Thiên Tài Ngục Phi

Chương 38




Phương Do Mỹ bỗng nhiên chạy qua, nói với Trần Dương:
- Chị Tố Tố, chúng ta trò chuyện một lát đi.

Trần Dương cảm thấy kinh ngạc.

Mẹ của nàng và Nhiêu Vũ Đình là bạn tri giao, nàng đã từng gặp qua Phương Do Mỹ, nhưng bởi vì vấn đề chênh lệch tuổi tác, giữa hai người chưa từng có giao tiếp sâu sắc, lời nói với nhau, không vượt quá mười câu.

Không biết tiểu nha đầu này làm sao đột nhiên lại nảy ra ý tưởng kỳ quái, muốn cùng nàng trò chuyện.

Phương Do Mỹ lập tức quay đầu nói với Tiêu Phàm:
- Anh Tiêu Phàm, cha em mời anh qua đó một lát…

Trần Dương giật mình.

Hóa ra là nguyên nhân này. Phương Lê coi trọng cấp bậc lễ nghĩa, không muốn để Trần Dương cảm thấy bị lạnh nhạt, liền phái con gái rượu của mình qua, đảm đương chức “đại sứ thân thiện” nói chuyện với nàng.

- Được.

Tiêu Phàm mỉm cười xoa cằm, chậm rãi mà đi.

Phương Do Mỹ liền hướng phía Trần Dương nháy nháy mắt, cười hì hì, thần sắc trên mặt rất kỳ dị.

Trần Dương bỗng nhiên có chút chột dạ, tránh ánh mắt của cô bé, sẳng giọng:
- Tiểu Mỹ, nhìn cái gì mà nhìn.

- Không có gì, em đang đoán, chị có phải đã yêu Tiêu Phàm rồi.

Trần Dương vội vàng không kịp chuẩn bị, khuôn mặt trở nên đỏ rực.

Một tiểu nha đầu, em năm nay mới bao nhiêu tuổi? Liền tình ư yêu ư, em hiểu cái gì gọi là tình yêu sao? Chỉ biết quấy rối linh tinh.

- Chị Tố Tố, đàn ông lợi hại như vậy chị đều không yêu, chị muốn yêu ai?

Tiểu nha đầu vẫn là không chịu buông tha, được đằng chân lân đằng đầu.

Trần Dương liền nghiêm túc, nhìn Phương Do Mỹ, nói:
- Tiểu Mỹ, tình yêu không phải cái dạng đó như trong tưởng tượng của em đâu, không có hợm hĩnh như thế. Nói cho cùng, tình yêu coi trọng chính là một loại cảm giác.

Phương Do Mỹ nếm “răn dạy”, cũng không tức giận, chớp chớp mắt, hỏi:
- Vậy chị có cái loại cảm giác ấy không?

Trần Dương cắn chặt đôi môi kiều diễm đỏ mọng, không lên tiếng.

Hai cô nàng chỉ lo thì thầm nói chuyện, cũng không ai để ý đến, Tiêu Phàm đã đi theo Phương Lê Và Nhiêu Vũ Đình vào phòng khách biệt thự, đèn phòng khách sáng lên.

- Tiêu Phàm, ngồi đi ngồi đi , đừng khách khí.

Nhiêu Vũ Đình cười chào hỏi, lại đích thân đi pha trà cho hai người.

- Được ạ, cảm ơn dì Nhiêu.

Tiêu Phàm mỉm cười, đợi Phương Lê ngồi xuống ghế sô pha, lúc này mới ngồi ở sô pha bên cạnh, tuân thủ quy củ rất nghiêm ngặt.

Phương Lê âm thầm gật đầu.

Bất kể nói thế nào, gia giáo của lão Tiêu gia vẫn là tương đối nghiêm khắc, Tiêu Trạm bản thân chính là nghiêm khắc được xưng hào môn nhị đại trưởng bối.

Phương Lê cũng khá coi trọng quy củ. Cái này với gia thế của ông cùng với tính chất công việc có liên quan với nhau. Phương Lê mấy năm nay đều ở trên vị trí xử lí điều phối các phương diện, mà hiệu quả điều phối như thế nào, một điểm quan trọng nhất chính là phải xem các phương diện điều phối, có tuân thủ quy củ hay không. Giả như có một phương diện không hợp lí, điều phối liền không thể tiến hành tiếp.

Đối với những người phá hoại quy củ như vậy, Phương Lê nhất quyết không chào đón.

Nhưng hiện tại, Phương Lê đặc biệt mời Tiêu Phàm đến thư phòng nói chuyện, hiển nhiên không phải là vì để khảo sát Tiêu Gia gia giáo như thế nào.

Nhiêu Vũ Đình rất nhanh liền pha trà xong, nhẹ nhàng đặt trước mặt hai người, ngay sau đó ngồi xuống bên cạnh Phương Lê, mỉm cười gật nhẹ đầu với Tiêu Phàm, ra hiệu cho hắn không cần căng thẳng.

Phương Lê mắt nhìn Tiêu Phàm, sắc mặt trở nên nghiêm túc, chậm rãi hỏi:
- Tiêu Phàm, cậu luôn ngầm chú ý đến tình hình quỹ Đại Sinh ở nước ngoài sao?

Tiêu Phàm liền cười.

Hắn biết, nếu không làm rõ vấn đề này, Phương Lê tuyệt đối không thể yên tâm.

- Chú Phương, cháu trước đây vốn dĩ cũng không biết tình hình của quỹ Đại Sinh ở nước ngoài, đối với ngân hàng Đại Sinh cũng chỉ là nghe nói, trước giờ chưa từng quan tâm đến.

Đây là ăn ngay nói thật.

Hai hàng lông mày của Phương Lê nhíu lại, hiển nhiên không tin đáp án do Tiêu Phàm đưa ra.

- Vậy cậu làm sao có thể biết, sau khi bắt đầu phiên giao dịch của thị trường chứng khoán Mỹ , quỹ Đại Sinh sẽ xảy ra vấn đề.

Phương Lê suy cho cùng không hổ là xuất thân thế gia chính pháp, hễ có việc gì đều thích từ bề mặt kỹ thuật cắt vào.

Tiêu Phàm nói:
- Tướng mạo, Từ Chấn Nam đuôi lông mày tán loạn, thẳng vào thái dương, địa các nhọn, sát khí ngút trời. Đây là tướng rủi ro điển hình nhất. Hơn nữa ấn tường ông ta đen tối, góc nhật nguyệt sát khí ẩn hiện, đều biểu thị lộ trình một quãng thời gian rất dài sau này của ông ta, cực kì khó đi.

Phương Lê không khỏi giật mình

Ông cũng đoán được việc này không đơn giản như vậy. Lấy thân phận Tiêu Phàm và từ tính chất công việc, dường như rất ít khả năng đi quan tâm đến tình hình của ngân hàng Đại Sinh và quỹ Đại Sinh. Chỉ là thật không thể ngờ đến, Tiêu Phàm lại có thể ở trước mặt ông nói những lời này.

Tướng mạo? Lộ trình?

Phương Lê trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là không thể tiếp nhận mấy thứ này.

Sắc mặt của Nhiêu Vũ Đình vẫn là vô cùng bình thường.

Bà ngay từ đầu, cũng cảm thấy những thứ này rất hoang đường, nhưng hiện tại, hiển nhiên đã không nghĩ như vậy nữa rồi.

- Vậy cậu cho ta xem đi.

Một lát sau, Phương Lê nhàn nhạt nói, hơi có chút không vừa ý.

Nghe qua, Phương Lê là muốn chiếu tướng Tiêu Phàm một quân.

Được, nói tướng thuật đúng không, vậy cậu đưa chút hàng hóa ấy ra đây cho tôi nhìn một chút.


Xem xem có thể thuyết phục tôi hay không?

Nhiêu Vũ Đình nhìn ánh mắt Tiêu Phàm, hơi lộ ra chút ý lo lắng. Bà rất rõ ràng tính cách của Phương Lê, đó là tính cực kỳ cố chấp. Đừng nhìn Phương Lê bề ngoài ôn hòa, bên trong cực kỳ có thể định ra chủ ý, người bình thường muốn thuyết phục Phương Lê, thật quá khó khăn.

Huống chi là những đồ hư vô mờ mịt đó.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, cẩn thận xem xét một chút tướng mạo của Phương Lê, từ từ nói:
- Chú Phương, lượng thứ cho cháu nói thẳng, tiến vào trung tâm, chỉ sợ có khó khăn nhất định, chi bằng rời kinh hay hơn.

Phương Lê cả người chấn động, mạnh mẽ dựng thẳng lưng dậy, tinh quang hai mắt phóng ra, chặt chẽ nhìn thẳng Tiêu Phàm.

Nhiêu Vũ Đình cũng mở to hai mắt nhìn.

Những lời này của Tiêu Phàm , nghe lên không hiểu ra sao cả, nhưng Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình hiển nhiên đều hiểu Tiêu Phàm ám chỉ là cái gì. !

- Lời này của cậu có ý gì? Ai dạy cậu nói như vậy?

Tiêu Phàm khóe miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên, nhẹ giọng nói ra:
- Chú Phương, nếu như chú có suy nghĩ như thế này, vậy chúng ta nói chuyện chắc chắn sẽ không vui vẻ, chi bằng dừng lại ở đây đi.

Thần thái khiêm tốn, lời nói lại là cứng rắn , phong thái nghiêm nghị.

Rất xin lỗi, chủ nhiệm Phương, tôi đến đây để chỉ điểm cho chú, không phải đến để nhận sự “thẩm vấn” của chú.

Chú thái độ không tốt, tôi không có kiên nhẫn để nói chuyện với chú.

Phương Lê lại ngây ngẩn cả người.

Không nghĩ tới tiểu tử này còn rất có tính cách.

Không hổ là đích tôn trưởng của lão Tiêu gia.

Muốn trấn trụ được hắn, sợ rằng đã tính lầm rồi.

Nhiêu Vũ Đình thoáng cười xấu hổ, ôn nhu nói:
- Tiêu Phàm, chú Phương không phải có ý đó. Tính cách của ông ấy chính là thế này, cháu đừng trách. Có lời gì, cháu cứ nói thẳng là được, không sao đâu. Ở đây không có người ngoài.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu, lại không nói gì nữa.

Nếu là Phương Lê chủ động mời hắn lại đây nói chuyện, thế thì Phương Lê nhất định phải biểu thị thái độ của mình. Vào lúc này, Nhiêu Vũ Đình không thể đại diện cho Phương Lê. Bản thân Phương Lê không có một thái độ khách quan, vậy thì hiệu quả nói chuyện, chỉ có thể hoàn toàn ngược lại.

Tình tiết này, tuyệt đối không thể nhầm.

Tiêu Phàm khiêm tốn thì khiêm tốn. Thời khắc mấu chốt, tuyệt đối không hàm hồ.

Phương Lê nhẹ hít một hơi, sắc mặt dịu xuống, từ từ nói:
- Được, Tiêu Phàm, mời cậu tiếp tục đi, ta đang nghe đây.

Ý tứ này, thực ra chính là “xin lỗi” với Tiêu Phàm rồi.

Bất kể lời Tiêu Phàm nói hoang đường đến đâu, nếu là tự mình mời hắn đến nói chuyện, thế thì nên chú trọng lễ tiết vẫn cần chú trọng. Nếu như tên này luôn là nói hươu nói vượn, sau này không cần để ý đến là được rồi.

- Vâng, chú Phương. Tình hình ở trung ương Xu Mật Viện trước mắt, rất phức tạp, tình hình nội bộ cũng không sáng sủa. Từ thời Tùy Đường đến nay, Xu Mật Viện chính là do nội đình thiết lập, kết nối với các cầu nối trong ngoài. Muốn ở lại trong Xu phủ, nhất định phải có được sự tín nhiệm của đấng chí tôn. Ví như Xu Mật Sứ quyền nghiêng trong ngoài, cũng xuất hiện rất ít. Cho dù có ngoại lệ như vậy, thông thường cũng khó có thể kéo dài. Tang Duy Hàn ở triều Hậu Tấn thời kỳ Ngũ Đại, trước sau hai lần làm chức Xu Mật Sứ kiêm Tể tướng, kết cục là người chết gia tộc diệt vong. Vương Tuấn thời Hậu Chu, Xu Mật Sứ kiêm Đồng Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự, cuối cùng cũng bị biếm đi Thương Châu, buồn bực sầu não mà chết, nếu không phải Quách Uy niệm tình lão huynh đệ, chỉ sợ cũng khó lòng thoát chết.

Tiêu Phàm không vội vàng không hấp tấp, êm tai nói.

Phương Lê vẻ mặt lại một lần nữa trở nên nghiêm túc.

Ông vốn dĩ cho rằng, Tiêu Phàm muốn “xem tướng”, lại không ngờ lại một lần nữa tính nhầm. Tiêu Phàm cư nhiên giảng lịch sử cho ông, hơn nữa lấy hai ví dụ, đều là tướng nắm quyền trứ danh trong lịch sử thời kỳ Ngũ Đại.

Nhất là Tang Duy Hàn, càng là đại Hán gian nổi danh thiên cổ, Thạch Kính Đường làm vua bán nước cho Khế Đan, là đầu sỏ tội ác cắt nhượng mười sáu châu Yến Vân.

Nhưng Phương Lê đọc qua rất nhiều sách lịch sử, biết rất rõ ràng, bản thân Tang Duy Hàn là tài năng, đó và việc không thể nghi ngờ, ở triều Hậu Tấn cũng coi như là một nhân vật lớn một tay che trời. Xu Mật Sứ kiêm Trung Thư Môn Hạ Bình Chương Sự thăng chức đến Môn Hạ Thị Trung, đến cuối cùng lạy Trung Thư Lệnh, phục chức đảm nhiệm Xu Mật Sứ, phong Ngụy Quốc Công, về sau không rõ chi tiết, là một ví dụ đơn giản nhất. Không có bản lĩnh thật sự, là không làm được.

“Quyền nghiêng trong ngoài” trên sách vở nói chính là loại tình huống này.

Xu Mật Viện xử trí công việc trong cung, phụ trách việc lớn quân sự quốc gia, trực tiếp chịu trách nhiệm với hoàng đế, xem như nội thần của Hoàng Đế. Trung thư Tỉnh Hạ Tỉnh nắm các việc bên ngoài cung, chủ quản Bình Chương Thiên Hạ, đều là ngoại thần.

Một số Tiết Độ Sứ, Quan Sát Sứ quyền cao chức trọng, tấu chương có thể tránh đi Trung Thư Môn Hạ, trực tiếp đến trước mặt Thánh giá, nhưng bất kể thế nào đều tránh không khỏi Xu Mật Viện, nhất định phải do Xu Mật Sứ chuyển trình lên hoàng đế xem qua.

Đại khái chính là phân công như vậy.

Xu Mật Sứ kiêm Tể Tướng, đó chính là quyền nghiêng trong ngoài, vừa phụ trách liên hệ giữa Hoàng đế và quan đại thần bên ngoài,vừa đi Phòng chính sự làm chủ quản . Ở thời Ngũ Đại, dựa vào Xu Mật Sứ kiêm nhiệm Tể tướng, là dấu hiệu trở thành thủ tướng.

Bất kể là ai, một khi giành được địa vị như vậy, đó mới thực sự là “dưới một người trên vạn người”.

Chỉ có điều, tướng quyền hành như vậy, thông thường kết cục đều tương đối bi thảm.

Tướng quyền trực tiếp uy hiếp được Hoàng quyền, cuối cùng bị hoàng đế nghi kỵ, chính là chuyện đương nhiên.

Phương Lê nhíu mày nói:
- Tình hình hiện tại, chung quy so với cổ đại có chỗ không giống nhau.

Tiêu Phàm cười cười, nói:
- Chú Phương, tên của cơ quan làm việc thay đổi, thực chất cũng không có biến đổi bao nhiêu. Cơ quan nội đình, danh tước không hiển hiện, thế nhưng trực tiếp đối thoại với tầng cao nhất, kết nối trên dưới, liên lạc trong ngoài, quyền uy rất nặng.

Thế nhưng, hễ việc gì có lợi liền có khuyết điểm. Chú Phương, cháu cảm thấy, cơ quan trung ương trước mắt, so với Xu Mật Viện trước đây, trừ việc phụ trách quân sự ra, thực tế có cái gì khác nhau sao? Tất cả địa vị, thật ra là giống nhau. Chủ nhiệm phó chủ nhiệm của phòng làm việc trung ương, cấp bậc rất cao, quyền lực rất lớn, thế nhưng lại có một nhược điểm trí mạng, đó chính là tự mình không có thể chế chấp hành, tất cả quyền lực, đều đến từ sự ủy thác của tầng cao nhất. Vì vậy, lấy được sự tín nhiệm của lãnh đạo tầng cao nhất chính là chỗ dựa căn bản. Muốn thực hiện lí tưởng và hoài bão chính trị chỉ có thể phụ thuộc vào người khác. Mặt khác, bất kỳ các bộ và ủy ban trung ương quốc gia nào, đều có thể chế chấp hành của riêng mình, chính sách do bọn họ định ra, chỉ cần thông qua phê chuẩn, liền có thể thi hành trong cả nước, đây chính là khác biệt.

- Đứng đầu trung ương, trên người có dấu vết phe phái, thật sự rất rõ ràng. Khi vinh cùng vinh, khi tổn hại cùng tổn hại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.