Thiên Niên Lệ

Quyển 2 - Chương 49




Edit: Rika

“A. . . .Ô. . . .Anh chậm thôi. . . .” Xóc nảy từ trên xuống dưới, người này giống như muốn ép cô đến chết, cảm giác sau lưng đau nhói, Giản Lân Nhi kêu lên, giọng nói không rõ ràng, nghe vào tai như tiếng la mềm yếu nhu nhược, hơn nữa vì huấn luyện cho nên giọng cô có vẻ trầm thấp hơn âm thanh của các cô gái, quả nhiên nghe vào rất mê người.

Cắn chặt răng, cảm giác cả người không còn khí lực, cô thật xấu hổ.

Anh đưa tay ôm mông cô, sau đó đưa miệng cắn vành tai nhạy cảm của cô, cảm nhận sự tồn tại của cô trong lòng mình.

Thở hồng hộc, toàn thân đều là nước, một là do hơi nước trong phòng tắm, hai là do mồ hôi.

“A. . . .không được” “. . .Đúng rồi. . . .là chỗ đó. . . a. . . ngô. . .”. Trong phòng tắm trừ bỏ tiếng của cô thì chỉ còn có tiếng thở hồng hộc của anh. Âm thanh này nghe vào trong tai thật kích thích, Dịch Nam Phong thật sự không kiềm chế được mà động tác mỗi lúc một nhanh một mạnh hơn

Hiện tại là cái cảnh gì nha, trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, mênh mông mờ ảo, mơ hồ không rõ ràng, có thể thấp thoáng thấy bóng dáng một người đàn ông lõa thể rắn chắc, đang đè một người phụ nữ mà hoạt động. Theo động tác người người đàn ông đó, có thể nghe thấy tiếng rên khe khẽ của người phía dưới.

“Á. . .” Tiếng kêu nhanh hơn, to hơn, thẳng đến hơn mười lần, một luồng nhiệt nóng bỏng phụt sâu vào trong cơ thể., Giản Lân Nhi chợt cảm giác cả người giống như người chết .

Vô ý thức mở to mắt, thất thần 2 phút, Giản Lân Nhi tỉnh lại, thấy Dịch Nam Phong cẫn vòng tay ôm cô, sau đó anh đứng dậy ôm cô mở cửa ra ngoài. Tiếp xúc với không khí bên ngoài, cô rung mình một cái, đầu óc thanh tỉnh vài phần, nước trong phòng tắm vẫn chảy róc rách.

“Anh cẩn thận vết thương trên vai một chút” Cô lo lắng nói, đưa mắt nhìn vết thương trên vai anh đang rỉ máu. Dịch Nam Phong không quan tâm, đứng dậy đi tới phòng tắm rửa vết thương, anh đã hạ quyết tâm, đêm nay nếu không ăn cô no nê, anh sẽ không còn là Dịch Nam Phong nữa. Mặc kệ cho vết thương muốn nứt muốn rách thì rách, huống hồ anh còn cảm thấy đau đớn trên vai còn mang đến sự kích thích cho anh.

Nhận thấy chất lỏng của anh khi vào người giờ dang chầm chậm chảy ra, giữa hai chân đỏ hồng, cô cảm thấy xấu hổ, còn Dịch Nam Phong lại phấn chấn lên.

Xốc chăn thả cô lên giường, thuận thế mở hai chân cô ra “Này, anh còn bị thương đó, ngủ đi, em mệt chết. . .”. Vòng tay kéo đầu anh xuống, hôn lên miệng anh nói.

“Không cần, anh vẫn còn đói” Nói xong liền nuốt lấy đôi môi thơm hồng kia, bắt đầu hoạt động, chầm chậm, từ chậm đến nhanh, cuối cùng chuyện gì diễn ra cũng không cần phải nói.

Chiến đấu hăng hái một đêm, cơ bắp Dịch Nam Phong cũng bắt đầu kháng nghị, cuối cùng bắn ra ngoài, cũng không rút ra khỏi người cô, cứ như vậy mà ôm cô ngủ.

Phòng ngủ im ắng, lông mi run run nhưng không mở mắt ra được, cả người không thoải mái, Giản Lân Nhi tưởng mình chết rồi. Chân hơi co co lại, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng “rắc rắc” phát ra.

Chậm rãi mở mắt, nhìn thấy tủ đầu giường quen thuộc, Giản Lân Nhi mới nhớ một màn tối hôm qua, lập tức nổi giận, tên Dịch Nam Phong hỗn đản này muốn làm cô mệt đến chết thì phải?

Xoay người một cái “A. . .” Cô liền kêu một tiếng rồi im bặt, giọng cô khản đặc, trời ơi, thời điểm lần đầu tiên của cô cũng không đến mức này.

Động đậy thân mình, ánh mắt không an tĩnh, anh đưa tay ôm cô vào trong lòng, thân thể tráng kiện một lần nữa áp lên người cô, Giản Lân Nhi gào khóc thành tiếng.

“Ba. . .” Một cái tát lên mặt Dịch Nam Phong, mang theo mười phần lực đạo, lúc này trên mặt anh liền in rõ năm dấu tay. Không hề báo động, anh mở to mắt, nhìn cô chằm chằm, thấy cô nhăn mặt liền ổn định lại hô hấp, nhắm mắt lại.

“Dịch Nam Phong, anh là tên hỗn đản, anh muốn giết em à. . .ô ô. . . toàn thân em đau.. . .” Giản Lân Nhi òa khóc.

Lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy cô như thế, bàn tay to liền xoa bóp cho cô “Không được mắng chửi người, nếu không anh lại tiếp tục đi vào”

Mở to hai mắt, nước mắt cô tuôn rơi như mưa “Ô ô . . .A . . .a..a” Không dám mắng nữa, nhưng cô lại khóc, khóc cho hả giận. Nói cách khác ngoài việc khóc ra, cô chẳng thể làm được gì vì cả người cô không thể hoạt động được nữa.

Nghe tiếng khóc, anh lại nhắm mắt, thế nhưng cả nửa ngày mà cô vẫn chưa ngừng, anh liền nói “Ngoan, ngủ thêm chút nữa đi, tỉnh dậy sẽ không còn đau nữa”

Nắm lấy tay cô, hôn một cái sau đó đặt xuống tiểu Dịch, Dịch Nam Phong nhắm mắt lại, vỗ về còn mèo mít ướt này đi vào giấc ngủ.

Cũng không biết vì cái tật gì, lúc trước khi ngủ chung anh chỉ cho tay vào trong áo cô rồi xoa bóp. Nhưng sau khi khai trai, thật vất vả mới ăn được món ngon, huống hồ dường như ăn không đủ no, thời điểm ngủ tiểu Dịch liền căng phồng lên. Có đôi khi không nhịn được, lặng lẽ tiến vào, đợi đến khi cô giật mình lại thì anh đã như cung lên dây, không dừng được.

Sau đó tất nhiên là một hồi quyền cước đấm đá ầm ĩ, cứ như vậy đến vài lần, trước khi ngủ cô đều nắm tiểu Dịch trong tay, để phòng ngừa người này nửa đêm giở trò xấu ép buộc chính mình. Vì thế một ngày đẹp trời nào đó, mỗ nam nào đấy cảm thấy không được mỗ nữ nào đó nắm tiểu mỗ nam của chính mình liền bất an không ngủ được.

Ở “Thợ săn”, buổi tối khi ngủ anh cũng sờ sờ xoa xoa đâm ra nghiện, Giản Lân Nhi sợ mỗ nam nào đó lại giở trò, cho nên khi ngủ lại tiếp tục cầm tiểu mỗ nam.

Giản Chính rón ra rón rén lên lầu, đều đã giữa trưa rồi, hai người bọn họ như thế nào còn chưa dậy, vợ bác cả lên nhìn vài lần, nói trên lầu chẳng có động tĩnh gì cả, đồ ăn trên bàn cũng đã nguội lạnh mà còn chưa thấy người xuống, nhịn không được liền chính mình đi lên xem.

Lỗ tai dán lên trên cánh cửa cả nửa ngày mà chẳng nghe được chút thanh âm động tĩnh gì, hẳn là còn đang ngủ, đưa tay lên muốn gõ cửa, liền dừng lại. Thôi, huấn luyện khổ sở như vậy rồi, lại ngồi máy bay lâu như thế, vẫn là ngủ thêm nữa đi.

Tới chiều, Giản Chính chỗ nào cũng đã đi, từ lầu trên đến lầu dưới, chạy tới chạy lui vài lần, nhưng duy nhất có cánh cửa kia dường như đối nghịch với ông, cả ngày không có động tĩnh gì.

Mắt thấy cơm tối sắp nguội, rốt cục ông cũng xông lên, nghĩ thế nào cũng muốn mọi người trong nhà cùng nhau ăn cơm.

Giơ tay lên định gõ cửa, nhưng cánh cửa bỗng nhiên mở ra, Dịch Nam Phong bước ra, Giản Chính nhìn vào khe cửa sắp đóng lại, nhìn thấy cháu gái bảo bối tóc tai loạn xạ đang ngủ trên giường, vì thế ông nhịn không mắng người.

Thật vất vả đợi cho Dịch Nam Phong xuống lầu, ông liền cầm lấy quải trượng (những cây gậy người già hay chống để đi đó) nện vào trên lưng Dịch Nam Phong “Cái tên tiểu tử hỗn đản này, Lân nhi còn nhỏ như thế, ngươi như thế nào làm được cái loại chuyện vô liêm sỉ này!?”

Lực đạo trên tay cũng không nhẹ đi chút nào, quải trượng vẫn nện lên lưng anh. Ở trong lòng Giản Chính, cháu gái bảo bối của ông phải là công chúa được cưng chiều, thế nhưng không ngờ tên tiểu tử Dịch Nam Phong này lại cắn nuốt sạch sẽ công chúa của ông.

Nhìn mặt Giản Chính, Dịch Nam Phong không khỏi thở dài.

“Ông nội, cháu bị thương nha” Dịch Nam Phong thình lình nói.

“Cậu đừng có mà. . .” Đang nói thì nhìn thấy vết máu loang ra trên vai anh liền dừng lại.

“Bị làm sao vậy?” Vẫn còn tức giận, nhưng ông cũng đã buông quải trượng xuống.

“Lân Nhi cho cháu ăn một dao, giờ ông nội còn đánh cháu” Mặc dù nói dối, nhưng mặt Dịch Nam Phong vẫn rất tỉnh.

Có quỷ mới tin lời của cậu ta, Giản Chính là người như thế nào, hừ một tiếng, cũng không hỏi nữa, nhất định là bị thương trong khi huấn luyện, lại nhìn thấy Dịch Nam Phong gầy và đen đi nhiều, trong lòng cũng mềm xuống.

Cầm đũa lên gắp đồ ăn, liếc mắt nhìn Giản Chính một cái, ánh mắt Dịch Nam Phong lúc này gian xảo như hồ ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.