Thiên Sứ Sẽ Thay Anh Bên Em

Chương 30: Chương 30




editor Cát

"Úy Lâm, vợ chồng Nhan lão gia tử, hai người đã tám mươi tuổi rồi, tuổi càng lớn càng nhớ nhung thời trẻ con gái mình bị mang đi. Bọn họ không chỉ một lần tới nhờ tôi giúp họ.” Giang gia cùng Nhan gia lui tới tương đối mật thiết, biết anh làm việc ở cục cảnh sát, hai người bọn họ thường tới hỏi anh. Anh muốn từ chối nhưng không được.

"Đó không phải là vấn đề tôi có thể giải quyết” Lương Úy Lâm khạc ra vòng khói, hồi lâu mới trả lời. Ân oán của đời trước, anh không có biện pháp nào để can thiệp, huống chi hai người kia là cha mẹ của anh.

"Úy Lâm, ít nhất bọn họ là cha mẹ của cậu. Chỉ cần cậu muốn, nhất định có thể nói mà đúng không ? Hai người đã hối hận chuyện đã làm năm đó rồi. Bọn họ không mong gì khác chỉ mong lúc còn sống có thể gặp con gái mình một lần, như vậy họ có lỗi gì? Huống chi hai người đó cũng là người thân của cậu, cậu có thể giúp một chút được không?” Giang Hạo Nhiên đè tàn thuốc xuống, đôi tay đặt trên vai của Lương Úy Lâm, trong giọng điệu rõ ràng có kích động.

Làm sao anh có thể không kích động? Trái tim đều làm bằng thịt đó, hai lão nhân gia tóc đã hoa râm, luôn vì chuyện của con gái mà không yên, anh làm sao có thể làm ngơ?

"Hạo Nhiên. . . . . ." Vẻ mặt Lương Úy Lâm lành lạnh. Mẹ của anh bên kia còn có chuyện không thể giải quyết, Hạo Nhiên lại muốn anh đi đối với bọn họ về chuyện lá rụng về cội.Nói thế nào? Có lẽ mẹ anh đã đem chuyện cũ này chôn giấu trong ký ức rồi, quên đi có gì không tốt đây?

"Úy Lâm, cậu biết. Tôi chưa bao giờ ăn nói khép nép cầu người , nhưng lần này, cậu giúp tôi một lần được không?" Giang Hạo Nhiên trong giọng điệu có kiên định cùng cố chấp.

"Tôi không dám bảo đảm bà ấy sẽ trở về." Có lẽ là trong mắt người đời, Lương Ngạo Vũ cùng Nhan Thanh Uyển đều là ích kỷ , vì tình cảm mà bọn họ từ bỏ người thân bạn bè, chỉ vì trong mắt bọn ngoại trừ cùng nhau cũng không có chuyện gì khác nữa. Nhưng giờ phút này, Lương Úy Lâm chợt vì chuyện của cha mẹ mình mà cảm thán. Cuộc sống này có thể làm được chuyện như vậy, sẽ không hối tiếc?

Lần đầu tiên, chưa bao giờ vì bất cứ chuyện tình cảm nào mà phiền não, Lương Úy Lâm lại lộ vẻ xúc động. Nhưng người như anh cả đời này không có cách nào hiểu cảm giác này.

Anh không có tâm, không có tình.

"Úy Lâm, mặc kệ như thế nào, cám ơn cậu trước." quả đấm nặng nề mới vừa giơ lên, nghĩ đấm lên người bạn tốt nhưng anh lại nhanh chóng tránh được.

"Giang Hạo Nhiên, cậu không phải muốn lấy ân báo oán chứ?." Lương Úy Lâm không nói gì thêm đi ra thư phòng, bọn họ trò chuyện giống như hơi lâu rồi, nên phải về.

"Úy Lâm, không bằng ở lại nơi này ăn xong cơm tối rồi trở về?" Giang Hạo Nhiên đi theo ra ngoài.

**

"Nhược Tuyết, cái này trứng phải khuấy như vậy thì bột mì mới có thể trộn lẫn tốt được…” Phòng bếp rộng rãi sáng ngời, Uông Điềm Điềm mặc tạp dề màu hồng thuận tay chỉ dạy Nhược Tuyết vụng về.

"Thật xin lỗi, Điềm Điềm." Nhược Tuyết đỏ mặt, những năm gần đây cô chưa bao giờ xuống bếp, khuấy trứng gà cũng không khuấy tốt, thật mất mặt quá.

"Đừng nói xin lỗi. Vừa mới bắt đầu học ai cũng như vậy thôi." Uông Điềm Điềm không thèm để ý thêm một muỗng đường vào lòng trắng trứng, cô nói.

Mẹ của cô và các chị cô không có ai biết nấu ăn, nhưng cô biết bởi vì cô thích làm chuyện nhà!

"Nhược Tuyết, lúc ở nhà có phải Lương Úy Lâm cũng khô khốc không thèm nói lời nào không?” Uông Điềm Điềm nghiêm túc nhìn Nhược Tuyết học khuấy trứng. Bình thường ở bên ngoài luôn lãnh khốc khi ở nhà một mình có phải cũng giống như vậy? Nhược Tuyết làm sao chịu được?

"Anh ấy. . . . . . Tương đối ít nói chuyện." Không dám đối mặt với đôi mắt to đang tò mò của Uông Điềm Điềm. Bọn họ ở nhà bình thường đều làm sao có thể nói nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa bọn họ không phả như Điềm Điềm nghĩ, giữa bọn họ thật sự không có chuyện gì để nói .

"Vậy làm sao hai người quen nhau?" Một người đàn ông luôn ít nói như vậy làm sao theo đuổi một cô gái đây? Nhược Tuyết xem ra cũng là người ít nói, vậy bọn họ ở chung một chỗ không phải rất buồn bực sao?

"Chúng tôi. . . . . ." Động tác trên tay ngừng lại, Nhược Tuyết không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

"Nhất định là anh hùng cứu mỹ nhân phải hay không? Vào một đêm tối, cô bị một đám đàn ông điên cuồng vây trong bóng tối ở hẻm nhỏ, mắt thấy sắp bị lăng nhục sau đó Lương Úy Lâm xuất hiện như một vị anh hùng, anh ta chỉ dùng vài ba chiêu liền có thể đánh cho đám người kia tơi bời, rồi cứu cô, cô sau đó ái mộ anh ấy nên lấy thân báo đáp có đúng hay không?

Người đơn thuần quả nhiên sống rất vui vẻ. Đối với do dự của Nhược Tuyết, Uông Điềm Điềm cho là cô đang ngượng ngùng, cô xem phim Hồng Kông thấy phần lớn các thiếu nữ thanh thuần cứ như vậy mà bị các anh hùng trộm mất trái tim, chắc giữa Nhược Tuyết cùng Lương Úy Lâm là như vậy.

"Điềm Điềm. . . . . ." Khóe miệng Nhược Tuyết nhẹ nhàng cười một tiếng, sức tưởng tượng của cô ấy quá phong phú? Giữa bọn họ mà đơn thuần như vậy thật tốt biết bao! Nhưng cho dù là bọn họ gặp nhau ở tình huống như vậy thì Lương Úy Lâm cũng không phải là loại sẽ động thủ đi đánh người mà anh ta chỉ cần dùng súng, bằng tốc độ nhanh nhất để giải quyết vấn đề. Táy máy chân tay chuyện của người khác thật không tốt lắm.

"Tôi biết ngay mà, tôi nhất định có thể đoán ra được ." Thấy Nhược Tuyết cười, Điềm Điềm nghĩ suy đoán của mình càng thêm chắc chắn rồi, cô không đi làm biên kịch thật sự là đáng tiếc.

"Điềm Điềm, cô xem được chưa?" Nhược Tuyết chỉ cười không nói, về người đàn ông kia, cô thật không muốn nói nhiều lời, cũng không biết phải nói gì cho được. Làm sao Điềm Điềm đối với anh ta cảm thấy hứng thú như vậy? Nếu để cho cô ấy biết mặt khác trong con người kia thì cô ấy sẽ sợ đến không dám hỏi ấy chứ?

"Được rồi, không có sai biệt lắm." Điềm Điềm lại gần nhìn một chút, đem bánh ngọt Nhược Tuyết khuấy tốt bỏ vào giấy đặt trong vòng đĩa nướng bánh ngọt, thuận tay làm cho bằng lại sau đó bỏ vào lò nướng, động tác nhanh chóng và lưu loát.

"Điềm Điềm,cô thật lợi hại." Động tác Điềm Điềm lưu loát khiến Nhược Tuyết nhìn ngây người.

"Nhược Tuyết, chỉ cần cô đem suy nghĩ của mình để xuống chỉ suy nghĩ là mình muốn nấu cho người mình thương yêu nhất ăn, cô có dụng tâm học thì sau đó sẽ nấu rất ngon.” Uông Điềm Điềm vô tâm nói xong, nhưng Nhược Tuyết lại cảm thấy khổ sở.

Cô không có người yêu, ngay cả người nhà cũng không có, cô làm cho ai ăn đây? Thật là chuyện nực cười.

"Nhược Tuyết, thế nào? Có phải hay không nghĩ tới Lương Úy Lâm rồi hả ?" trong thời gian họ đang đợi bánh ngọt ra lò, hai người nói chuyện phiếm, nhưng làm sao Nhược Tuyết lại cúi đầu xuống đây?

"Không phải, tôi. . . . . ." Điềm Điềm cũng thật biết tìm lý do cho cô! Nhớ anh ta? Ha ha làm sao có thể? Quan hệ giữa bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới chữ này. Nhưng tại sao nghe lời ngọt ngào này mặt cô có chút nóng lên đây?

"Vậy là cái gì? Cô xem, mặt đỏ rần!" Điềm Điềm cười nói.

"Nào có?" Nhược Tuyết không được tự nhiên, đưa tay phủ lên gương mặt đang nóng lên của mình nhưng mới vừa rồi lúc khuấy bột trên tay còn dính bột mì chưa rửa, cứ như vậy dính trên mặt cô.

"Ha ha. . . . . ." Nhìn bộ dạng đang luống cuống của Nhược Tuyết, mặt mũi dính bột Điềm Điềm không tim không phổi nở nụ cười. Nhược Tuyết sao lại thế?

"Điềm Điềm, cô xấu lắm!" tâm tính của trẻ tuổi bị kích phát ra ngoài, Nhược Tuyết lấy tay dính vào bột mì ở trên mặt bàn dùng còn dư hướng tới quẹt trên mặt Điềm Điềm.

Nhưng Uông Điềm Điềm nhanh chân chạy trốn.

"Nhược Tuyết, cô mới hư." Vừa cười to vừa chạy, hai cô gái không lớn không nhỏ cứ như vậy ở trong phòng khách náo loạn lên.

"A. . . . . ." Mắt thấy sẽ phải đuổi theo Điềm Điềm, Nhược Tuyết lại đụng vào bức tường cứng rắn bằng thịt, sức lực không nhỏ khiến cô bị bắn ngược lại, tiếp sau đó cô có thể đã hôn sàn nhà nhưng có một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy hông cô.

“Cẩn thận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.