Thiên Tài Nổi Danh Ba Thế Giới (Đám Nam Nhân Chết Tiệt! Tránh Ra Cho Lão Nương)

Chương 22




Sáng hôm sau, Trương Úc Giai dậy rất sớm, nguyên nhân là lạnh nên ngủ không được, cho nên cậu định đóng kín cửa sổ ngủ tiếp, nhưng trở lại giường đã thấy Trương Úc Lê không biết dậy từ lúc nào, vốn tưởng rằng hắn sẽ đứng lên làm bữa sáng cho cậu, nhưng xuống sau khi nằm xuống lại phát hiện trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng ho khan cách vách nhưng lại không nghe được bất kỳ tiếng động nào ở phòng bếp.

Sau khi thức dậy không hề buồn ngủ một chút nào, cậu đánh răng rửa mặt như ngày thường, mãi đến khi đi vệ sinh xong, phía ngoài cũng không có bất kỳ tiếng động gì, chỉ là đang lúc sương mù sáng sớm rất dày, cách màn cửa sổ bằng lụa mỏng cũng có thể thấm vào, làm cả phòng khách lộ ra một tầng sương mù mỏng manh.

Trương Úc Giai hôm nay vố định ra ngoài mua bữa sáng, nhưng lúc đi tới phòng ăn đột nhiên ngửi thấy một mùi hương lạ, nhìn lại trên bàn ăn đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn.

Trương Úc Giai không khỏi bị mùi hương này hấp dẫn, khi cậu ngồi xuống chuẩn bị động đũa mới đột nhiên phát hiện bữa sáng hôm nay khác ngày thường, khôn chỉ có cháo mà còn một ly nước trái cây màu xanh, thức ăn bên trong ba đĩa sứ bên cạnh cũng khác, mặc dù cũng không nhận ra là gì, nhưng màu sắc xinh đệp mê người.

Trương Úc Giai mở nắp đậy nồi cháo, mùi hương hấp dẫn lần thứ hai chui vào mũi cậu, đáng lẽ cậu nên chống lại mùi hương này mới đúng, bởi vì … mùi thơm lạ lùng này giống như mùi của Phi Luyến và Vô Lư cậu ngửi thấy trong túc hồn thai, thậm chí còn thơm hơn, nhưng cậu lại không chút do dự xúc ba thìa cho vào trong miệng, vừa nhai vừa gắp thức ăn, ăn vô cùng ngon.

Đợi khi cậu nuốt hết một nồi cháo và càn quét gần hết thức ăn, mới phát hiện thứ cậu nhai trong cháo vốn không phải là nấm hương, mà một loài nấm trong suốt, cho dù bị ngâm trong cháo, nó vẫn trong suốt đến mức có thể nhìn thấy đầu đũa.

Không kịp nghiên cứu rõ ràng đây là cái gì, dù sao ăn ngon là được, Trương Úc Giai bình thường không chú trọng ăn uống, sống một thân một mình nhiều năm như vậy khiến cậu học được phải biết đủ, cho nên có Trương Úc Lê chăm sóc cậu, cậu đã thỏa mãn rồi.



Hôm nay bệnh viện dường như còn âm khí nặng nề hơn hôm trước, những bệnh nhân đến đây khám bệnh, mười người thì có chín người ấn đường bốc khói đen, căn bản đều có triệu chứng như nhau, tinh thần uể oải, vẻ mặt dại ra, ánh mắt trống rỗng, nhìn qua giống như bệnh tâm thần phân liệt, sau một loạt các quy trình kiểm tra lại không phát hiện ra bệnh gì, bác sĩ chỉ có thể bảo họ về nhà nghỉ ngơi.

Vốn tưởng rằng bệnh trạng của họ chỉ là trùng hợp, nhưng khi cậu đi tới phòng làm việc ở khoa tràng vị, lại nhìn thấy bên trong có không dưới mười cái bóng màu trắng xám đang lơ lửng qua lại, có thậm chí dính ở trên thân người, đường viền mơ hồ vẫn có thể nhìn ra vẻ dữ tợn, mặc dù người trong phòng làm việc đều đến đông đủ, nhưng vẫn cảm thấy không có nhiều sức sống.

Trương Úc Giai đánh dấu lên cái bảng trên bàn làm việc của mẹ nhỏ Trần, sau đó định đi tới vị trí của mình xem hôm nay được sắp xếp làm gì, ai ngờ bụng đột nhiên không thoải mái, cục thịt tròn bên trong lại bắt đầu rục rịch muốn động, làm Trương Úc Giai gần như đứng không vững, thật vất vả bắt được cửa tay vịn, sau đó đứng bên ngoài, cố gắng không để người trong phòng cảm thấy cậu khác thường.

Trương Úc Giai vốn cho rằng đây là Cầu Cầu đói bụng, vội vàng nhẹ nhàng xoa xoa bụng trấn an nó, nhưng phạm vi hoạt động của nó càng lúc càng rộng, cho đến lúc cảm giác có thứ muốn từ trong miệng của cậu đi ra, Trương Úc Giai mới phát hiện, cách đó không xa y tá trưởng Chu và chủ nhiệm Lưu mặt không biểu cảm đi qua bên cạnh cậu.

Trương Úc Giai kinh ngạc nhìn chằm chằm y tá trường Chu đã biến mất chừng hai tháng, cảm thấy toàn thân cô ta không giống lúc trước, cảm giác nói không ra lời, nếu không phải Cầu Cầu có phản ứng, cậu đã cảm thấy ý tá trường Chu mặt trắng bệch không biểu cảm kia căn bản không tồn tại, một chút sức sống cũng không có, ngay cả người bên cạnh chào hỏi cô ta cũng không có phản ứng nào cả, ngược lại chủ nhiệm Lưu sau khi nhìn thấy Trương Úc Giai thì nhìn về phía câu mấy lần, hai mắt âm trầm kia khiến da đầu cậu tê dại.

Nghĩ tới từ sau lần mấy người cùng đi theo Diêu lão đầu đến phòng nằm viện bị cậu báo mua bán cơ thể người, thì chủ nhiệm Lưu luôn tự cho mình là tiếu diện hổ (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác) lại không thấy cười nữa, khiến cả phòng thảo luận thật lâu, vì vậy Trương Úc Giai cho rằng, người này rốt cuộc có phải chủ nhiệm Lưu hay không.

Sau khi hai người đi xa, Cầu Cầu liền yên tĩnh lại, cho nên Trương Úc Giai lại đi vào bên trong, đột nhiên phát hiện mấy cô gái đang ngồi khóc nức nở, trong tay Trương Khiết hình như cầm thứ gì đó, ngay cả Tô Văn hôm trước còn vừa nói vừa cười thì hiện tại cũng trở nên ỉu xìu, gương mặt trắng như giấy Tuyên Thành, chỉ có hai con mắt vừa hồng vừa sưng.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? ” Trương Úc Giai hỏi.

Trương Khiết đỏ mắt nói: “Mẹ nhỏ hôm nay xin phép, cô ấy nói mình không thoải mái, tôi cho là cảm lạnh, kết quả buổi sáng tôi đi qua cửa nhà cô ấy thuận tiện ghé thăm, cô ấy chỉ còn một hơi, vừa rồi người nhà cô ấy gọi điện báo tang cho tôi”

Trương Úc Giai nghe xong trong lòng nhất thời lộp bộp một chút, ngay cả cái đầu cũng đau đớn theo, mờ mịt trong nháy mắt đánh tới, khiến cậu sợ hãi đến cực điểm, nhớ tới lời của mẹ nhỏ Trần ngày hôm qua, cậu lập tức đau xót nói: “Cô ấy bị bệnh gì ?”

“Người nhà cô ấy nói là bị nhồi máu cơ tim, đều giống với phó chủ nhiệm Từ là bị ngã trong nhà vệ sinh được người nhà phát hiện, nói tối ngày hôm qua phát bệnh, buổi sáng hôm nay mới được người nhà phát hiện, nếu không nhất định có thể qua được, cậu nói xem đáng tiếc biết bao.”

Trương Khiết nói xong, tô Văn lạT nói tiếp: “Cũng quá đúng lúc đi, chúng em còn hẹn hôm nay cùng nhau sinh nhật đây này, ngay cả nhà hàng cũng đã đặt xong.”

Trương Úc Giai bị lời nói của Tô Văn làm cho sửng sốt, hình như lời này đã nghe qua ở đâu, cẩn thận nghĩ lại đột nhiên rõ ràng, những lời này cũng chính là những lời mẹ nhỏ Trần đã nói hôm phó chủ nhiệm Từ chết, hơn nữa mẹ nhỏ Trần và phó chủ nhiệm Từ sinh cùng ngày, mà phó chủ nhiệm Từ cũng là bị tra ra là nhồi máu cơ tim, cũng chết ở nhà vệ sinh, cái này khiến cho cậu không khỏi bắt đầu nổi lên nghi ngờ, liền hỏi một câu: “Hai người đều sinh nhật hôm nay?”

“Là ngày mai. ” Tô Văn dụi mắt gật gật đầu nói: “Vốn định ngày mai đi ăn một bữa cơm, dẫn mọi người trong phòng theo, nhưng ngày mai là tháng bảy tết trung nguyên (rằm tháng bảy âm lịch), mọi người đều phải về nhà hoá vàng mã, cho nên đổi thành hôm nay.”

Trương Úc Giai nghe xong có chút cứng ngắc, dù sao bát tự của người sinh ngày lễ quỷ đều rất mỏng, tương đương với bát tự toàn âm, hết sức thông linh, ở nông thôn có một cách nói, chính là đứa trẻ sinh ngày lễ quỷ vào ngày đó không thể thắt dây đỏ và lục lạc, như vậy sẽ chiêu quỷ, dễ dàng cho quỷ áp thân càng dễ cho quỷ đuổi hồn, mà hai người kia đều sinh cùng ngày, hơn nữa còn chết giống nhau như thế, cậu không khỏi nhìn về phía Tô Văn, chỉ thấy những cái bóng trong phòng vây quanh cô nhiều nhất, hơn nữa trong chớp mắt, trên ấn đường tỏa ra khói đen cuồn cuồn, dường như muốn đốt cháy cô.

Như thế, giống như xác minh suy nghĩ của cậu, nhất thời nhanh chóng nói: “Trương Khiết, cô biết trong nhóm còn ai sinh nhật hôm nay nữa không?”

Trương Khiết bị cậu hỏi như vậy, hơi sửng sốt một chút, sau nói: “hình như có mấy người đấy, y tá trưởng Chu, còn có chủ nhiệm Lưu, mẹ nhỏ Trần và phó chủ nhiệm Từ đã mất, Lưu chủ nhiệm còn muốn mời bọn viện trưởng ăn cơm.”

“Lưu chủ nhiệm và y tá trưởng cũng vậy sao? ! ” Trương Úc Giai cảm thán, lại nghĩ tới hai người đó vừa đi qua, nhất thời kinh hãi.

Trương Khiết dường như cảm thấy cậu không ổn, lại hỏi: “Có phải cậu cảm thấy mẹ nhỏ Trần và phó chủ nhiệm Từ chết quá trùng hợp không? ” một lời còn chưa dứt, cô đã kêu to: “Không thể nào, năm ngoái bác sĩ Khang cũng chết vì nhồi máu cơ tim, hình như cũng chết ở nhà vệ sinh, sao tôi cảm thấy như ám sát vậy!”

Trương Úc Giai bị cô gào to như vậy, nhất thời hoảng sợ, phía sau cũng lạnh theo, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lưu Kỳ đang mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm cậu, dáng vẻ kia muốn có bao nhiêu nham hiểm thì có bấy nhiêu nham hiểm.

Ngày đó, Trương Úc Giai đều trải qua trong kinh hoàng lo sợ, cậu thỉnh thoảng nhìn Tô Văn cách đó không xa, sợ không để ý một chút thì cô bé này cứ như vậy đi, nhưng may mà hôm nay trừ tinh thần cô không vui thì những thứ khác coi như bình thường, ngược lại ánh mắt Trương Úc Giai làm cô nhìn về phía cậu cười cười, khiến cậu đi cũng dở mà ở cũng không xong, một lát sau đành phải kiên trì gật đầu.

Sáng ngày hôm sau, chứng thực trên cơ bản được định hình, bởi vì quỷ linh trên lưng Tô Văn thiếu chút nữa đè sập cô, ấn đường bốc ra khói đen không ngừng chảy máu loãng tanh hôi,cô khi thấy Trương Úc Giai thì cũng chỉ gật đầu, sau đó bước đến bàn làm việc của mình nằm gục lên đó, liên tục bóp vai và cổ của mình, mỗi lần như thế, quỷ linh kia lại dựa gần hơn.

Điều này hiển nhiên chính là mưu sát trá hình, mà đối tượng mưu sát đều là người sinh vào ngày tết Trung Nguyên, như vậy nếu là mưu sát, mục đích của hung thủ là gì? Tại sao tên hung thủ này còn có thể khu quỷ? Mà người khu quỷ này và đạo sĩ hoàng bào đi cùng với chủ nhiệm Lưu, y tá trưởng Chu, Lưu Kỳ rốt cuộc có quan hệ gì ?

Một loạt vấn đề lũ lượt kéo đến, vì thế Trương Úc Giai xoắn xuýt cả một buổi sáng, cho đến khi Trương Khiết nói giữa trưa tham gia lễ truy điệu của mẹ nhỏ Trần, cậu rốt cuộc hiểu rõ, thì ra những người này là cùng một nhóm, không chỉ như thế, bao gồm cả phó viện trưởng Nhậm Quốc Phong sau này kế nghiệp cũng cùng một bọn.

Giờ phút này bọn họ ngồi chung với nhau, ngoại trừ mặc một thân áo đen ra, mấy người kia đều không chút biểu cảm, thậm chí người bên cạnh co rút đến chết đi sống lại, mấy người này vẫn lạnh lùng âm trầm, thậm chí lông mày cũng giống nhau.

Trương Úc Giai quyết định báo chuyện này cho Diêu lão đầu, dù sao lão gần đây đều xoắn xuýt vụ trận ở bên dưới phòng nằm viện, nếu những người này có liên hệ, như vậy bọn họ khẳng định không thoát khỏi liên quan đến trận này.

Bởi vì hạn chế địa điểm tình huống, Trương Úc Giai chỉ gửi tin cho Diêu lão đầu, không ngờ lão lại trả lời ngay, lập tức yêu cầu buổi tối gặp, Trương Úc Giai không muốn xảy ra sự kiện kinh hãi như lần trước nên địa điểm lần này hẹn tại quán trà Băng Điểm, Diêu lão đầu lập tức đồng ý.

Đưa tiễn mẹ nhỏ Trần đoạn đường cuối cùng xong, Trương Úc Giai và mấy người Trương Khiết định trở về, dù sao hai giờ chiều lại phải đi làm, tuy nhiên lúc đi tới cửa bị Lưu Khai Phú kêu lại.

“Chủ nhiệm Lưu, có chuyện gì không? ” Trương Úc Giai trong lòng thấy không ổn, bởi vì …mấy người này đều có ý xấu, chuyện kỳ lạ liên tục nhiều ngày như vậy, đoán chừng chuyện báo án lần trước khiến bọn họ đền một khoản không nhỏ.

Lưu Khai Phú cũng không có ý định thừa nước đục thả câu, ánh mắt nham hiểm vỗ bờ vai của cậu nói: “Tiểu Trương a, gần nhất tiến bộ rất nhiều a.”

Lưu Khai Phú còn chưa dứt lời, Cầu Cầu lại bắt đầu động, Trương Úc Giai biết nó gì đó khác, cho nên vội vàng cười nói: “Vẫn là cảm ơn chủ nhiệm Lưu bồi dưỡng.”

“À, hai ngày nữa đại thọ năm mươi của viện trưởng Nhậm, nói tìm hai người mới tiến bộ nhanh dẫn theo, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cậu và Lưu Kỳ, đến lúc đó đừng để tôi mất mặt a!”

Nhậm Quốc Phong vẫn không có lên tiếng, một lát sau đột nhiên vỗ vai Trương Úc Giai cười nói: “Yên tâm đi, chỉ là ăn một bữa cơm rau dưa, người không nhiều lắm.”

Lời này khiến trong lòng Trương Úc Giai lộp bộp một chút, mắt thấy trong mắt híp của Nhậm Quốc Phong lướt qua tia hung ác, da đầu lại nổ tung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.