Thiên Tài Chân Chính

Quyển 1 - Chương 40: Không muốn sống




Ngoài trời mưa đã dứt…

Không khí vẫn còn lạnh. Cánh tay Vũ đế trở thành nơi gối đầu cho Thái Mẫn suốt đêm qua.

- Tỷ tỷ….Tỷ tỷ ơi!

Có tiếng người đang gọi. Vũ đế mở mắt. Thái Mẫn cũng bởi cử động của hắn mà tỉnh lại. Nàng nhận ra ngay giọng của Thái An:

- Tiểu An…Tiểu An!

Thái Mẫn mừng rỡ nói như reo. Gương mặt của nàng rạng rỡ hẳn lên trông càng thêm xinh đẹp.

Thái An nghe giọng của tỷ tỷ cũng vô cùng mừng rỡ. Lúc nãy trên đường thấy xác chết nằm la liệt, hắn càng thêm lo âu cho tình trạng của Thái Mẫn.Nghe được giọng nàng, mọi gánh nặng dường như được đặt xuống, chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:

- Tỷ tỷ!

- Tiểu An!

Hai tỷ đệ của họ đã xum họp. Vũ đế xem như đã trả xong món nợ ân tình cho họ. Hắn phải đi!…Tuy là nơi đây cũng có một chút lưu luyến. Vai Vũ đế bây giờ vẫn còn vấn vương một mùi hương nhè nhẹ, mùi hương của hoa nhài.

Bỗng nhiên….

- Du Lang!

Thái Mẫn hoảng hốt khi Thái An bỗng nhiên nhảy xổm vào phía Du Lang. Hắn còn ra tay động thủ. Tuy rằng người ta đã tránh được, song Thái An có vẻ không muốn dừng việc gây hấn tại đây.

- Tiểu An…Đệ làm gì vậy? Du đại ca đã giúp tỷ mà.

Thái Mẫn dứt lời, cánh tay của Thái An mới buông thỏng xuống. Theo ánh mắt hắn, nàng cũng nhìn lại trên người mình.

Y phục có phần xốc xếch, tóc tai rối tung. Thái Mẫn nhanh chóng hiểu ra :

- Không phải đâu…Là bọn cướp tấn công…Du đại ca không phải là đồng đảng của chúng. Huynh ấy giúp tỷ, đã cứu tỷ nên động tới vết thương. Vì vậy nên tỷ tỷ và huynh ấy mới không về được. Thực sự là không có gì đâu…

………- Du đại ca…

Thái An nghe tỷ tỷ kể qua mọi chuyện mà lòng chợt vô cùng hối hận. Mình đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử mất rồi. Du đại ca đã cứu Thái Mẫn, thế mà mình còn nghĩ oan cho huynh ấy nữa, còn suýt chút nữa là có đánh nhau. Thật là…

Tỷ tỷ cả đêm ở cùng Du đại ca trong rừng. Thái An chợt nảy ra một ý. Hắn chợt hỏi:

- Tỷ tỷ à….Đêm qua tỷ và Du đại ca ở đâu vậy? Đệ đã tìm khắp nơi mà không thấy hai người.

- Là chỗ mà chúng ta hay đến tìm củi lúc nhỏ đó- Thái Mẫn đáp nhanh- Tỷ và huynh ấy đã…

Nàng sực nhớ. Cả đêm mình đã gối đầu lên vai Du Lang mà ngủ. Vết thương của người ta, không biết có động đến không?

Người nói có ý khác, người nghe lại rõ ràng ý khác. Vì lẽ đó mà Thái An chộp ngay sơ hở, hỏi ngay:

- Tỷ và Du đại ca đã như thế nào? Hai người cô nam quả nữ, đã thế nào rồi?

….Đã ra chiến trường không biết bao nhiêu lần, đối diện với cái chết, Vũ đế vẫn không mảy may nhíu mày. Thế mà giờ đây hắn lại đang bối rối. Tay chân như thừa thãi trong khi đối thủ chỉ là một tên nhóc 17 tuổi, chưa biết nhiều đến sự đời.

Thái Mẫn thì mặt mày biến sắc khi nghe kể về âm mưu của Phạm gia. Nàng thực sự hoảng sợ toan tính của đám người đó. Bọn họ lại là những người ra vào gặp mặt, là hàng xóm láng giềng sống cạnh bên nhau:

- Du đại ca à…Tỷ đệ chúng tôi thì không thể nào để lại mồ mả của gia phụ, gia mẫu mà đi được. Phạm gia đó xảo quyệt như vậy, nếu đại ca muốn đi, đệ cũng phải ra ngoài buôn bán, tỷ tỷ của đệ ở nhà sẽ thế nào? Hơn nữa, đêm qua tỷ tỷ và Du đại ca lại…lại ở với nhau một đêm bên ngoài. Tuy là đệ hiểu, Du đại ca là chính nhân quân tử, tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra nhưng người khác biết chuyện thì sẽ nghĩ gì? Tỷ của đệ làm sao mà có ai dám lấy nữa chứ?

Thái An cứ thế nói tiếp, không màng tới gương mặt thanh tú của Thái Mẫn càng lúc càng đỏ. Hai tay bối rối đan vào nhau, nàng không dám nhìn thẳng vào mặt Du Lang.

Không nghe tỷ tỷ phản đối, Du đại ca thì cũng không nói gì thêm. Thái An cũng là đàn ông. Hắn không tin với tỷ tỷ xinh đẹp như hoa nhà mình, người đó lại không chút động lòng. Đã trải ra chuyện hôm qua, suýt chút là không nhìn thấy Thái Mẫn, bây giờ Thái An dứt khoát tìm chỗ xứng đáng gả nàng đi, mong tỷ tỷ được sống vui vẻ, vẹn toàn hạnh phúc. Vì vậy, hắn càng lúc càng làm già:

- Làm ơn cưới tỷ tỷ của đệ đi! Coi như đệ năn nỉ huynh đó Du đại ca. Cưới tỷ tỷ của đệ đi mà…

Thái Mẫn nghe giọng nài nỉ của đệ đệ thì càng thêm xấu hổ. Nàng luống cuống níu tay của Thái An:

- Tiểu An! Đệ…

- Làm ơn đi mà, Du đại ca. Cưới cô nương nào cũng vậy, tỷ tỷ của đệ vừa xinh đẹp lại đảm đang, cưới tỷ tỷ về huynh không chịu thiệt đâu. Đệ tình nguyện để nhà lại cho hai người, huynh có nhà, có gà, có heo, lại có vải mặc nữa. Cưới tỷ của đệ đi!

Đáp lại là sự im lặng. Vũ đế vốn không biết nói thế nào. Hắn không phải là gỗ đá. Đêm qua…tim hắn không chỉ có những nhịp đập trầm ổn. Nó cũng lâng lâng, người cũng có phản ứng lúc Thái Mẫn khẽ trở mình, rúc sâu vào lòng của mình hơn.

Trên vai Vũ đế còn một gánh nặng khác. Hiện tại hắn không còn gì cả. Chỉ là một Du Lang không nghề nghiệp, không gia đình, không thân phận, không có nổi một lễ vật cho ngày lễ nghinh hôn. Nhưng mà…

- Nếu Du đại ca không đồng ý cũng được.- Thái An nhún vai- Nhưng đệ cũng phải tìm nơi nương tựa cho tỷ tỷ. Ngày mai đệ sẽ ra thành nói chuyện với Phúc huynh. Huynh ấy chỉ có một tửu quán nhỏ, chưa có thê tử. Tỷ tỷ biết trồng dâu, dệt vải, gả cho huynh ấy cũng có thể an ổn cả đời. Cha mẹ không còn nữa, chuyện hôn nhân của tỷ là do đệ đệ quyết định. Đệ không để tỷ phải cô độc, không có người che chở đâu.

Tay của Vũ đế cũng hơi co lại. Hắn có cả đời để phục quốc. Nhưng…cô gái này chỉ có một thời gian xuân sắc ngắn ngủi. Nàng phải có chỗ nương tựa, phải lấy chồng.

- Về thôi tỷ….Cảm tạ Du đại ca đã cứu tỷ tỷ của đệ. Chúng ta….

Cơ hội chỉ có một lần. Đôi khi buông tay cũng có thể sẽ mất trong mãi mãi. Vũ đế không muốn mình là kẻ buông tay để rồi nuối tiếc cả đời.

- Ta không có gì cả….Ta chỉ có thể bảo vệ tỷ tỷ của đệ trong khả năng mà mình có - Vũ đế bất ngờ lên tiếng – Nếu tỷ đệ nàng không chê ta tay trắng thì…

- ……..

- Ta muốn cưới Thái Mẫn. Ta muốn cưới nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.