Thiên Sứ Âm Nhạc

Chương 13




Bạch ảnh khoan thai phiêu nhiên như thần tiên, nhẹ nhàng đặt chân lên mặt đất, cũng hạ xuống bên người Lăng Sương Nhược. Bạch y nhân, kỳ thực cũng không phải chỉ vì một chiếc áo trắng đơn bạc, bàn chân trần trụi trắng nõn dính một chút bụi, nhưng vẫn không che giấu ánh sáng trắng bao quanh người hắn.

Thấy người kia bất quá chỉ là một tiểu hài tử choai choai, mấy người y phục rực rỡ nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ từ không trung nhẹ nhàng đi tới, lúc đầu là không tin, sau đó mấy người nhìn nhau phá lên cười ha ha, hoàn toàn quên huynh đệ đã tắt thở của mình.

“Ha ha ha, tiểu hài tử này thật đẹp, không biết là vị cao nhân nào ở phía sau sai khiến ngươi, không biết có bằng lòng đi ra gặp chúng ta?”

Lăng Nguyệt Vụ liếc cũng không liếc bọn họ một cái, hắn giương mắt lạnh nhìn thẳng gương mặt trắng bệch của Lăng Sương Nhược, trên trán bốc lên mồ hôi hột, tay phải của Lăng Sương Nhược theo thói quen chậm rãi giơ lên xoa xoa chiếc đầu nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ, “Đã trở về?”

Lạnh lùng đã giảm xuống không ít, giúp Lăng Nguyệt Vụ gỡ xuống mảnh lá nhỏ vương trên tóc hắn, Lăng Nguyệt Vụ theo dõi vết thương chảy máu của Lăng Sương Nhược, ngón tay nhỏ bé giơ lên, nhẹ nhàng điểm trên người Lăng Sương Nhược, hắn từng thấy trong sách nói là có một huyệt vị có thể cầm máu, đổi lại, đây là lần đầu tiên hắn làm với người khác, nhưng người đó lại là Sương.

“Tên tiểu hài tử câm điếc này ở đâu ra mà dám không trả lời bọn ta?”

Lão đại dẫn đầu không thích cái cách Lăng Nguyệt Vụ khinh thường bọn họ, đưa tay muốn nắm lấy vai Lăng Nguyệt Vụ, cảm giác được hơi thở xa lạ ở phía sau hướng tới, Lăng Nguyệt Vụ hơi nghiêng người chân phải giơ lên, ưu nhã tạo ra một cú đá nghiêng hoàn mỹ, không gặp may đương nhiên là cái mặt của tên áo tím, trên bàn chân dính bùn, đương nhiên bùn cũng dính luôn lên khuôn mặt mà tên áo tím tự nhận là tuấn khí, Lăng Nguyệt Vụ không nhìn bọn hắn, sau đó đem đầu dựa vào trong lòng Lăng Sương Nhược.

Mấy ngày nay hắn đều luôn đi phía sau bọn họ âm thầm bảo hộ Sương, hắn ghét ánh mắt Đồng Phượng nhìn Sương, về phần cái người xa lạ ở cốc nào đó đến tìm hắn, bởi sáng sớm hôm ấy có chút lạnh, muốn ‘mượn’ y phục của tên kia, kết quả hắn ghét mùi vị trên y phục của kẻ đó, rốt cuộc vẫn mặc chiếc áo trắng của mình, cứ như vậy hắn một mình trải qua bốn ngày, buổi tối hắn sẽ dựa vào trong lòng Địch nhi để ngủ, ngoại trừ Sương, hắn vẫn còn có Địch nhi, tuy rằng nó không phải là người, nhưng có tính thông linh.

“Tiểu hài tử chết tiệt, xem ta thế nào thu thập ngươi!”

Tên áo tím bị Lăng Nguyệt Vụ đá một cước, cái mặt dày không biết đặt ở đâu, giơ tay muốn xuất thủ với Lăng Nguyệt Vụ, nhưng lại bị tên áo lục chặn đứng.

“Đại ca, ngươi xem có phải đúng là tiểu hài tử này giết nhị ca không, xung quanh cũng không có khí tức của người nào khác.”

Tên áo lục trong mắt hiện lên một tia hung ác, trừng hướng nhìn Lăng Nguyệt Vụ trên mặt không có bất luận biểu tình, đang dựa trên người Lăng Sương Nhược, Lăng Sương Nhược thì nhắm lại hai mắt, tựa hồ vận khí chữa thương.

“Tiểu hài tử này không đơn giản.” Lão đại dẫn đầu căm giận khẽ thì thầm.

Vài người đứng trước mặt Lăng gia phụ tử tựa hồ do dự không biết có nên bắt hắn về Ngũ Sắc cốc hay không, “Đại ca,” tên áo lục lần thứ hai mở miệng, “Chúng ta cũng bắt tiểu hài tử này đem về cốc, tin tưởng cốc chủ nhất định sẽ thích lễ vật chúng ta mang về.”

Khoé miệng câu dẫn một nụ cười âm lãnh, một chút cũng không vì huynh đệ của mình đột ngột chết đi mà cảm thấy thương tâm, vừa nhìn cũng biết không phải người chính đạo, trong ngực không hề có một tia thương hại.

“Ân, lão tam, ngươi luôn luôn cho ta chủ ý không tồi, các huynh đệ, hôm nay là ngày chúng ta đem Lăng Sương Nhược cùng tiểu hài tử bất minh kia mang về trong cốc!”

“Dạ, đại ca!”

Thủ hạ xung quanh bọn họ vẫn còn lại mười người cùng hô to, khi những thanh âm này hạ thấp, Lăng Sương Nhược chậm rãi mở hai mắt, trong tay chịu đựng đau nhức khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ, “Vụ nhi, đi thôi.”

Kéo bàn tay băng lãnh của Lăng Nguyệt Vụ hướng về phía Lăng Lạc cung, có người sưởi ấm tay của mình, bàn tay nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ cầm chặt bàn tay to của Lăng Sương Nhược, tay to nắm lấy tay nhỏ vốn là một khung cảnh rất đẹp, đáng tiếc lại có người muốn phá hư.

“Còn muốn chạy? Lăng Sương Nhược, ngươi bị thương vốn không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của bọn ta, huống hồ còn dẫn theo một tiểu hài tử!”

Lão đại áo tím của Ngũ Sắc cốc dùng ánh mắt đem Lăng Sương Nhược cùng Lăng Nguyệt Vụ vây quanh.

Lăng Nguyệt Vụ hơi cau mày, đôi mắt đen như trời đêm lạnh như hàn băng quét về phía mấy người vây quanh bọn họ, những người này thực sự là không biết sống chết.

Lăng Sương Nhược chỉ là cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ, nhẹ nhàng phủi những sợi tóc bị gió thổi vương trên mặt hắn, hình như lại dài hơn, trước đây tại sao không phát hiện tóc của Vụ nhi vừa mượt vừa mềm, sờ lên nhu thuận tựa như tơ lụa.

“Bảo hộ ngươi.”

Quay đầu nhìn Lăng Sương Nhược, trong mắt tràn ngập lãnh ý cùng với kiên định, đồng âm còn chưa biến đổi nhàn nhạt yếu ớt vang lên bên tai Lăng Sương Nhược, ba chữ này làm cho trong lòng Lăng Sương Nhược hiện lên một tia kích động, mà thanh âm trầm tĩnh tựa như tới từ địa ngục khiến phần lớn mấy tên y phục rực rỡ đánh một cái rùng mình.

Đương nhiên, Lăng Nguyệt Vụ làm bất cứ chuyện gì đều không cần bất luận kẻ nào đồng ý, hắn muốn làm sao thì sẽ làm như vậy, hắn thích làm cái gì thì làm cái đó, Lăng Sương Nhược nuông chiều hắn, thuận theo hắn, Lăng Sương Nhược biết Vụ nhi chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có nguyên nhân.

Lăng Nguyệt Vụ vẫn chưa kéo xuống bàn tay to của Lăng Sương Nhược, chậm rãi giơ lên hướng về phía mấy tên y phục rực rỡ, lòng bàn tay chầm chậm chuyển về phía trước, bầu không khi xung quanh từ yếu trở nên mạnh, gió nhẹ đột nhiên biến thành gió mạnh kịch liệt, Lăng Nguyệt Vụ lạnh lùng như trước không có bất luận biểu tình, khi mấy tên y phục loè loẹt ngã tới ngã lui, chưởng bất ngờ nắm lại thành quyền, gió đột nhiên không thổi nữa, cây cối nghiêng ngã xung quanh cũng trở nên tĩnh lặng.

Khi mấy tên y phục rực rỡ từ kinh ngạc lấy lại tinh thần thì, Lăng Sương Nhược cùng Lăng Nguyệt Vụ đã không gặp thân ảnh, trên mặt đất chỉ còn lại ba người của Ngũ Sắc cốc võ công có thể chống lại gió mạnh vừa rồi, còn lại tất cả đều thất khiếu chảy máu mà chết, chưa chết cũng đã nửa bước đạp vào quan tài.



Lăng Nguyệt Vụ trong lúc mấy tên kia chống lại gió mạnh mà hắn tạo ra, đã đem Lăng Sương Nhược rời khỏi, sắc trời dần tối, bọn họ chỉ có thể ở lại trong rừng rậm, ở đây đã rời khỏi đường lớn khá xa, Lăng Sương Nhược cũng tùy ý Lăng Nguyệt Vụ dẫn đường, mà Lăng Nguyệt Vụ thích nhất là đi theo sao bắc cực, cho nên bọn họ bị lạc trong rừng rậm, hắn không muốn đi ra ngoài, bởi vì nơi này cho hắn cảm giác đi trên đường sinh tử.

Lăng Nguyệt Vụ im lặng không lên tiếng đem Lăng Sương Nhược ngồi lên tảng đá, đến dòng suối nhỏ múc nước chà lau máu xung quanh vết thương của Lăng Sương Nhược, vết thương này không sâu, sau khi rửa sạch nhìn chăm chú Lăng Sương Nhược một lát rồi rời đi, một hồi tìm kiếm thảo dược nặn thành mảnh vụn đắp lên cánh tay Lăng Sương Nhược, rồi xé vải băng bó vết thương.

Sau khi hết bận rộn trời đã hoàn toàn tối đen, Lăng Nguyệt Vụ đốt lên một đống lửa, thứ nhất là vì buổi tối nhiệt độ thấp, thứ hai là vì cản động vật cùng với muỗi.

Lăng Sương Nhược vẫn nhìn Lăng Nguyệt Vụ bận tới bận lui, hắn vẫn quan tâm nhất cử nhất động của Vụ nhi, hắn không biết rằng những gì Vụ nhi biết đến so với mình còn nhiều hơn, rất kỳ quái, Vụ nhi cho tới bây giờ chưa từng ra khỏi Lăng Lạc cung, tại sao lại biết cách thức sinh tồn ở dã ngoại?

Tay trái tiếp nhận Lăng Nguyệt Vụ buông xuống một bên, tay phải được băng bó đem thân thể nho nhỏ của Lăng Nguyệt Vụ kéo vào trong lòng, “Lạnh, tựa vào ta.”

Lăng Nguyệt Vụ ngẩng đầu, con ngươi như ánh sao nhìn Lăng Sương Nhược, do dự một chút, cuối cùng quyết định leo lên đùi của Lăng Sương Nhược, tay vẫn như lúc trước duỗi vào trong lòng Lăng Sương Nhược, hắn thực sự có chút lạnh.

“Vụ nhi, sau này phải mặc nhiều áo mới có thể ra ngoài.”

Ngày hôm nay nhìn thấy hắn mặc áo đơn của buổi tối hôm đó, trong lòng không khỏi đau đớn, đó là cảm giác gì, Lăng Sương Nhược không rõ ràng lắm cũng không muốn tìm hiểu nhiều hơn.

Lăng Nguyệt Vụ chỉ vùi đầu vào trong lòng Lăng Sương Nhược, hắn biết Sương muốn nói gì, củi đốt kêu lên những tiếng lách tách, một lúc lâu sau hắn mới ngẩng đầu, hai tay thật nhỏ nâng lên gương mặt Lăng Sương Nhược hung hăng vỗ vỗ, trong mắt cũng không có lãnh ý như ban ngày, có chỉ là nét nghịch ngợm hiếm thấy.

“Lăng Nguyệt Vụ!”

Gương mặt đẹp của Lăng Sương Nhược bị hung hăng vỗ, ảnh lửa chiếu đến gương mặt trắng nõn lập tức nhiễm một màu hồng nhạt, tuy rằng ngoài miệng là rống, nhưng trong mắt hiện lên vô cùng sủng ái đối với Lăng Nguyệt Vụ.

“Sương, sau này không bị thương nữa.”

Lăng Nguyệt Vụ chậm rãi buông ra hai tay vỗ vỗ khuôn mặt đẹp của Lăng Sương Nhược, ngược lại ôm cổ của hắn, Lăng Sương Nhược thì dùng tay phải ôm chặt lấy thân thể nho nhỏ của Vụ nhi.

“Ta sẽ không bị thương, có Vụ nhi bên người.”

Hắn sẽ không đi hỏi Vụ nhi võ công từ đâu tới, cũng sẽ không hỏi tới lời đồn trên giang hồ, bởi vì những điều đó không phải là thực, chỉ có Vụ nhi ở bên cạnh hắn, mới là chân thật nhất.

Lăng Nguyệt Vụ không mở miệng, chỉ một mực dựa cổ Lăng Sương Nhược, đợi đến khi hắn ngẩng đầu nhìn Lăng Sương Nhược thì, đồng âm mang theo nhàn nhạt suy yếu, “Về nhà.”

Nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của người trong lòng, thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên đáp lại hắn, lần này ra ngoài cũng đã lâu, “Chúng ta về nhà.”

Ánh lửa chiếu sáng, chiếu lên gương mặt lãnh diễm mang theo cưng chiều của Lăng Sương Nhược, cũng chiếu lên gương mặt trái xoan nhỏ nhắn của Lăng Nguyệt Vụ.

Ánh trăng nhu hoà mơ hồ in dấu bóng của hai phụ tử, tựa hồ có một hạt giống nào đó chậm rãi nảy mầm giữa bọn họ, đương nhiên điều này cũng chỉ có thể dùng thời gian để chứng minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.