Thiên Tài Chân Chính

Quyển 1 - Chương 6: Dường như là nàng




Xe vững vàng dừng lại trước cửa lớn Vân gia, bên phía tay lái Lăng Thiếu Dương chống tay quay đầu nhìn người con gái nằm trên đùi Vân Dật Bạch, nhẹ giọng nói, “Làm sao bây giờ? Đánh thức cô ấy?”

“Không cần!” Nâng đầu cô lên, Vân Dật Bạch cũng không nhận ra mình đang nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô, chậm rãi xuống xe.

Bên trong xe Lăng Thiếu Dương kinh ngạc nhướng mày, chống lên tay lái nhìn bạn tốt với ý cười châm biếm.

“Cậu quay về đi!” Đưa tay đóng cửa xe, Vân Dật Bạch nhìn Lăng Thiếu Dương nói.

Lăng Thiếu Dương nhướng cằm nhìn Thi Tĩnh trong ngực anh, “Cậu định đi vào như vậy?”

“Không thì sao? Không lẽ vứt trên đường?” Vân Dật Bạch tức giận nói.

“Mẹ cậu thấy được thì sẽ nghĩ gì?” Lăng Thiếu Dương nhắc nhở anh.

“Lúc này mẹ đã sớm đi nghỉ rồi! Đừng có nói nhảm, không muốn đi thì ở lại!” Vân Dật Bạch lạnh nhạt lườm cậu ta.

Lăng Thiếu Dương nháy mắt tinh quái, trêu tức nói, “Cảm giác được một người đàn ông giữ lại qua đêm thật không tốt! Mình lên trở về thì hơn!” Ở nhà vẫn còn cô vợ nhỏ đang tức giận chờ anh về dỗ dành đây.

“Chú ý an toàn!” Vân Dật Bạch không giữ người, ôm Thi Tĩnh đi vào trong nhà.

Khi tầm mắt Vân Dật Bạch dừng lại trên người mẹ đang ngồi trong phòng khách, anh kinh ngạc lên tiếng, “Mẹ?”

Trầm lặng chờ con trai về mẹ Vân kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong lòng con, trên khuôn mặt dịu dàng thoáng qua nét kinh ngạc rồi biến mất, sắc mặt không đổi mở miệng, “Thi tiểu thư sao vậy?”

“Không có việc gì! Mẹ, mẹ chờ con một lát, con lập tức xuống ngay!” Trước tiên anh cần đưa người trong ngực lên phòng.

“Được! Mẹ không vội!” Mẹ Vân ôn hòa nói.

Rời khỏi tầm mắt của mẹ, Vân Dật Bạch sải bước tiến tới phòng của Thi Tĩnh.

Mở cửa phòng, trong phòng ngăn nắp một cách khác thường khiến anh khẽ nhíu mày, tất cả băn khoăn đều dồn vào Thi Tĩnh trong ngực, anh đặt cô lên giường sau đó bước ra ngoài.

Tiếng đóng cửa khiến Thi Tĩnh đang mê man ngủ liền mở mắt, đáy mắt tràn đầy lo âu.

Vân Dật Bạch không trực tiếp xuống lầu tìm mẹ, ngược lại anh đi tìm bác Hoàng.

“Đại thiếu gia!” Chủ còn chưa đi nghỉ tất nhiên ông cũng chưa đi nghỉ, rất nhanh bác Hoàng đã xuất hiện trước mặt anh.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Dật Bạch điên cuồng mở miệng.

“Đại thiếu gia?”

“Tôi hỏi bác đã xảy ra chuyện gì? Tại sao trong phòng cô ấy lại không có thứ gì?”

Cô ấy là ai, điều này, cậu chủ hoàn toàn không nói rõ.

Đối với sự tức giận của cậu chủ, mặt bác Hoàng khổ sở nói, “Đại thiếu gia, đây là lệnh của phu nhân, bà nói về sau Thi tiểu thư sẽ không ở lại đây nữa!” Ông cũng cảm thấy kỳ lạ. Có điều chuyện này ông không dám hỏi.

Là ý của mẹ?!

Vân Dật Bạch càng nhíu chặt mày, quay gót chân bước xuống dưới lầu.

Mẹ Vân vẫn đoan trang ngồi ở phòng khách chờ con trai xuống. Như lời bà nói, bà không vội.

Chậm rãi bước tới ngồi đối diện với mẹ, ba năm chưa từng thấy mẹ như vậy khiến Vân Dật Bạch sững sờ giây lát. Ba năm bệnh tật mơ mơ màng màng không khiến mẹ mất đi sự tao nhã vốn có.

“Mẹ, sao mẹ còn chưa đi nghỉ?”

“Chờ con! Mẹ có lời cần nói với con!” Mẹ Vân ưu nhã buông đồ ăn khuya trong tay, nhẹ nhàng nói.

“Có chuyện gì ạ?”

“Dật Bạch, con quên mình đã có hôn ước rồi sao?” Mẹ Vân nói thẳng.

Sắc mặt Vân Dật Bạch khẽ biến, nhưng không phát tác, nhỏ giọng nói, “Không ạ.”

“Con và Thi tiểu thư không thể như thế!” Không một lời chỉ trích, không một câu vũ nhục. Mẹ Vân chỉ nhàn nhạt chỉ ra cô không thích hợp ở lại đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.