Thiên Tài Nổi Danh Ba Thế Giới (Đám Nam Nhân Chết Tiệt! Tránh Ra Cho Lão Nương)

Chương 26




Lúc đó, Diêu Mạnh Đạt và ba đồ đệ đã ngồi suốt hai giờ bảy phút, màn đêm vốn rõ ràng lại lần nữa tối đen như vẩy mực, Diêu Mạnh Đạt biết lão đợi không uổng công.

Đèn ***g trắng vẫn như cũ lẳng lặng treo bên đường, nhà cửa đứng sừng sững một bên làm thế nào cũng nhìn không rõ hình dáng, nước sông âm kia đã cạn khô, từng gương mặt dữ tợn không đi lên được, giờ phút này giống như bị dừng hình, khiến không gian lớn như vậy yên ắng đến mức rợn người.

Đột nhiên, một tiếng chuông bạc lanh lảnh từ phương xa truyền đến, tiếng này mới ban đầu còn lanh lảnh dễ nghe, theo thời gian kéo dài dần dần thành tạp âm, sau thì thành tiếng chuông dày đục.

Mà nơi tiếng chuông lướt qua, tất cả đèn ***g đều không gió dựng lên, lưu ly trong song long hí châu bắt đầu nhúc nhích, mọi nơi trong con sông âm đều phát ra tiếng côn trùng xột xoạt tranh nhau bò lên chỗ nước đọng. Mà khi muốn tìm nơi tiếng chuông phát ra, âm thanh kia lập tức ẩn nấp trong không trung, sau đó lại khôi phục cảnh dừng hình lúc trước, khiến cho tất cả càng trở nên quỷ dị.

Diêu Mạnh Đạt liếc mắt về phía đám người Dương Duẫn Trạch, ý bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, ba người vội vàng gật đầu ra hiệu, sau đó từng người cắn nát đầu ngón tay của mình vẽ phù trên không trung, bởi vì không gian trừu tượng này vốn không có tác dụng, cho nên máu của bọn họ từ lúc cắn tay liền lơ lửng trong không trung, sau đó phát ra ánh sáng đỏ thẫm, ba người vẽ rất nhanh, không bao lâu đã liên kết ba phù trận lại với nhau, tạo thành một bức tường bảo hộ hình tròn.

Bên này Trương Úc Giai và Dương Vân thấy bọn họ bắt đầu hành động, lập tức hết sức chăm chú nhìn chuông đồng kia, sợ lơ đãng một cái liền đi đời nhà ma.

Phù trận làm xong trong nháy mắt, chỉ nghe tiếng chuông vừa qua đi kia lại vang lên lần nữa, nhưng lần này nó không chỉ vang một tiếng, mà là vang lên không ngừng, rất có tiết tấu, giống như có người đang cầm chuông lắc, cùng với tiếng chuông vang lên, không gian này bắt đầu sống dậy.

Con sông âm vốn khô hạn không biết từ lúc nào đã tràn vào một dòng nước, nước kia chảy đến nơi nào thì những quỷ hồn bị mắc kẹt ở lòng sông lập tức giãy dụa tràn lên phía bờ sông, chi chít thành một mảnh.

“Nguy rồi, hắn ta dám lén mở Quỷ Môn Quan. ” Diêu lão đầu thầm than một tiếng không ổn, lúc này chỉ nghe thấy chuông bạc kia truyền đến một tiếng gào thét vỡ tung, tiếng gào thét rung động làm bốn thầy trò lảo đảo một cái, tiếp theo trời đất chợt nổi lên một trận gió tanh, gió thổi rất lớn, khiến cho đèn ***g đong đưa giữa không trung cũng bị đánh xuống, rơi vào sông trực tiếp biến mất không thấy gì nữa, gió lạnh thấu xương liên tiếp đánh về phía huyết phù, huyết phù nứt vỡ, một số gần như bị xé hỏng.

Mà một loạt âm thanh phát ra nhiếp tâm phách con người chính là tiếng gào củaQuỷ Vương, tục xưng Âm Nộ, nếu ở dương gian, hiệu quả chính là tất cả vật sống trong vòng 500m đều hết khí mà chết, nếu bọn Diêu lão đầu không có huyết phù bảo vệ, chắc cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng bị chấn động như vậy, huyết phù kia nhất thời nguyên khí tổn thương nặng nề, nứt vỡ thành mấy lỗ, cho nên mấy người Dương Duẫn Trạch đành phải bắt đầu vá huyết phù.

Lúc này, những quỷ hồn và hủ thi từ sông âm đã trèo lên đến bờ, chen chúc xô đẩy đầy cả con đường nhỏ dài hẹp, nhưng không giống những con quỷ lúc trước, bọn quỷ này không đi, mà chỉ quanh quẩn trên con đường nhỏ kia.

Diêu lão đầu thấy vậy lập tức hoảng sợ, lão có thể đoán được đây là đang dùng lệ quỷ âm phủ tới cắn nuốt dương quỷ, dương quỷ là quỷ mới chết không lâu, hoặc là quỷ chưa kịp hoàn hồn, trên người ít nhiều mang một chút dương khí, những quỷ này thường không có oán khí, cho nên trải qua oán khí liền trở nên hung ác, sát khí cũng nặng nhất, quỷ âm phủ chỉ cần bị thao túng nuốt những dương quỷ này, bọn chúng liền liều chết nghe theo Quỷ Vương…, không có sợ hãi, biến thành nô lệ giống như tử sĩ, do đó hung mãnh kinh người.

Quả nhiên, chỉ nháy mắt thời gian, một đội ngũ đưa ma khác lại tới, nhóm này còn nhiều gấp đôi nhóm trước, Diêu lão đầu không thể ngăn cản một đám tử sĩ nghe lời quỷ vương, chỉ có thể tạm thời ngăn cản đội ngũ đưa ma đi tới, cho nên lão lập tức dùng máu đầu lưỡi vẽ ba cái cửu tinh khôn luân phù cao cấp nhất bay về phía bọn chúng, đợi cửu tinh khôn luân phù đến trước đội ngũ đưa ma, đội đưa ma kia lập tức đứng sững lại, ngay cả sát khí và dương khí trên người cũng bị che giấu.

Mà Quỷ Hồn bị che giấu giống như vật chết, không có bất kỳ giá trị, cho nên những lệ quỷ tìm sát khí chỉ có thể phí công qua lại không ngớt trong đám quỷ hồn.

Nhưng tình huống như thế cũng không thể duy trì bao lâu, bởi vì thời gian của phù có hạn, đặc biệt là loại phù cao cấp phải hao tổn pháp lực và linh khí, thời gian của nó nhiều nhất chỉ có 20′, một khi qua thời gian linh khí dùng hết, phù sẽ tự động hoả táng, do đó lại trở về trạng thái vốn có, cho nên để duy trì cục diện như vậy, phải không ngừng vẽ bùa.

“Sư phụ đại nhân a, phải gắng gượng tới khi nào a? ” Dương Duẫn Trạch nhìn Diêu lão đầu không ngừng cắn đầu lưỡi, gã cảm thấy một chỗ ít nhất đã bị cắn đi cắn lại bốn năm lần, hơn nữa một tờ phù phải dùng rất nhiều máu, nhìn sắc mặt lão càng ngày càng trắng, máu của mình không có pháp lực cao như vậy nên không giúp được gì, dần dần bắt đầu cuống lên.

Diêu lão đầu vẫn bình tĩnh nói: “Chỉ cần đợi tiếng chuông 3h vang lên là được.”

Dương Duẫn Trạch nghe xong lập tức nhìn đồng hồ đeo tay của mình, không ngờ kim đồng hồ dừng lại lúc 12h khi gã tiến vào nơi quỷ quái này, cho nên gã lập tức nổi cáu, nhìn thẳng sang bóng trắng vẫn luôn bình tĩnh đứng bên cạnh, nói: “Anh nhanh nghĩ cách đi, nếu không chúng ta chờ chết thôi.”

Bóng trắng nghe xong nhếch khóe môi, khiến cho gương mặt tuyệt thế đồng bóng đến mức người ta hít thở không thông, cuối cùng đưa tay vòng qua cái lưng căng thẳng của Dương Duẫn Trạch, thản nhiên nói: “Yên tâm, hắn sẽ không hại cậu.”

“Thúi lắm. ” Dương Duẫn Trạch đẩy mặt của hắn ta ra, sau đó hung hăng nói: “Hắn không hại tôi đó là đương nhiên, tôi muốn bọn họ đều sống.”

“Vậy cũng khó làm đó. ” bóng trắng cố ý kéo dài hai chữ ‘Khó làm’ kia, bàn tay đặt trên lưng của gã trượt đi xuống, một đôi mắt hoa đào mê người lóe sáng, nhìn thế nào cũng rất thiếu đánh.

Dương Duẫn Trạch thở gấp đập rớt cái tay của hắn ta, đẩy đẩy sang bên cạnh, cố gắng phủi sạch quan hệ giống như ghét bỏ: “Nếu anh có thể giúp thì giúp, không thể giúp thì cũng không bắt buộc anh, đừng nghĩ làm cái gì không đứng đắn, nói cho anh biết, không —— thể —— nào! ! !”

Bóng trắng bị gã nói như thế, vẻ mặt không còn hòa nhã nữa, lập tức thu hồi vẻ ôn hòa vốn có, ngược lại híp mắt lạnh lùng nói: “Vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo.”

“Con mẹ nó mày lại uy hiếp bố mày phải không? ” Dương Duẫn Trạch vung kiếm gỗ đào trong tay, chỉ vào mũi của hắn ta, quát lên: “Bố mày đời này ghét nhất chính là bị uy hiếp, mày có gan* một mình đấu, bố và mày đồng quy vu tận.”

Lúc Dương Duẫn Trạch làm chuyện này, người bên kia đã khôi phục sắc thái vốn có, thân thể như sương mù thoáng cái quấn lên người gã, sau đó vừa di chuyển trên người gã vừa phát ngấy nói: “Anh không có giống*, em muốn sinh con cho anh không phải có rồi sao, thật đáng ghét, nơi đó có nguyền rủa của đứa nhỏ, lần này anh tha thứ em, nhưng lần sau không có dễ nói chuyện như vậy đâu.”

* từ chủng vừa có nghĩa là giống loài vừa có nghĩa là gan góc, bạn Trạch dùng nghĩa gan góc, còn bạn sương mù kia thì dùng nghĩa giống loài để chọc bạn Trạch.

Dương Duẫn Trạch quát: “Mày cút…”

Bóng trắng đã biết mất trước khi gã nói hết lời, nhưng tiếng cười kia vẫn quanh quẩn bên tai gã một vòng lại một vòng, rất lâu không thể đuổi đi.

Mà khi Dương Duẫn Trạch tự cho rằng đã giải quyết xong phiền phức này, thì lại thấy một cái phiền phức khác tới.

Máu chảy quá nhiều nên tốc độ vẽ bùa của Diêu lão đầu càng lúc càng chậm, bởi vì pháp lực của lão từng chút mất đi, thời gian duy trì những tờ phù kia cũng càng lúc càng ngắn, vì vậy khi trận tạo thành từ ba lá bùa bị phá một lỗ hổng, những dương quỷ được bùa che giấu phút chốc bị nuốt sạch, sau đó càng ngày càng tệ hơn, lá bùa thứ hai bị phá, phương pháp vốn có thể bảo vệ nguyên vẹn dương quỷ tức khắc giúp lệ quỷ một việc lớn, năng suất của bọn chúng càng cao hơn ban đầu, kết quả qua ba giờ chỉ có thể gắng gượng giữ được một lá bùa.

Mà lệ quỷ ăn dương quỷ như được mở mang tâm trí, mắt thấy bên này đang điều khiển, liền đồng loạt gào thét hướng về nơi này.

Cùng với lệ quỷ không ngừng tiến tới gần, Trương Úc Giai và Dương Vân nhìn chiếc chuông như trượt về phía sợi màu vàng, hai người đợi không kịp đã rung sợi dây đỏ, kết quả dây đỏ vừa động chuông kia liền trở về một chút, nhưng dây đỏ không động nó lại trượt tới, cho nên hai người đành phải không ngừng rung sợi dây đỏ, nhất thời giống như kéo co, chiếc chuông ở giữa qua lại vang vọng kịch liệt.

Không biết qua bao lâu, Trương Úc Giai và Dương Vân đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, tay thì run rẩy thành bản năng.

Đến khi tiếng chuông điểm 3h vang lên, dây đỏ kia ‘đùng’ một tiếng đứt đoạn, chiếc chuông cũng theo đó rơi trên mặt đất, tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong đêm tối vẳng vẻ dằng dặc, lúc này Trương Úc Giai mới phát hiện những thứ kia đều không thấy nưa, cảnh tượng trước mắt lại khôi phục như trước, nơi này vẫn là công trường không thi công, nửa dặm đường một ngọn đèn đường lắc lư.

Mấy thhầy trò Diêu lão đầu coi như từ Quỷ Môn Quan lôi về một mạng, Trương Úc Giai thấy bọn họ đều lảo đảo đi không nổi, bèn kéo Dương Vân ra ngoài dìu bọn họ trở về.

Phải nói mấy thầy trò này đều gan lớn tâm rộng, mọi người cũng chỉ lộ ra vẻ mỏi mệt mà thôi, nhưng không tính đến Dương Duẫn Trạch, Trương Úc Giai thấy gã như có tâm sự nặng nề bèn không nhịn được quan tâm, nói: “Đại ca không sao chứ? “đây là gọi theo Dương Vân, hơn nữa gã thích người khác gọi như vậy, bởi vì như thế mới có thể tỏ rõ tư thái nhị lão của gã.

Nhưng Dương Duẫn Trạch không trả lời, lập tức hất mặt qua không ngừng dò xét bốn phía, giống như sợ bị thứ gì nhìn thấy, nhưng không lâu sau gã liền dừng lại ở một hướng, sau đó lộ ra vẻ mặt hung thần.

Trương Úc Giai theo tầm mắt của gã, liền nhìn thấy bóng dáng màu trắng kia, nhưng lần này hắn ta không ngưng tụ lại như lúc trước, mỏng giống một tầng lụa, nhưng lDương Duẫn Trạch vẫn nhìn về phía tầng lụa mỏng này, quát to: “Mày chớ đắc ý, đợi sau khi trở về ông đây sẽ đấu với mày, không nhốt mày vào chu sa làm bùa, tao sẽ không tên Dương Duẫn Trạch.”

Bóng trắng nghe gã nói xong thì cười nói: “Em vốn không tên Dương Duẫn Trạch, em tên Dương Tiểu Tả.”

“Tả mẹ mày… ” Dương Duẫn Trạch lại phát điên, nhưng chưa kịp trút ra thì bóng trắng lại biến mất.

Trương Úc Giai thấy gã như vậy, trong đầu lập tức nhảy ra ‘Đánh là thương, mắng là yêu.’, đang định hỏi tại sao tên Dương Tiểu Tả, Dương Vân đáng thương đã bị Diêu lão đầu thu tuệ nhãn, căn bản không nhìn thấy bóng trắng vừa rồi, chỉ biết Dương Duẫn Trạch mù quáng gào to với không khí, sau một lúc lâu thấy bộ dạng phớt lờ người khác của gã thì có chút không vui, nói: “anh Giai hỏi anh đấy, dù sao anh cũng nói một tiếng, chẳng lẽ bị quỷ dọa ngốc rồi?”

“Em đi về trước, anh ngồi đây một lát. ” Dương Duẫn Trạch nói xong lại tiếp tục nhìn ngắm xung quanh.

Trương Úc Giai biết gã đang tìm tên kia, trong lòng cảm thán thật đúng là nghiệt duyên, không thấy được thì không đành, cho nên mặc gã tự hành hạ bản thân, chuẩn bị trở về, dù sao buổi sáng còn phải sửa soạn một chút để đi làm đấy.

Nhưng Dương Vân thấy dáng vẻ của gã thì không vui, đành phải lôi kéo gã đi về.

Dương Duẫn Trạch hất tay cô ra, sau đó tránh ánh mắt của cô nói: “Anh còn có việc, một mình em về trước đi.”

Dương Vân sau khi nghe xong tức giận, ném gã sang một bên, mặc kệ gã tự sinh tự diệt. Mà sau này Trương Úc Giai mới nghe Dương Vân kể, tên này không phải là không thích để Dương Vân đỡ, mà là quần của gã bị tiểu ướt, một người tính tình nhị lão như gã, sao có thể mất mặt được, cho nên dù thế nào cũng không muốn cho người khác biết, chỉ biết là đêm đó gã ngồi hong gió xong mới trở về.

Mà đêm đó còn có một chuyện xảy ra, khi bọn họ chuẩn bị rời đi, nơi cách bọn họ không xa cũng chính là chỗ tên đạo sĩ áo vàng ngồi có một cái hố to, trong cái hố kia cũng có bảy cái hố nhỏ nông sâu khác nhau, nếu Trương Úc Giai nhớ không nhầm, cái hố này và cái hố dưới đất của tòa nhà văn phòng mà Trương Văn Cường đang trang trí là cùng một người tạo ra.

Trương Úc Giai vốn định nói chuyện này cho Diêu lão đầu, nhưng thấy lão chỉ nhìn chằm chằm cái hố kia trong chốc lát rồi rời đi, lời liền lơ đễnh dừng ở miệng, rồi cũng quên mất, nhưng nếu cậu biết chuyện xảy ra sau này, nhất định sẽ không giấu nữa.



Ngày hôm sau Trương Úc Giai tới bệnh viện từ rất sớm, không phải là cậu chịu khó, mà là cậu không có ngủ, sau khi về nhà tắm rửa xong chỉ còn lại hơn một giờ, cho nên cậu không ngủ, tránh cho đau đầu ngủ không dậy.

Sau khi đến bệnh viện, phát hiện tất cả mọi người còn ở đây, những thứ bất thường hay bình thường kia đều bận rộn như trước, Trương Úc Giai đi qua bên người bọn họ, muốn tìm ra một chút manh mối, kết quả trừ việc bị những người này đối xử lạnh nhạt ra, thì cái khác không có gì thay đổi.

Mà Trang Minh Thần ăn nhiều quỷ xanh lục như vậy, nhìn thấy cậu thì vẫn tỉ mỉ chu đáo như trước, buổi sáng đưa bữa sáng, buổi chiều đưa báng ngọt, buổi tối còn đón tan ca, nhưng sau khi Trương Úc Giai biết hành vi của gã thì không bình tĩnh nữa, cậu không dám ăn đồ gã đưa, mặc dù những thứ đó không khác gì trước kia, nhưng bây giờ nhìn lại trong lòng liền sợ hãi, cảm thấy thứ này ăn vào không tốt lành gì, mà tan ca ngồi xe và vân vân, cậu cảm thấy vẫn là chạy về tốt hơn, mặc dù Land Rover rất thoải mái, nhưng so với mạng nhỏ, cậu cảm thấy mạng quan trọng hơn.

Mà so với một đám quỷ giả làm người, cô nàng Tô Văn mới tới lại giống như người giả làm quỷ, giờ phút này cô ta đã bị bộ xương khô trên người đè cho thở không nổi, dáng vẻ giống mẹ nhỏ Trần khi còn sống, gương mặt trắng bệch nhợt nhạt, rất dọa người.

Tô Văn thấy Trương Úc Giai nhìn mình, cho rằng cậu lo lắng, vội vàng an ủi cậu: “Không có gì đáng ngại, hai ngày trước bị cảm, hai ngày nữa là khỏe.”

Trương Úc Giai thấy cô thương người như vậy, vội vàng cười gật đầu, trong lòng dâng lên từng trận đau đớn, nghĩ lúc đầu cậu không biết tình huống này, cho nên tự trách mình sơ ý lơ là, nhưng hiện tại cậu biết rồi, cũng không thể làm gì, không khỏi cảm thấy bản thân rất thất bại.

Cứ như vậy áy náy đến tối, bọn quỷ quái luôn chăm chỉ không biết mệt rốt cục lộ chút nguyên hình, trên mặt và thân của bọn chúng đều thối rữa, trong chốc lát làm cả bệnh viện đều có hình dạng khủng bố như thây ma, mùi hôi thối sặc mũi ùn ùn kéo đến, nếu không phải trong lòng Trương Úc Giai đã có chuẩn bị, nhìn cảnh tượng đám đông quỷ không ra quỷ người không ra người trước mắt, nhất định sẽ bị hù chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.