Thiên Sứ Bóng Đêm

Quyển 2 - Chương 7: Giết nhau chẳng cái Lưu Cầu Giết nhau bằng cái u sầu độcchưa?




Một cái chớp mắt, Tiểu Vũ nghĩ cứ như vậy để nàng hôn mê đi!

Toàn Chân phái! Dương Quá!!!

Nguyệt lão đầu có làm gì là se sợi tình yêu trái đạo đâu? ? ?

Được rồi, nàng thừa nhận, ở thập niên đó, thầy trò yêu nhau là có chút bị người chèn ép. Á…, nhưng cũng không tính là không thể chứ? Dù sao người ta cũng không có liên hệ máu mủ gì, cũng không có quan hệ thân thích. Hơn nữa số tuổi tương đối, cũng có tướng vợ chồng, cái gì là tình yêu trái đạo, rõ ràng chính là trời se duyên mà!

Tiểu Vũ hai tay chống nạnh, đứng ở cửa chính đạo quán, trong lòng rối rắm không dứt.

Vốn dĩ, nàng cho là nhiệm vụ lần này đơn giản vô cùng. Còn muốn nói, lần này nhất định nàng chỉ sẽ tạo hình tượng, tạo nên một hình mẫu nữ nhân mạnh mẽ. Nhưng mà, việc này cũng quá làm lớn chuyện đi?

Nói cái gì chia rẽ tình yêu bất luân, nói trắng ra, không phải là bắt kẻ thông dâm …. Nếu nói không chỉ là một chút lộn xộn lung tung, cái gì họ hàng gần kết hôn, cái gì đệ đệ đoạt nữ nhân của ca ca. Chỉ là đúng vào thời đại này, kể cả tình yêu còn có kết hôn, chỉ cần không có liên hệ máu mủ, cũng không tính là cái gì.

Tiểu Vũ bi thống, nàng thế nào cũng không nghĩ đến, nhiệm vụ lần này lại là hai nhân vật này!

Muốn nàng đi chia rẽ Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ? Tiểu Vũ than thở ngửa đầu nhìn trời, Thiên đế đại thúc, người không phải rõ ràng chơi ta sao?

. . . . . .

Trên cây to Tiểu Vũ mới vừa ngồi, xuất hiện hai đạo bóng dáng.

Tiểu Hắc tựa vào trên cây khô, nhìn bóng dáng đứng ở cửa đạo quan kia, không khỏi hiếu kỳ nói: “Tiểu Bạch, nha đầu Tiểu Vũ đang làm gì thế? Giống như sắc mặt có chút không đúng.”

Tiểu Bạch từ trong túi tiền móc ra gương soi mặt(anh cũng quá tự luyến đi ^^), vừa sửa sang lại tóc vừa nói: “Không nghe thấy mới vừa rồi đạo sĩ kêu những gì sao? Từ lúc đó, sắc mặt nha đầu cũng đã không được bình thường.”

Tiểu Hắc nghiêng đầu, “Kêu những gì? Giống như đuổi theo người nào, hô cái gì không nên, Dương Quá?”

Thu hồi gương, đôi tay đút túi, Tiểu Bạch giống như ảo thuật, từ trong túi tiền lại móc ra một quyển sách, mở miệng, ném cho Tiểu Hắc.

“Cầm đi xem thật kỹ! Bảo ngươi bình thường chịu khó đọc sách, nhưng ngươi không vâng lời! Ngươi xem Mạnh bà lớn tuổi như vậy, vì ứng phó các Quỷ Hồn, mỗi ngày đều học tập ngôn ngữ. Ngươi càng ngày càng lười như heo vậy!”

Tiểu Hắc nhận lấy, bị mắng một trận, sắc mặt có chút không giải thích được. Hắn phụ trách câu hồn, lùng bắt oán quỷ oan hồn, dùng quả đấm là tốt, lại không cần động não, tại sao phải đọc nhiều sách vậy. Hắn cũng không phải là Tiểu Thôi, thư ký địa phủ phải xem sổ sách quản sự các loại!

Có chút không thoải mái, mắt trợn trắng, mở quyển sách kia ra xem.

Thần Điêu Hiệp Lữ!

. . . . . . . ?

Cái gì? !

Bên trong thư phòng, Lưu Quang chợt mở mắt ra. Nghiêng đầu nhìn Tiểu Thôi báo cáo, bất giác nhíu chặt chân mày.

“Ngươi nói là, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ?”

Tiểu Thôi bình tĩnh đứng ở đó, thong dong gật đầu một cái.

“Không sai! Lần này phía trên giao nhiệm vụ, chính là bảo Tiểu Vũ đi chia rẽ Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ, nói là tình yêu bất luân! A, ta không biết rõ phía trên tại sao phải phân nhiệm vụ này cho Tiểu Vũ. Ta chỉ là cảm thấy hiện tại nếu Tiểu Vũ đi chia rẽ hai người bọn họ, bất giác hơi trễ? Hơn nữa nếu như thực chia rẽ, cũng coi như không tuân theo lẽ thường? Dù sao theo Nhân giới mà nói, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ đời sau đời sau đời sau. . . . . . Cũng đã vắng mặt tại nhân thế rồi.”

Lưu Quang trầm tư, hắn tin tưởng, Thiên đế lão đầu kia tuyệt đối không phải là ăn no rỗi việc. Nhiệm vụ lần này, đầu tiên cùng Địa phủ một chút quan hệ cũng không có. Tiếp theo, lần này còn chỉ đích danh Tiểu Vũ đi làm. Hắn tin tưởng trong đó nhất định có âm mưu, chỉ là rốt cuộc là cái gì âm mưu, hắn không có chút đầu mối nào.

Tiểu Thôi sờ sờ cái cằm, lẩm bẩm nói: ” Linh Đang nhân duyên của Nguyệt lão có phải hay không đã quá hạn? Chuyện Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ đã sớm xảy ra. Muốn ngăn cản còn chia rẽ …, cũng không nên lúc này mới làm. A, lần này thú vị, Tiểu Vũ kia nếu biết đối tượng lần này là Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ, không biết sẽ phản ứng sao. Lão Đại! Có muốn đánh cuộc hay không? Ta đoán nhiệm vụ lần này, nha đầu Tiểu Vũ sẽ làm hư!”

Lưu Quang chợt ngồi dậy, thần sắc có chút nghiêm túc.

“Không cần đánh cuộc! Ngươi lập tức lên thiên đình một chuyến, hãy nói với Thiên đế lão đầu, nhiệm vụ lần này không thuộc phạm vi Địa phủ quản, hắn tự tìm người xử lý! Nếu hắn cứng rắn kín đáo đưa cho chúng ta hoặc lại giao cho ngươi nhiệm vụ gì, ta muốn có biện pháp ngăn cản! Tóm lại phàm là liên lụy đến Tiểu Vũ, đều không thể nhận!”

Nhìn thấy vẻ mặt Lưu Quang nghiêm túc, Tiểu Thôi thần sắc thoáng đổi một cái, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh. Cúi đầu nói dạ, cất bước rời đi.

. . . . . .

Dương Quá!

Mày kiếm nhíu lại, mắt phượng uy nghiêm, hai mắt trong suốt bắn ra bốn phía, anh khí bức người, tướng mạo thần thái phấn khởi, hết sức tuấn tú thanh nhã, là nam tử xinh đẹp hiếm thấy trong thiên hạ.

Tiểu Hắc lẩm bẩm trong sách miêu tả, nhìn bóng dáng đang hốt hoảng chạy trốn, không khỏi lắc đầu một cái.

“Đây là mỹ nam tử? Ta thật sự một chút cũng không nhìn ra!”

Bả vai bị người vỗ vỗ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Bạch giơ ngón tay cái với hắn!

“Huynh đệ, cuối cùng nghe được ngươi nói chuyện hoang đường rồi! Tiểu tử kia cũng có thể được gọi là mỹ nam tử? Vậy hai huynh đệ chúng ta đi ra ngoài, nam nhân trong thiên hạ không phải đều phải đi tự sát sao?”

Ặc. Tiểu Hắc sờ sờ đầu, thành khẩn nói: “Ca! Địa phủ vốn là đã nơi tập hợp ma quỷ, chúng ta hay là khiêm tốn một chút, không nên tạo nghiệp chướng!”

Tiểu Bạch than thở lắc đầu một cái, “Aizzz, thôi. Nghe ngươi một lần cũng tốt.”

. . . . . .

Dương Quá! Dương Quá!

Tiểu Vũ giờ phút này trong óc đang liều mạng nhớ đến lúc xem phim Thần Điêu Hiệp Lữ.

Màn trước mắt này là sao? Suy nghĩ một chút, hảo hảo suy nghĩ một chút!

“Dương Quá ở Toàn Chân giáo giữa kỳ tỷ võ, bị một đạo sĩ gây thương tích mà trong lúc tình thế cấp bách xuất ra Cáp Mô Công đánh gây thương tích, Dương Quá biết gặp đại họa, liền trốn khỏi Trùng Dương cung.”

Vang lên bên tai một thanh âm, Tiểu Vũ ánh mắt sáng lên. Đúng đúng! Chính là cái này! Bây giờ Dương Quá mới vừa thoát đi Trùng Dương cung, kế tiếp liền được Tôn bà bà cứu, sau đó liền biết Tiểu Long Nữ!

Hưng phấn qua đi, lúc này mới quay đầu, xem kẻ vừa nói chuyện là ai. Quay người lại, chỉ thấy trong bóng tối đi tới hai bóng dáng, một đen một trắng rất là dễ coi.

Tiểu Hắc vùi đầu đọc sách trong tay, đến gần thì mới ngẩng đầu nhìn Tiểu Vũ phất tay một cái chào hỏi. Sau đó tiếp tục vùi đầu khổ học.

Tiểu Bạch hướng Tiểu Vũ ném đi một mị nhãn, khoát tay nhún vai nói: “Ngươi đừng nhìn chúng ta, là lão Đại sợ ngươi lại gặp chuyện không may, mới để cho chúng ta đi theo ngươi.”

Tiểu Vũ giờ phút này ý nghĩ không đặt ở trên người Hắc Bạch vô thường, vô vị khoát khoát tay, bộ mặt bất đắc dĩ nói: “Tiểu Bạch Tiểu Hắc. . . . . Làm sao bây giờ? Phía trên làm cái gì vậy a? Để cho ta tới chia rẽ Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ??”

Tiểu Hắc tiếp tục vùi đầu đọc sách, hoàn toàn không có nghe Tiểu Vũ nói.

Tiểu Bạch dựa theo cách nói chuyện cung kính, nhàn nhạt ném ra mấy chữ, “Xin lỗi, thương mà không giúp gì được.”

Tiểu Vũ suy sụp hạ vai, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Thôi, hay là trước theo tình huống mà xem xét.

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.