn trương cầm lấy con dao gọt hoa quả kề lên da mặt của Từ Ái Thuyên. Từ Ái Thuyên không hiểu sao hơi cựa quậy khiến Bảo Trân sững người hồi lâu nhưng thoáng chốc nàng ta đã khôi phục được vẻ bình tĩnh vốn có. Môi mỏng nhếch lên thành hình bán nguyệt, con dao không có mắt xoẹt qua trên da mặt của Từ Ái Thuyên, máu từ vết thương rỉ ra thấm ướt gối.

Bảo Trân tiếp tục đắc ý nâng con dao nhỏ lên chuẩn bị rạch thêm một đường nữa, nàng thật tỉ mỉ mỗi chỗ trên khuôn mặt của Từ Ái Thuyên đều bị rạch sâu vào trông rất khủng khiếp. Cô rên lên đau đớn, nước mắt trào ra khỏi bờ mi nhưng vẫn không tỉnh dậy.

Bỗng tiếng điện thoại reo liên hồi như tiếng tử thần thúc giục khiến Bảo Trân mất bình tĩnh, vô tình đánh rơi con dao xuống sàn. Đôi tay nàng ta vô thức run lên hồi lâu, mồ hôi túa ra nhễ nhại trên khuôn mặt. Đây quả thật chính là biểu hiện của những người đang làm việc xấu mà bị bắt quả tang tại trận.

Bảo Trân lấy bình tĩnh mở điện thoại ra, nhìn tên người gọi đến mà nàng lại càng lạnh người.

" Alo, thưa ông chủ! "

Nàng đã cố kiềm chế, tay còn lại đặt lên phía ngực trái cố trấn tĩnh để giọng nói phát ra thản thiên nhất có thể.

Đầu dây bên kia nghe có tiếng gió thổi rất mạnh, hồi lâu bỗng một giọng nói vô cùng ấm áp nhưng cũng rất nhẫn tâm vang lên

"Hình như Bảo Trân à, em đã đi xa quá phận sự của mình rồi thì phải... "

Câu nói lấp lửng của người đàn ông khiến Bảo Trân hoảng sợ đến nhói tim. Đúng vậy, ông chủ cài cô bên cạnh Hàn Tử Phong là để cô mê hoặc hắn, để kiểm soát cũng như chia rẽ hắn và Từ Ái Thuyên.

"Tôi... Tôi không dám"

" Nhưng Bảo Trân à, em đã làm quá nhiều chuyện xấu rồi!"

Bảo Trân lắp bắp, nói không ra tiếng

" Ông chủ tha mạng..."

"Ngoan, đến bên cửa sổ đi, vén màn ra tôi sẽ cho em một bất ngờ.. Cô gái nhỏ à!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.