Thiên Sơn Mộ Tuyết

Chương 7: Trốn chạy




Yêu cầu của Lý Hồng với thư ký rất cao, cho dù là hình thức, phong cách hay là năng lực làm việc, cô đều hết sức kén chọn, hơn nữa cô còn yêu cầu trình độ tiếng anh ít nhất cấp 6.

Phỏng vấn được mấy người, đều không được tốt lắm. Cô liền nhớ đến Trương Nhất Phàm. Hắn ở tỉnh Tương lâu như thế, chắc là có người thích hợp.

Cô dám đi tìm Trương Nhất Phàm nhờ tìm người, một là vì nghĩ bản thân mình trong sạch không vụ lợi, không có bí mật gì. Hai là muốn thăm dò con người của Trương Nhất Phàm.

Câu nói vừa rồi vốn là cũng muốn nói đùa, muốn không khí một chút, không ngờ từ miệng mình nói ra, đã thay đổi rồi ý nghĩa rồi.

Câu nói đằng sau càng chết, Lý Hồng nghĩ tới đó mặt liền đỏ bừng lên, trong lòng cô thầm chửi, bọn đàn ông trong lòng lúc nào cũng có thể nghĩ xiên nghĩ xọ? Đúng là đồ xấu xa!

Tình dục, đối với Lý Hồng mà nói là một chủ đề tuyệt đối cấm kỵ. Cô chỉ nghĩ tời cái chuyện đó thôi đã cảm thấy buồn nôn vô cùng. Càng không nói tới chuyện phát sinh giữa nam với nữ nữa, sau đó để đàn ông đem cái thứ tanh tưởi bài tiết vào trong cơ thể mình. Nếu là như vậy, thà giết cô đi còn hơn.

Trong lòng Lý Hồng, dù cho tình yêu thì nó cũng là một thứ gì đó rất thần thánh, không can hệ gì với tình dục cả.

Cô ta là một cô gái trong sạch, thuần khiết đến hồ đồ. Có lẽ, đến 30 mươi tuổi như cô vẫn giữ được tâm tư tốt thế này, cũng hiếm gặp trên đời.

Trương Nhất Phàm nhìn cô, đột nhiên cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều, có lẽ một chút ửng hồng trên má, mới khiến cho Trương Nhất Phàm cảm thấy cô như một người đàn bà thực sự. Như thế mới đúng, sao mà cứ lạnh lùng như băng thế, cứ như trên đời này ai cũng cũng có mối thù hằn giết cha chiếm chồng cô như thế.

Đàn bà, càng cười càng đẹp, mà nét đẹp của Lý Hồng là kiểu lạnh lùng diễm lệ sinh ra đã có, nét đẹp cách xa ngàn dặm, ngược lại có chút đặc biệt, Trương Nhất Phàm thấy ánh mặt của cô có một tia kỳ lạ.

Lý Hồng đột nhiên chột dạ, cuối cùng cũng lộ ra nét ngượng ngùng của đàn bà. Cô hung hăng trừng mắt cảnh cáo, đừng đụng chạm đến giới hạn của tôi!

Trương Nhất Phàm mỉm cười, giơ tay lấy thuốc trên bàn, Lý Hồng nhanh tay hơn hắn. Trương Nhất Phàm không ngờ Lý Hồng lại cướp thuốc lá, vừa vặn đặt tay lên tay cô, Lý Hồng nhìn hắn ánh mắt sáng rực không chớp mắt.

- Khi hút thuốc xin hãy để tâm đến cảm nhận của người khác!

Trương Nhất Phàm ngượng ngùng rút tay lại, cảm thấy Lý Hồng hôm nay có điều gì đó không bình thường. Vừa rồi nắm tay cô, mình cũng có chút ngại, cô ta lại không có chút phản ứng nào, lẽ nào là máu lạnh bẩm sinh?

Tránh vấn đề này, Trương Nhất Phàm dựa vào ghế:
- Thư ký thì cũng có chọn được một người, nhưng không biết cô có vừa lòng hay không. Cô đối với thư ký yêu cầu cực kỳ cao. Chủ tịch thành phố Lý, giữa người với người có rất nhiều chỗ không giống nhau, mỗi người sinh ra đều có một tư chất khác nhau, có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp rốt cuộc có được mấy người chứ?

Lý Hồng cười, lần đầu tiên thấy cô cười ôn hòa như vậy.

Trong câu nói vừa rồi của Trương Nhất Phàm cũng không có vài câu khen cô.

Lý Hồng đứng thẳng người nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Anh đem người chia làm ba bảy loại sao? Trong mắt tôi ai cũng như nhau, cho nên tôi nghĩ lấy chính mình làm tiêu chuẩn đi đánh giá người khác, cũng không tồi!

- Được rồi, chúng ta không nói về vấn đề này nữa, hai người cố chấp thì rốt cũng cũng không thể thống nhất.
Trương Nhất Phàm nói với Lý Hồng:
- Nếu cô thật sự cần người thì bây giờ tôi gọi cô ta đến, hài lòng thì mang đi!

Lý Hồng giương giương mày, cảm thất câu nói vừa rồi của Trương Nhất Phàm cũng rất thú vị. Hai người cố chấp? Hình như hắn không phải là người đầu tiên nói mình như thế, mà lần này còn kéo cả chính hắn vào. Lý Hồng cảm thất trong lòng có gì đó cân bằng.

Lý Hồng đứng dậy:
- Thế này đi, anh gọi cô ấy 2h30 đến văn phòng của tôi.
Hiển nhiên cô không muốn Trương Nhất Phàm biết quá trình mình phỏng vấn thư ký.

- OK, không tiễn.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, tiện tay cầm tư liệu thẩm duyệt lên.

Lý Hồng quay về phòng làm việc của mình, cảm thấy có chút lạ lùng, cô phát hiện Trương Nhất Phàm này, thật ra càng ngày càng thú vị. Nghĩ đến mình đối đáp gay gắt với hắn, Lý Hồng vô tình mỉm cười.

Xem ra, ở thành phố Song Giang cũng là một quá trình dài đây.

Lý Hồng uống một ngụm trà bắt đầu làm việc.

Buổi chiều 2h30 Lâm Uyên đến phòng Chủ tịch thành phố báo danh.

Lý Hồng như một vị giám khảo nghiêm khắc, ngồi trên ghế nhìn Lâm Uyên tiến thẳng vào. Từ của đến bàn làm việc cũng chỉ cách 60m. Trên đất rơi bay xuống một tờ giấy, khi Lâm Uyên đi vào, đứng trước tờ giấy đó, cúi người nhặt lên, rất cung kính đặt lên bàn của Lý Hồng.

Buổi phỏng vấn bắt đầu, Lý Hồng vẫn đẹp lạnh lùng như thế, khiến người ta không thể tiếp cận. Cô dùng ánh mắt quen thuộc của mình đánh giá cô gái này. Từ lúc cô xoay người nhặt tờ giấy kia, Lý Hồng như đã nhận định, đây chính là thư ký mình muốn tìm.

Cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa xem qua bất cứ tư liệu nào của Lâm Uyên. Dựa vào trực giác của mình, ít phong cách với ngoại hình bên ngoài, cô cảm thấy cũng không tồi.

Lý Hồng là một người rất chú ý hình tượng, cô hi vọng mình với thư thư ký của mình gặp mặt người khác ấn tượng đầu tiên có thể cho người ta cảm giác tốt. Tố chất bên trong tất nhiên quan trọng, nhưng đối với yêu cầu về ngoại hình bên ngoài cũng cao hơn người khác một bậc, nếu không cô cũng không phải là Lý Hồng.

- Chủ tịch thành phố Lý, chào cô. Đây là tư liệu của tôi!
- Lâm Uyên chuyển hồ sơ của mình đến, từ nói chuyện đến vẻ mặt đều vô cùng khéo. Lý Hồng đưa tay giở qua hồ sơ, chỉ chú ý vài phút.

Cô đột nhiên mở miệng.
- Tôi muốn biết vì sao cô lại muốn đảm nhiệm chức vụ này?

Lâm Uyên đã ở trong cơ quan nhà nước một thời gian, đối với Chủ tịch thành phố vừa đẹp vừa lạnh lùng này có chút lo lắng, tuy nhiên cô vẫn hết sức để mình bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt Lý Hồng cô trả lời chắc chắc.
- Tôi thấy rằng về mọi mặt mình có thể đáp ứng được những điều kiện tuyển dụng này. Tôi nghĩ mình có thể làm tốt công việc làm thư ký này.

Lý Hồng không tán thành cũng không phủ nhận, tiếp tục hỏi:
- Cô đến đây tuyển dụng vào vị trí này nguyên nhân là gì?

- Tự tin!
Lâm Uyên trả lời một cách rõ ràng.

- Tôi ở văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Đông Lâm làm một nắm, ở thành phố Tùng Hải nửa năm. Tôi cho rằng năng lực làm việc của mình có thể xử lý việc này.

- Nếu cô trúng tuyển vào vị trí thư ký chuyên trách cho Chủ tịch thành phố, cô có thể vì công việc mà hi sinh thời gian của bản thân?
Lý Hồng là con người của công việc, trong cuộc sống của cô, ngoài công việc ra vẫn là công việc, cô không có tình yêu. Tình yêu của cô sớm đã theo gió mà đi, vì thế trong cuộc sống của cô, đang cháy rực bởi công việc

Lãnh đạo như vậy, đương nhiên không hi vọng thuộc hạ của mình, nhất là thư ký chuyên trách, thường thường vì một chút việc của cuộc sống, ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng. Đúng như Trương Nhất Phàm nói, cô đúng là lấy mình làm tiêu chuẩn đi đánh giá và yêu cầu mỗi người.

Lâm Uyên không do dự, trả lời rõ ràng.
- Tôi đồng ý!

Câu nói này, như một đôi mới cưới, đang ở giáo đường đối diện với người đi suốt cuộc đời mình, trước mặt chúa thề ước hứa hẹn. Trên mặt Lý Hồng cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười.
- Cô được trúng tuyển rồi! Chiều ngày mai đến phòng thư ký báo cáo!

- A___
Lâm Uyên không ngờ phỏng vấn lần này của mình được thông qua nhanh như thế. Cô càng không ngờ người được xưng danh là Chủ tịch thành phố người đẹp lạnh lùng Lý Hồng này ngày mai muốn mình đi làm.

Lý Hồng nhìn cô.
- Có vấn đề gì sao?

- Không có! Chủ tịch thành phố Lý!
Lâm Uyên nói lên một tiếng rõ ràng.
- Thế tôi cáo từ trước đây!

Nhìn bóng dáng Lâm Uyên rời khỏi, Lý Hồng búng búng tờ giấy Lâm Uyên nhặt lên trên mặt đất. Một tờ giấy nhỏ, có thể thấy người này có tố chất, cũng có thể thấy được khả năng quan sát của người này. Lâm Uyên được thông qua.

Cô kích động chạy thẳng tới tòa nhà thành ủy, vọt vào phòng làm việc của Trương Nhất Phàm.

- Anh Nhất Phàm, em trúng tuyển rồi!

Chụt ___ Trên mặt Trương Nhất Phàm có thêm một đấu son môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.