Thiên Sứ Âm Nhạc

Chương 29




Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa phủ Thừa Tướng, phu xe nhanh chóng xuống xe, Thanh Lam Thanh Diệp một trái một phải đứng cạnh xe, đẩy rèm ra, quay vào trong xe cúi người: “Tiểu thư, đã về tới phủ!”

“Ừm!” Phượng Hồng Loan lên tiếng, đôi mắt đang nhắm nhẹ nhàng mở ra. Nhìn thoáng qua bên ngoài, nhảy xuống xe.

Vân Cẩm vẫn nhắm mắt lại ngồi yên trong xe không nhúc nhích, tóc đen buông xuống, che khuất một bên khuôn mặt như ngọc của hắn, lông mi thật dài bao phủ đôi mắt phượng, trông cứ như đang ngủ.

“Xuống xe!” Phượng Hồng Loan nhìn Vân Cẩm, cau mày lạnh lùng nói.

Vân Cẩm chậm rãi ngẩng đầu lên, mở mắt ra, một đôi mắt phượng trong suốt sáng như gương, như một làn sóng biếc dập dờn trên mặt hồ, trong suốt như có thể nhìn thấu người ta. Theo dõi Phượng Hồng Loan, không nhiễm chút bụi trần, lẳng lặng đưa mắt nhìn. Dường như muốn từ đáy mắt nàng tiến sâu vào đáy lòng.

Tâm hồn Phượng Hồng Loan hơi chao đảo một cái. Nhìn Vân Cẩm, hai đôi mắt đối lập nhau, trong mắt Vân Cẩm chiếu ra ảnh ngược ánh mắt nàng, cư nhiên xuất hiện một đôi mắt có ánh nhìn giống hệt Vân Cẩm.

Trong suốt mát rượi, như thanh tuyền, lại tựa gương sáng. Dưới đáy thanh tuyền, lại là bóng tối đêm khuya mà dù là ai đi nữa cũng không thể chạm tới được.

Nhất thời một dòng nước xoáy u ám cuốn vòng qua, Phượng Hồng Loan cố kiềm chế cảm giác chán ghét đột nhiên thăng lên nơi đáy lòng. Phải chăng những người lòng dạ hiểm độc đều có ánh mắt xinh đẹp như vậy?

Thực sự là lãng phí vật tốt thế gian!

Chốc lát, Phượng Hồng Loan chán ghét dời ánh mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Còn không xuống xe!”

“Loan nhi, nàng không nên nói với ta như vậy chứ?” Đáy mắt Vân Cẩm hiện lên vẻ bị tổn thương. Nhẹ giọng yếu đuối nói: “Nàng muốn ta tới ở rể trong phủ Thừa Tướng, tất cả ta đều nghe theo nàng, nàng còn muốn ta làm thế nào nữa. . .”

Nghe vậy, Phượng Hồng Loan quay đầu lại, ánh mắt như muốn nhìn chết Vân Cẩm: “Mọi thứ trong phủ Thừa Tướng không phải ngươi đã biết hết rồi sao? Đừng có giả bộ!”

Vân Cẩm nháy mắt một cái, vô tội nhìn Phượng Hồng Loan.

“Nói đi, cứu một mạng của Xảo nhi, ngươi muốn ra điều kiện gì, ta đều đồng ý với ngươi!” Phượng Hồng Loan hít sâu một hơi, xụ mặt hỏi.

Cái hắn chờ chính là những lời này của nàng! Khóe miệng Vân Cẩm hơi cong, trong nháy mắt vẻ mặt vô tội đã tan thành mây khói, nhìn Phượng Hồng Loan, mi mắt liễm diễm mà cười: “Bất luận ta có ra điều kiện gì, Loan nhi cũng đều đồng ý sao?”

“Đương nhiên!” Phượng Hồng Loan lạnh lùng gật đầu.

“Tốt!” Ngón cái cùng ngón trỏ của Vân Cẩm nhấn vào nhau, vỗ tay một tiếng, âm thanh thanh thúy thoải mái, nhìn Phượng Hồng Loan, miệng cười sâu sắc: “Ta muốn Loan nhi đồng ý với ta một điều kiện, bất cứ lúc nào, bất luận chỗ nào, chỉ cần ta đưa ra điều kiện này, nàng đều phải đáp ứng!”

“Tốt! Chỉ cần ngươi có thể cứu sống nàng.” Phượng Hồng Loan không chút nghĩ ngợi gật đầu. Hắn chỉ ra một điều kiện với nàng, mà nàng chính là đòi ba điều kiện với Quân Tử Ly đây!

“Loan nhi, nàng cần phải hiểu rõ, một điều kiện của ta, không thể so với ba cái điều kiện giữa nàng và Quân Tử Ly. Thậm chí có thể nói có lẽ chỉ một điều nhưng cũng có thể vượt ba. Nàng xác định là nàng đồng ý với ta?” Vân Cẩm nhìn ánh mắt của Phượng Hồng Loan.

“Đương nhiên!” Phượng Hồng Loan cũng nhìn vào mắt Vân Cẩm. Đương nhiên nàng biết mình vừa đồng ý điều gì. Mà đối với Quân Tử Ly, còn thời gian cả đời! Đương nhiên nàng cũng sẽ không dễ dàng tha cho Quân Tử Ly chỉ bằng ba cái điều kiện kia. Nhất định phải làm cho hắn nhức nhối.

Vân Cẩm cũng là kẻ lòng dạ hiểm độc giống như nàng, tuy rằng chỉ đưa một điều kiện, nhưng có lẽ đúng như lời hắn nói, có thể chỉ cần mình nói câu đồng ý sẽ trở thành vạn kiếp bất phục. Thế nhưng Xảo nhi, nàng nhất định phải cứu. Vô luận là vì giao phó với Phượng Hồng Loan đã chết đi, hay vì lương tâm của nàng khi Xảo nhi đở kiếm kia thay nàng. Hoặc có lẽ đáy lòng nàng vẫn còn lưu lại chút ánh sáng mặt trời le lói cùng ý muốn bảo vệ. Nàng đều muốn cứu được Xảo nhi. Chỉ một lần này.

“Ồ? Loan nhi đáp ứng thật đúng là sảng khoái. Cũng làm cho ta không biết phải làm sao rồi đây!” Vân Cẩm vẫn cười như cũ, nhưng ý cười lại không đạt vào đáy mắt, con ngươi đen tối liếc mắt một cái là rõ mồn một: “Loan nhi, nàng khẳng định không nàng đang tự miễn cưỡng?”

“Sẽ không!” Phượng Hồng Loan lắc đầu, nhìn Vân Cẩm nhíu mày: “Làm sao mà ngươi còn nói nhảm nhiều như vậy!”

Vân Cẩm không để ý tới vẻ mặt lạnh lẽo của Phượng Hồng Loan, tiếp tục chậm rãi nói: “Dẫu sao nàng ta cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, tuy là sống cùng nàng được vài năm. Thế nhưng nàng ta vốn chính là nô tài của nàng, theo lý thường mà nói nàng ta chịu thương thay nàng là chuyện đương nhiên. Còn không đáng để nàng phải vì nàng ta mà phải bỏ ra lợi ích lớn như vậy. Phải biết rằng một khi nàng đáp ứng điều kiện này của ta, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.”

“Không cần ngươi nói, ta đương nhiên tự hiểu!” Phượng Hồng Loan quả quyết nói: “Đồng ý chính là đồng ý! Phượng Hồng Loan ta sinh ra đã có nguyên tắc, chỉ cần ta thật lòng thật dạ đáp ứng ngươi, thì tuyệt không đổi ý!”

“Tốt!” Vân Cẩm nhìn Phượng Hồng Loan, vẻ mặt nghiêm nghị: “Nói miệng không có bằng chứng, viết biên nhận làm chứng cứ. Đập tay ba cái tuyên thề. Nếu nàng nuốt lời, người nàng quan tâm nhất sẽ chết không có chỗ chôn.”

Có tiền lệ lật lọng, nói không giữ lời của nữ nhân này hôm qua, Vân Cẩm không thể không gia tăng lợi thế. Không phải hắn không tin mình, mà thực sự là không tin nổi nữ nhân này, nàng quá xấu bụng.

“Tốt!” Phượng Hồng Loan nhìn chằm chằm Vân Cẩm, cắn răng phun ra một chữ.

Bất thình lình Vân Cẩm nở nụ cười, nét mặt tươi cười hé mở, tựa gốc ngọc lan thượng đẳng quý báu, tươi đẹp ướt át đến loá mắt, giọng nói êm ái dễ nghe: “Loan nhi, vậy nàng lập lời thề đi!”

“Trời xanh trên cao, Phượng Hồng Loan ở chỗ này lập lời thề. Hôm nay cùng Vân Cẩm bàn điều kiện trao đổi, lập thành giao ước. Vân Cẩm cứu Xảo nhi một mạng, Phượng Hồng Loan đồng ý một điều kiện của Vân Cẩm. Bất cứ lúc nào, vô luận chỗ nào, chỉ cần Vân Cẩm nói ra điều kiện, Phượng Hồng Loan nhất định phải đáp ứng. Đập tay ba cái tuyên thề. Trời đất chứng giám. Nếu không giữ lời hứa, Phượng Hồng Loan cùng người ta quan tâm, sẽ bị trời tru đất diệt, chết không có chỗ chôn.” Phượng Hồng Loan giơ tay lên trời, nói năng có khí phách, giọng nói thanh linh, như châu ngọc rơi xuống.

Thanh Lam, Thanh Diệp mở to hai mắt không dám tin nhìn Phượng Hồng Loan. Tiểu thư lại có thể vì Xảo nhi thề độc như vậy. Nhỡ đâu Vân Cẩm công tử đưa ra yêu cầu gì đó mà người không thể nào hoàn thành, kia chẳng phải tiểu thư. . .

Hai cặp mắt hoảng sợ nhìn Phượng Hồng Loan, lại quay đầu nhìn Vân Cẩm.

Chỉ thấy Vân Cẩm cũng giống bọn họ đang nhìn nàng, một đôi mắt phượng, đáy mắt trong suốt, có thể soi sáng nhật nguyệt. Là triệt để sáng chói chiếu rọi người khác, không còn nhìn thấy vẻ âm u như biển sâu trong đó, cũng không nhìn thấy bóng tối hủ bại, mà lại trong suốt thấy được tận đáy.

Cẩm bào màu trắng hoa lệ quý giá, nơi ống tay áo cùng vạt áo có thêu hai cành ngọc lan, ngọc lan ngậm nhụy khai hoa nở rộ, thanh diễm, cao quý, độc lập nghênh ngang như vậy, không nhiễm chút bụi trần, tóc đen ngọc đái, theo làn gió mát nhẹ nhàng bay lên, vẻ đẹp rung động khó tả này khiến người ta không thể nào dời mắt.

Thanh Lam Thanh Diệp nhìn nhìn liền ngây dại, ngoảnh đầu lại nhìn Phượng Hồng Loan. Chỉ thấy tiểu thư mặc một bộ như thủy lam y, duy độc oánh nhiên, giơ tay lên trời, cả người được bao phủ bởi lớp lớp ánh sáng rực rỡ. Xinh đẹp tới lóa mắt, cũng khiến người ta không dời nổi mắt hệt như hắn.

Giờ phút này, Thanh Lam, Thanh Diệp đột nhiên cảm giác được các nàng như đã bị che phủ bởi lớp bụi mù chốn trần tục, vạn vật trong thiên địa cũng bị lu mờ. Chỉ còn nam tử áo trắng lười nhác ngồi trong xe ngựa, cùng thiếu nữ áo lam dứt khoát độc lập ở ngoài xe ngựa.

Vừa dứt lời, Phượng Hồng Loan xoay người, đưa tay nhắm ngay phía Vân Cẩm, mặt mày lạnh lẽo: “Vỗ tay đi!”

“Tốt!” Giọng nói Vân Cẩm vẫn du dương như cũ. Chậm rãi vươn tay ngọc, đặt đối diện tay Phượng Hồng Loan.

Bốn mắt nhìn nhau,“Bộp bộp bộp” ba tiếng vỗ tay mạnh mẽ vang lên. Vang dội tới tận chân trời. Tựa hồ phá vỡ tầng mây, bay thẳng lên trời cao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.