Thiên Tài Đệ Nhất

Chương 6: Cạm Bẫy




“Chủ thượng! Để tôi.” Tư Mạn cầm lấy súng trường, đặt lên cửa, kê cao gối ngắm về hướng máy bay.

Nghiêm Trạch nhanh chóng tạo cho cô một lớp cửa kính chống đạn an toàn, cất giọng: “Nhắm vào khoang chứa.”

Tư Mạn không đáp lời, chỉ im lặng lên đạn. Lạch cạch hai tiếng và một cái nheo mắt. 

Đoàng! Đoàng....

Tiếng súng liên thanh phát ra kèm theo mùi thuốc súng nhắm trúng khoang chứa của máy bay khiến cho khoang chứa bị thủng nhiều lỗ, cánh quạt bốc cháy ngùn ngụt. Xem chừng phát súng của Tư Mạn khiến áp suất trong máy bay hỗn loạn. Cả hệ thống bay đều cảnh báo mạnh mẽ. 

Tứ phía đều bị trói chặt không kẽ hở. Lex coi như bị lưới trời buộc lại, động cơ phát ra vài tiếng ầm ầm rồi im bặt nhả ra từng đợt khói đen kín mít.

Chúng nhân ngồi trên trực thăng liên tục nã đạn, lại thấy máy bay bỗng dưng im bặt không có biểu hiện chống trả nữa, càng không hề tăng tốc thì nín lặng chờ lệnh Nghiêm Trạch.

“Kéo xuống!” 

Một câu của Nghiêm Trạch vừa buông, năm chiếc trực thăng lập tức hạ độ cao, kéo theo máy bay của Lex xuống, chỉ là vừa hạ được vài mét, cánh cửa bên hông máy bay lập tức mở toang. Súng trường trên tay Lex nhả một phát súng, xuyên qua vị trí cửa đã bị rất nhiều vết đạn làm cho thủng một lỗ lớn, đâm xuyên qua trúng thẳng vào ngực phi công lái trực thăng của Nghiêm Trạch. Phi công hự lên một tiếng lập tức gục xuống. 

“Shit. Không ổn!!!” Bộ đàm kinh hãi phát lên tiếng Hắc Miêu. Thoạt nhiên hành động này quá mức dự đoán. Lex lại cố ý hạ phi công Nghiêm Trạch trước, nhằm mục đích khiến rắn mất đầu. Động tác lại vô cùng nhanh nhẹn, lập tức trở vào bên trong tránh đi đường đạn từ phía Nghiêm gia.

Tư Mạn nhìn phi công. Chỉ kịp A lên một tiếng. Mồ hôi nhỏ giọt hai hàng.

Thảm rồi, thảm rồi. Phen này chết chắc rồi!!!

Cô kinh hãi nắm chặt tay Nghiêm Trạch, bất lực kêu lên.

Trực thăng của Nghiêm Trạch mất điều khiển mà trượt đà rơi tự do, bên trong ba người Nghiêm Trạch, James, Tư Mạn không kịp chống trả lực hút của trái đất, bị rung động nghiêm mình theo trực thăng lao xuống. 

Sợi dây nối với máy bay Lex níu trực thăng lại, chỉ là sức nặng của nó không thể dùng một sợi dây để chống đỡ, sợi dây vang lên một tiếng cạch lập tức đứt khỏi cánh cửa máy bay Lex mà rơi xuống. Trực thăng như đồ chơi điều khiển, xoay mòng mòng trên không trung.

“A!!! Chết tiệt!!!” Tốc độ rơi kinh hoàng và sự rung lắc kịch liệt của trực thăng khiến cho James và Tư Mạn mặt xanh như tàu lá. James cố gắng vươn tay chạm vào bộ điều khiển nhưng vô ích. Lực không đủ để vươn tới.

Toàn bộ hệ thống trực thăng vang lên tiếng còi đỏ cánh báo mạnh mẽ, tiếng hú của nó kèm theo tiếng va đập khiến cả bầu trời như chấn động. Bộ đàm lại liên tục phát lên tiếng kêu la thất thanh của đám Hắc Miêu.

Cảm tưởng toàn bộ nội tạng trong cơ thể đang trào ngược, cơm sáng cơm tối có thể bắt tay nhau ra bằng đường miệng. Toàn bộ máu đều sung lên não, có thể xa xăm nhìn thấy quỷ môn quan đang rất gần.

Tư Mạn bây giờ còn không rõ Nghiêm Trạch đang ngồi ở phía nào, cũng không thể nhìn thấy sắc mặt của hắn, trong lúc này ngưng kêu la mà hét lên:

“Nghiêm Trạch!!!! Cứu!!!”

Bất ngờ bóng đen của Nghiêm Trạch đổ ập về phía trước, vượt qua lực cản, tốc rơi mà ném phi công về phía James, tóm lấy điều khiển. Mặc cho rung lắc, mặc cho độ rơi càng ngày càng nhanh, bàn tay của Nghiêm Trạch như bày ma trận trên điều khiển. 

Cánh tay rắn chắc của hắn nắm lấy cần điều khiển, ánh mắt ác liệt kéo mạnh một cái.

Tốc rơi dường như có chậm lại một chút. 

“Cánh quạt.....một cái cánh bị gãy....” James dùng sức giữ cho thân thể yên hô to.

Nghiêm Trạch cắn răng liên tục ấn nút trên bộ điều khiển, bàn tay nhanh chóng điều chỉnh lại rada. Thế nhưng tốc rơi vẫn không hề dừng lại mà liên tục hạ xuống một cách chóng mặt.

Tư Mạn cố gắng mở mắt nhìn, phát hiện ra phía trước tay ga có vấn đề, nhưng lại không thể nào mở miệng vì áp suất không khí. Chấn động khiến đầu óc cô như đảo lộn.

Nghiêm Trạch rất nhanh cũng nhận ra điều này. Bàn tay kia ôm trọn bộ điều khiển, ánh mắt sắc như lưỡi gươm nhận ra bề mặt trái đất đang gần kề chờ đón họ. Cánh tay lần nữa múa máy.

Cạch. Ầm!!!

Đột ngột, cả cơ thể ba người dội lên không trung rồi lập tức dừng lại. Trái đất đã ngưng đảo lộn, áp suất không còn đè nén. 

Toàn bộ cơ thể đều cảm nhận được nhịp tim đập liên hồi, nội tạng bình tĩnh về lại chỗ của mình. Cả thế giới vừa lúc nãy chực như đổ ập xuống lại như được dựng lên lại. 

Phì phì....

Tư Mạn và James phờ phạc nghe tiếng quạt phành phạch trên đầu, đầu tóc rối bù điên cuồng đảo mắt, lờ đờ nhìn ra bên ngoài vẫn là trời mây bao la, họ đang lơ lửng trên không trung, bên cạnh là Nghiêm Trạch mặt lạnh như tiền, ánh mắt đỏ âu đầy vẻ tức giận đang điều khiển buồng lái. Bên dưới là mặt đất láng bóng đến đáng sợ cách họ rất gần. Thật là gần....

“Nghiêm.....Trạch.... Thật may....có anh...” Đứt hơi nói từng từ, coi như được trải qua cảm giác mạnh, tay vẫn còn run run chưa thể khống chế. Cô thề với trời, lần sau tuyệt đối không đi trực thăng nữa. 

James xem chừng chưa hoàn hồn, hai mắt trắng dã nhìn Nghiêm Trạch, trong thời khắc James vô vọng không thể chạm vào buồng điều khiển, đã tận mắt nhìn thấy Nghiêm Trạch thần thánh hóa giải như thế nào. Cho dù James không có thiện cảm với Nghiêm Trạch cũng không thể không công nhận, Nghiêm Trạch vốn không phải người thường.

“Chủ thượng!!! Chủ thượng....” Bộ đàm lúc này vang lên tiếng gấp gáp của Hắc Báo.

Xem phần phía trên, thấy rõ chỉ còn hai chiếc trực thăng đang giữ lấy máy bay của Lex không nhả ra tích cực chiến đấu, hai trực thăng còn lại đã phi xuống phía dưới, tựa hồ như muốn dùng cái thân sắt của mình đỡ lấy trực thăng của Nghiêm Trạch, vừa thấy trực thăng đột ngột dừng lại rồi lơ lửng. Tim gan của họ rốt cục mới được hạ xuống.

Nhưng bây giờ, máy bay của Lex càng bị hai trực thăng kia ép hạ xuống. Tầm cao gần mặt đất đã không còn xa nữa.

“Không sao....Chủ thượng không....ọe.” Tư Mạn vừa mở miệng đã xây xẩm mặt mày, mở cửa sổ ra nôn mửa. Toàn bộ ruột gan đều xoắn tít lại với nhau. Mặt cũng xanh như tàu lá chuối.

Nhìn dáng vẻ thống khổ của cô, sắc mặt Nghiêm Trạch càng tệ hại.

“Tiếp tục công kích.” Nghiêm Trạch nói qua bộ đàm, vẻ mặt hắn xem chừng rất giận dữ, dường như pha vừa rồi đã đả kích hắn. Hắn nhìn về phía Tư Mạn, trừng mắt: “Ngồi yên! Khóa chặt dây ai toàn. Không được nhúc nhích.”

Nói xong lập tức nâng cao cần điều khiển, đẩy trực thăng đuổi theo. Tư Mạn vô cùng phối hợp, nghiêm trọng ôm chặt dây an toàn. Đi theo Nghiêm Trạch, cô coi như được mở mang tầm mắt. Ngay cả tình huống đó hắn vẫn có thể bình tĩnh như vậy.

James nhìn một loạt biểu hiện của Tư Mạn, nhớ lại vừa nãy vô dụng một chút việc cũng không thể làm. James cắn răn không cam tâm, ngay cả người phụ nữ đã từng cứu hắn cũng chẳng thể bảo vệ được. Lại nhìn sắc mặt cô xanh mét. James ngồi bên cạnh, sắc mặt đã thay đổi, không còn vẻ vô ưu nhàn nhã như lúc nãy mà nghiêm trọng nhìn về máy bay của Lex:

“Máy bay sắp nổ!” James buông một câu, nhìn ra làn khói đen của máy bay, đã rõ tám phần không thể yên ổn. 

Nghiêm Trạch lạnh tanh đẩy nhanh tốc lực, liếc nhìn qua súng trường đang nằm ngay đơ. James thấy Tư Mạn vẫn chưa lấy lại hồn vía, lập tức hiểu ý cầm lấy súng trường nghiêm túc nói: “Để tôi.” 

Nghiêm Trạch không nói gì, chỉ điều chỉnh cho trực thăng đến một khoảng cánh nhất định nói qua bộ đàm: “Tách ra!”

Hai chiếc trực thăng nhận lệnh lập tức thả dây tách ra hai bên. James dường như chỉ chờ một câu này. Hai chiếc trực thăng vừa nhả ra, hắn rất nhanh nhắm một bên mắt, bóp cò cùng một lúc với súng máy mà Nghiêm Trạch điều khiển.

Đoàng!!!

Phát súng vừa trúng đích lập tức vang lên một tiếng nổ lớn. Máy bay Lex nhận phải đường đạn nổ tung như một quả bom. Xung quanh là năm chiếc trực thăng vờn nhau như chuồn chuồn xung quanh quả cầu lửa.

Nhưng ngay khi khói đen vụt qua, lập tức nhìn thấy hai bóng đen tung ra khỏi đám khói rơi xuống mặt đất đang có hai đoàn xe tải lớn chạy song song bên dưới sẵn sàng nghênh đón.

Không cần nhìn kĩ cũng biết, hai người nhảy khỏi máy bay đang rơi tự do là Lex và Chu Mạt, thẳng một đường rơi xuống đệm xe tải bên dưới không gây ra một chút xây xước. Và chiếc xe kia chính là đồng bọn của Lex đã tập kích sẵn ở phía sườn núi gây náo loạn.

Năm chiếc trực thăng lại tiếp tục mục tiêu, không ngừng nghỉ ép chết Lex và Chu Mạt liên tục nả đạn. Hai tên này thân thủ rất rốt, liên tục né được đường đạn, nhanh chóng cùng đồng bọn ngã về đầu xe, chui xuống xe.

Ngay đằng sau, đoàn xe của Nghiêm gia cũng đang đuổi ráo riết. Bên trên năm ngả đều là trực thăng trực tiếp lao tới phía trước hạ xuống chắn đường. Trực thăng theo điều khiển của Nghiêm Trạch nhanh chóng tiếp cận xe tải. James Khải Huân qua khung cửa nả một loạt súng.

Thế nhưng Lex đã có sự chuẩn bị kĩ càng. Đợi cho năm chiếc trực thăng kề sát bao vây, hai bên hông xe đang đóng chặt lập tức được mở, lộ ra một loạt họng pháo.

Đoàng!!!!

“Lên!” Nghiêm Trạch rất nhanh đã nhìn thấy vấn đề, hắn cùng Hắc Báo, Hắc Miêu nhanh chóng nâng độ cao khiến cho đường pháo kia bắn trật. Thế nhưng hai trực thăng còn lại không kịp né. Trúng phải đường đạn kia, hai chiếc trực thăng kêu ầm ầm hai tiếng liền phát ra lửa rơi xuống đường.

Phía đằng sau, ba chiếc xe của Nghiêm gia cũng bị bắn hạ lăn xuống vách núi, nổ tung.

“Shit.” Trong bộ đàm vang lên tiếng chửi thề của Hắc Báo. Chỉ còn lại ba chiếc trực thăng và năm chiếc xe của Nghiêm gia đang đuổi theo Lex.

Ánh mắt Nghiêm Trạch lạnh như muốn đóng băng tất cả, hắn lần nữa hạ độ cao áp sát lấy xe tải, ra lệnh cho James điều khiển trực thăng: “Giữ lấy.”

James nhanh chóng hiểu ý chuyển chỗ ngồi nắm lấy cần điều khiển. Tư Mạn nhìn bộ dạng muốn nhảy ra khỏi trực thăng của Nghiêm Trạch lập tức níu tay lại, xanh mặt kinh hô:

“Không được, một mình anh đi rất nguy hiểm.”

Nghiêm Trạch nhận ra Tư Mạn lo lắng cho hắn, trong mắt thoáng qua tia dịu dàng nhưng rất nhanh nghiêm giọng: “Tôi không muốn kéo dài thời gian. Em ở đây phụ trách điều khiển súng máy. Có lệnh của tôi mới được xuống khỏi trực thăng.”

Nói rồi không chờ cho Tư Mạn đáp lời, liền gạt tay cô ra, bật tung cửa nhảy xuống trần xe tải. 

Tư Mạn vội vàng quơ lấy bộ đàm, gấp giọng: “Hắc Báo, Hắc Miêu, mau hỗ trợ chủ thượng.”

Bộ đàm ngay tức thì đáp lại: “Chủ thượng chưa có lệnh, chúng tôi không thể làm bừa. Cô lo cái gì chứ. Anh ấy chắc chắn đã có tính toán.”

Họ tin Nghiêm Trạch nhưng cô không tin trời đất chuyển biến khó lường. Một mình Nghiêm Trạch đánh giáp lá cà có bao nhiêu nguy hiểm. Hắn chắc chắn nhìn thấy người của mình bị bắn hạ đã rất tức giận mới làm ra hành vi này. Lại không cần đến hỗ trợ. Rốt cục đang nghĩ cái gì?

“Hai người mặn nồng như vậy, không phải là sắp kết hôn đấy chứ?” James không thuận mắt sắc mặt lo lắng của Tư Mạn, lên tiếng nói.

“Nói bừa.”

Cô là người tình trên giường của hắn, yêu đương gì mà kết hôn.

James thoáng bất ngờ một chút, biểu hiện này....Không phải là hai người này vẫn chưa biết.....

“Cô và anh ta là quan hệ gì?” 

Tư Mạn đăm đăm nhìn về phía Nghiêm Trạch, không còn xa cách với James như trước mà bình tĩnh đáp: “Theo như Nghiêm Trạch nói thì tôi là thuộc hạ của anh ta, theo tôi thấy thì tôi là nô lệ của anh ta, theo người ngoài thì tôi là tình nhân trên giường của anh ta.”

Tình....tình nhân trên giường? 

Bàn tay nắm lấy cần điều khiển của James hơi chặt lại, sắc mặt không được tốt. Bỗng nhiên nhớ ra tình hình lúc này. Nghiêm Trạch đã rời khỏi trực thăng. Chỉ còn một mình James và Tư Mạn....

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu James.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.