Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 31: Phương án mới của Niệm Niệm




Đã lên xe ngồi và đưa mắt nhìn ra cửa xe nhưng mà nó vẫn không thoải mái khi có hắn

_“ Cũng trễ rồi. Đi học có ăn chưa zậy hả Thuần Nhi?”

_“ Anh nghỉ bọn em ăn chưa? Mà sao anh không hỏi người ấy của anh ý mà hỏi em” Thuần Nhi uể oải lên tiếng đồng thời cũng nói móc cho không khí trên xe bớt căng thẳng

_“ Zậy giờ mình đi ăn. Cho 2 đứa em chọn món. Anh cũng chưa ăn” Hắn cố ý phớt lờ câu hỏi của Thuần Nhi sẵn tiện đảo mắt qua gương chiếu hậu coi nó có phản ứng gì không. Nhưng mà rất tiếc là nó làm lơ điều hắn nói =.=!!!

_“ Cũng được đó nha hehehe” Thuần Nhi che miệng cười tít mắt quay sang lắc mạnh vai nó nói:_“ Nhật Linhhhhh…. Có nghe tao nói gì khôngggggggg? Đi ăn kìa. Hôm nay bổn cô nương cho mày chọn món đó, mày muốn ăn gì”. Nó nghe tới từ ăn là cặp mắt nó sang rực rỡ:

_“ Ăn sao? Tao nghe mà muahahahaha. Zậy thì hôm nay mình ăn món Hàn Quốc đêêêê. Oh yeah!!! >,

_“ Món đó ngon. Tao thích. Đi thôi anh 2 mình tiến đến quán ăn Hàn Quốc gần đây đi. Em nghe Nhã Nhã nói quán đó rất ngon” Nói đi đôi với làm Thuần Nhi chỉ tay về phía trước. Hắn chỉ có việc ậm ừ rồi nhấn ga tức tốc chạy, nó thì hí ha hí hửng lấy con dế ra cùng Thuần Nhi chộp choẹt vài tấm trước khi tới quán ăn ( TG: Thứ lỗi nhá! Nó có tính thích chộp choẹt y chang tác giả ý mà ahihi *3*). Nó mải lo chụp hình và lướt web mà quên đi cái chuyện ngày hôm đó, quên luôn là nó đang ngồi trên xe và đang bị hắn nhìn chầm chầm. Thuần Nhi quay sang định nói với hắn là lát ăn xong đưa 2 đứa nó đi shopping để mua đồ… Nhưng mà với tình trạng này thì không được rồi. Khuôn mặt lạnh lùng đó giờ đã đượm một chút buồn, đôi mắt màu cà phê hút hồn người ta đang chứa một nỗi u sầu mà không ai hiểu được ngoài hắn, luôn luôn và chỉ hướng về một người con gái không ai khác ngoài nó. Thuần Nhi nhìn nó nhìn hắn rồi chun mũi suy nghĩ coi có cách nào phá tan cái bầu không khí ngột ngạt do 2 người này tạo ra không. Thế là suy nghĩ cũng xong không chờ gì hết nhỏ giả ngu chu mõ lên tiếng:_“ Ehèm… Anh 2 em tò mò muốn biết nụ hôn đầu của anh như thế nào quá à!”

_“ Ặc… Không hẹn mà gặp. Hắn và nó đều bị sặc trước câu của nhỏ” Nó biết là Thuần Nhi đang muốn phá banh chành bầu không khí này nhưng mà nhỏ cũng đâu cần phá ác như thế chứ. Như zậy không phải là phá banh chành tan nát mà là làm tăng them không khì ngột ngạt ngượng ngùng thì có =.=.

_“ Sao… tự nhiên… mày hỏi g… gì kì zậy Nhi” Nó cười như không cười ngắt nhỏ một cái cảnh cáo. Nó ngắt đã đủ mạnh đâu chứ! Nhỏ còn tỉnh bơ cười tươi với nó như không có chuyện gì kìa

_“ Chuyện đó nói không được đâu Nhi Nhi. Khi nào em có bạn trai rồi biết, không được nhắc tới vấn đề này nữa” Hắn lấy lại vẻ lạnh lùng hằng ngày để nói chuyện với nhỏ

_“ Anh à! Anh nói y như là anh hôn ai rồi zậy đó. Em chỉ hỏi cho có thôi, người lạnh lùng như anh ai mà thèm hôn hứ. Đáng ghét” Nó nhíu mày nói rồi quay qua cửa sổ lè lưỡi híp mắt cười tươi rói. Nó đơ như cây cơ, tim đập thình thịch như sắp rớt ra ngoài, khuôn mặt trắng nõn nà cư nhiên đỏ như người bị say nắng, tay thì nắm chặt cái điện thoại lướt web để giữ bình tĩnh. Thuần Nhi lại một lần nữa làm hắn và nó sặc:_“ Zậy Linh nụ hôn đầu tiên của mày là ai? Nụ hôn đó có cảm giác như thế nào có như trong phim không mày?” Ngước khuôn mặt ngây thơ vô ( số) tội nhìn nó chớp chớp đôi mắt

_“ À… ờm… Tao hả? hơ…hơhơ… Mày hỏi chuyện khác được không? Tao không có biết gì hết trơn hết trọi á” Nó gằng giọng nhẹ nhàng cho hắn khỏi biết nó xấu hổ

_“ Eonni*. Nói cho đứa em chồng này nghe đi mà được không? Một lần hoy mà nha nha nha”

*** Eonni: Chị ( Tiếng Hàn :3)

_“ Ây da. Tao kể cho mày với Nhã Nhã nghe rồi mà. Có biết người ta xấu hổ lắm không hảảảả? Nó bức xúc quá đứng lên không tự chủ đầu nó đập mạnh vào nóc xe. Nhanh chóng kéo nó ngồi xuống Thuần Nhi nói nhỏ:

_“ Mày quên là có anh tao rồi hả? Nói gì mà lớn zậy? Tao chỉ muốn phá bầu không khí này thôi. Mày không trả lời là được hoặc nói lảng sang chuyện khác sao tự nhiên liều zậy mày!”

_“ Ớ ớ ớ ớ ớ… Hức… Hức… Hức… Mày hại tao rồi Nhi ơi là Nhi. Tại mày không nói, lát về tao giết mày chết luôn cho coi” Nó há hốc gục đầu lên vai nhỏ nấc lên từng tiếng nhỏ. Hắn là người hạnh phúc nhất trong xe khi đó, nghe nó nói zậy xong hắn trợn to đôi mắt hơi ngạc nhiên nhưng mà cũng khẽ cười nhẹ một cái. Thuần Nhi vỗ vỗ nó nói nhỏ:_“ Tao xin lỗi mà. Đừng giận tao nha. Tới chỗ ăn rồi kìa”

_“Anh 2 thân yêu tới nơi rồi kìa. Haizz…” Nhỏ thở dài một tiếng bất hạnh

_“ Được rồi. Vào thôi” Hắn đóng cửa xe lại mỉm cười nhìn 2 đứa nó.

_“ Yeah! Được cứu rồi. Đi ăn thôi” Thuần Nhi chạy một mạch vào quán trước, để cho nó và hắn phía sau ngóng

_“ Nhi ơi! Đợi tao với coi. Mày bỏ bạn gì ăn hả con kia” Nó chạy theo đằng sau, tự nhiên nó thấy cổ tay nó có gì đó giữ lại. Hắn chính hắn hắn là người kéo nó lại không cho nó chạy theo Thuần Nhi

_“ Em đi sau với anh” Lời nói rất nhẹ nhàng nhưng là một mệnh lệnh dành cho nó

_“ Àhaha. Tôi đi trước được rồi Anh đi sau tôi đi hen” Nụ cười rất chi là ngượng nghịu. Mày hắn nhíu lại:_“ Đi sau với anh. Cho nó đi trước đi”

_“ À… ờ… Đi sau” Gật đầu nói không ra hơi. Hắn kéo tay nó vào trong quán, nó nhìn quanh tìm kiếm vị cứu tinh ‘có tài phá banh chành bầu không khí ngột ngạt’

_“ Em kể cho Nhi Nhi nghe sao” Hắn nói rất ngắn gọn cũng đủ lam nó hiểu là hắn đang hỏi về cái ngày hôm đó

_“ Anh có hứng thú sao? Tôi cũng không định kể cái chuyện đó đâu, cũng tại vì Nhi với Nhã Nhã cứ gặng hỏi tôi. Tôi định là cho nó đi vào dĩ vãng rồi” Lời nói rất lảnh lót và lạnh lùng nha (TG: Lảnh lót lạnh lùng gì đỏ mặt hết rồi kìa =.=!!!)

_“ Em nói dối rõ ràng em còn nhớ chuyện đó. Tai em đỏ hết rồi kìa. Phì…” ( TG: Ô. Anh giỏi quá anh ơi. Nhận ra điều bất thường rồi muahahaha). Ặc sao hắn ta biết nó còn nhớ mặt nó đỏ tới zậy sao? Khuôn mặt phản -_- chủ biết zậy đeo khẩu trang rồi

_“ A… Nhi kìa. Tôi đi trước” Nói rồi thì làm phóng vụt tới cạnh Thuần Nhi

_“ Nè. Mày đi chậm quá đó. Tới quán ăn tao nhớ mày đi nhanh lắm mà” Nhỏ chun chun cái mũi

_“ Hì. Tất cả là nhờ mày và ông anh của mày nên tao đi chậm thế đó nhé” Nụ cười phảng phất mùi chết chóc:_“ Oaaaa. Nói mải mới để ý. Hôm nay mày rất giỏi gọi nhiều món quá chừng”

_“ Tao biết mày giận tao nên tao chuộc lỗi bằng cách này nè” Nháy mắt

_“ Tao chấp nhận lời xin lỗi” Giả bộ vuốt cằm. Hắn đi tới nhìn trên bàn một cái rồi đưa mắt ngồi cạnh nó

_“ Anh 2 à. Qua ngồi với Nhi chuchoe, dễ thương, xinh đẹp nè”

_“ Anh thích ngồi với vợ anh. Em ngồi một mình đi cho khỏe” Rất tự nhiên a, cầm đũa lên gắp thức ăn bỏ vào chén nó

_“ Không cần anh qua bên đó ngồi với Nhi đi hen. Tôi ngồi một mình rất thoải mái” Giả bộ cười tươi

_“ Không thích” 2 từ rất giản đơn thốt ra từ đôi môi trái tim của hắn:_“ Zậy tôi qua ngồi kế Thuần Nhi được không?” Nó ngậm đôi đũa làm vẻ mặt đáng yêu

_“ Tất nhiên. Nếu đó là điều em muốn, em có thể ngồi cùng em gái anh” Quay sang mỉm cười làm nó ngất ngây

_“ Cám ơn nhé. Hìhì” Nó cằm chén đũa lên nhảy qua chỗ Thuần Nhi ngồi ăn ngon lành. Ba người bắt đầu ăn , trong lúc ăn nó và Thuần Nhi ăn rất rất nhiều và nói cũng rất rất nhiều chỉ riêng hắn lặng lẽ ăn. Nó cằm ly nước lên uống sẵn tiện nhìn hắn một chút, hắn ăn rất từ tốn, ngồi ăn cũng rất nghiêm chỉnh không có như nó và Thuần Nhi, do đi làm về rước 2 đứa nó luôn cho nên hắn không kịp thay đồ ra, thường ngày hắn sẽ mặc một chiếc quần jeans và chiếc áo sơmi trong teen rất teen rồi mới đưa nó và Thuần Nhi đi ăn nhưng mà hôm nay chắc vì quá bận nên không kịp về thay đồ mà mặc luôn bộ vest, hắn mặc vest trong trưởng thành hơn nha . Hắn ngước mặt lên chạm ngay vào cặp mắt của nó, nó vội vàng liếc mắt qua lại như nó không có nhìn hắn, nụ cười lại lần nữa hiện hữu trên khuôn mặt của hắn

_“ Này nhìn kìa. Anh chàng đó nhìn đẹp trai quá. Trông rất quen nữa nha” Cô gái đáng tuổi chị nó mặc chiếc đầm ngắn bó sát cơ thể, phần phía trên áo còn xẻ ở giữa trông hở hang hết chỗ nói

_“ Chắc chưa có người yêu đâu. 2 đứa nhóc đó còn nhỏ quá chắc là em gái thôi nhỉ. Đi tới làm quen coi sao” Cái cô gái mặc chiếc đầm đen bó sát người, phô ra những thứ được gọi là đẹp nhất của cô ta, mái tóc dài uốn xoăn móc lai màu đỏ chóe. Nó nghe 2 cái chị gái đó nói xong mà lòng thấy tưng tức, cầm chén đũa để bên cạnh hắn rồi nhảy phóc trở lại chỗ ngồi. Làm 2 chị gái ăn mặc sexy ấy bĩu môi bỏ đi, hắn cũng nghe nhưng im lặng coi nó có phản ứng gì nhưng không ngờ phản ứng bạo hơn hắn nghĩ. 2 chị gái ấy bỏ đi, nó cũng đứng dậy

_“ Tôi ăn xong rồi. Tính tiền đi” Khuôn mặt nó giờ đây rất lạnh lùng. Thuần Nhi cũng đứng lên đi theo nó, hắn đi lại quầy tính tiền rồi đi theo sau nó

_“ A… chết rồi! Tao để quên cái điện thoại rồi mày đứng đợi tao nha” Thuần Nhi luống cuống chạy lại chỗ khi nãy tìm

_“ Em phản ứng mạnh hơn thường ngày đó. Anh nhớ những chuyện đó đâu đáng để em bận tâm” Hắn đứng cạnh nó khi nào không hay

_“ Tôi chỉ là muốn cho 2 chị gái sexy ấy biết anh có vợ mà thôi. Nếu như không thích tôi làm zậy thì anh có thể nói, tôi sẽ đi gọi 2 chị sexy ấy tới xin số điện thoại anh. Sẵn tiện cho anh chọn một người làm vợ. Thuần Nhi tới rồi tôi đi trước” Mặt nó không chút biểu cảm nào ngoài lạnh lùng khi hắn nói zậy

_“ Em ghen???” Nắm lấy tay nó hắn hỏi nhẹ nhàng

_“ Tôi không có thời gian ghen đâu. Anh khỏi lo” Nó giật phăng tay hắn ra, mỉm cười nói với Thuần Nhi:_“ Mày tìm thấy điện thoại chưa Nhi?”

_“ Rồi. Hên là người ta chưa dọn bàn. Đi thôi” Chạy thụt mạng đến chỗ nó. 2 đứa nó ra khỏi quán trước, một mình hắn đi sau cảm thấy bực tức vì hắn lại làm nó giận. Đáng lẽ nó đã có một chút tình cảm với hắn nhưng hắn lại phá tan cái tình cảm đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.