Thiên Niên Lệ

Quyển 1 - Chương 13




Edit: Rika Nguyen

Nhìn vào trong gương, cô chỉnh lại quần áo, xoa xoa mặt mình, Giản Lân Nhi thu dọn phòng ngủ, sau đó rời đi, dù sao đến bộ đội cô cũng không cần dùng tới mấy thứ này.

Xuống lầu, gọi xe chạy đến chỗ hẹn, từ xa đã thấy xe của Giản Khiêm Trạch, cô bảo tài xế dừng lại ven đường, mở cửa xe bước xuống, tới nơi thấy tàn thuốc rơi đầy đất, cô liền mở của xe đi vào.

“Lân nhi, sao giờ mới tới…em…am làm sao vậy?” Giản Khiêm Trạch nhìn cô, thấy tinh thần cô uể oải.

“Không có gì đâu, tối qua mất ngủ mà thôi”

“Bảo bối, chúng ta không đi được không?”

Lân nhi không nói lời nào, nhìn chằm chằm anh, ánh mắt hiện lên sự cương quyết, cô nhất định phải đi.

Hai an hem nhìn nhau một lúc, anh chợt quay đầu, thở dài “Anh ba sợ em sẽ khổ sở khi gia nhập quân đội”

Lân nhi chủ động ôm cánh tay anh “Em biết mà, anh ba, Giản Lân Nhi lớn rồi, không sợ khổ đâu”

Giản Khiêm Trạch cười khổ, không sợ, anh không muốn tiểu công chúa phải chịu khổ sở. Huống hồ, chuyện này mà đến tai người lớn trong nhà, chắc chắn sẽ không ai đồng ý, Giản Khiêm Trạch bỗng nhiên có một ý nghĩ muốn đem cô tới chỗ của Dịch Nam Phong.

“Đi thôi, anh ba, em nhất định phải đi” Nhìn cổng chính của đại nhi viện, Giản LÂn Nhi vừa hy vọng được tháy ông nội, lại vừa không hy vọng gặp ông, mâu thuẫn một hồi, cô đâm ra chán nản.

“Ông nội biết không?”

“Không biết, hôm qua em đã nói với ông là em đi du lịch với bạn, một tháng nữa mới về”

Giản Khiêm Trạch trầm mặc lái xe, khi xe chạy đi, cô hy vọng có thể được nhìn thấy Dịch Nam Phong. Nhưng cô nào đâu biết rằng, anh đang tất bật chuẩn bị cho cô một bữa tiệc mừng cô tròn 18 tuổi.

Xe chạy ra ngoại ô, cảnh vật xung quanh biến đổi.

Lân nhi suy nghĩ đến chuyện của mình, rời đi lúc này, cô sẽ sống trong một môi trường hoàn toàn mới, không có ai bên cạnh che chở cho cô. Xa rời cuộc sống nhung lụa, sống một cuộc sống thô ráp, cô có thể chịu được, cô đã lớn rồi, dã 18 tuổi rồi, không còn bé nữa, cô biết đây không phải là một trò chơi, mà là quyết định của cô.

Cô không hối hận việc từ bỏ thân phận cao quý, cũng không hối hận chuyện tối hôm qua, cô tự tạo cho mình một cuộc sống mới, rời đi lúc này là một quyết định đúng đắn. Ha ha, cô thật xem nhẹ bản lĩnh của Dịch Nam Phong, trừ bỏ thế lực của Dịch Hàn Sơn, với anh, chuyện gì anh cũng có thể làm được.

Nếu như để anh biết được, cho dù người ta là quân trưởng, anh cũng có cách khiến ngườ ta ngoan ngoãn làm nữ nhân dưới thân anh.

Nghĩ đến thành công bước đầu này, cô thật cao hứng, sáng nay xem như là đã tạm biệt nhau rồi, coi như cô trốn chạy, cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cô cũng không hề biết anh đang tạo cho cô một điều bất ngờ vào tối nay.

Xe chạy đến của quân khu, Giản Khiêm Trạch dừng lại, hỏi cô một lần nữa : “Em xác định muốn gia nhập quân đội?”

“Em xác định”

Nghe được câu trả lời của cô, Giản Khiêm Trạch móc điện thoại ra gọi, một lát sau Giản Khiêm Hải xuất hiện. Bởi vì hơn kém nhau mười tuổi, Lân nhi cũng không qua thân thiết với anh cả, dù gì anh cũng là trưởng tôn, trách nhiệm gia tộc đè nặng, cho nên đã tạo cho anh một phong thái chững chạc. Lân nhi nhìn thấy Giản Khiêm Hải có hơi bất ngờ, chắc là anh ba dã nói chuyện này với anh cả rồi, trong lòng cô có dự cảm chuyện này sẽ thất bại.

“Hai em đến đây” Chỉ nói một câu đơn giản, trong lòng cô căng thẳng, thầm mắng Giản Khiêm Trạch vạn lần.

“Vâng, anh cả, anh chiếu cố cho tiểu Lân nhi” Giản Khiêm Hải nhìn cậu em trai đang nói thao thao bất tuyệt, anh đưa mắt nhìn Lân nhi, nở nụ cười.

“A, tiểu công chúa nhà chúng ta đã trưởng thành rồi, đã có thể tự quyết định chuyện của mình”. Ngữ khí thân mật, trong lòng anh cũng rất đỗi yêu thương cô em gái này.

Lân nhi nở nụ cười, Giản Khiêm Hải nói tiếp : “Nếu như muốn nhập ngũ, hi vọng anh không để ý đến em nhiều, không cần bôi nhọ mặt của ông nội, em muốn vào bộ đội, em hãy luôn ghi khắc trong lòng mình là người của Giản gia”

Lân nhi nghe anh cả nói thế, thao bản năng, cô đứng thẳng người, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Giản Khiêm Hải, nói “Em sẽ nhớ kỹ”

Sắc mặt Giản Khiêm Trạch hòa hoãn dần, đưa tay xoa đầu cô, mang hai người đi vào.

Lần này, trong tuyển chọn tân binh, kế hoạc đã triển khai, nhưng còn một số nơi chưa hoàn thành, bọn họ còn đang chuẩn bị gì đó, cũng bởi vì có chút anhe hưởng của Giản Khiêm Hải, để cho cô thích ứng được với môi trường mới,liền dẫn cô tới đội Liên nữ binh làm một vài động tác cơ bản, đợi cho tân binh vào đầy đủ, sẽ chính thức sắp xếp lại.

Lúc này, Giản Khiêm hải dẫn Lân nhi đi lấy dồ dùng hằng ngày, bao gồm giầy, balo… từ trên xuống dưới đều lấy một bộ, bởi vì đã có liên lạc từ trước, cho nên anh dẫn cô tới đội Liên nữbinh.

Không thể nói rằng, mặc dù trong quân dội, nhưng đặc quyền vẫn có, dựa vào một ít quan hệ sẽ có lợi hơn là không có gì.

“Rầm rầm rầm…” Mặc một thân quân trang, Lân nhi chạy đến, Giản Khiêm TRạch vừa xoay người đã nhìn thấy cô, nhất thời ngây ngẩn. Sớm biết rằng tiểu công chúa nhà mình rất xinh xắn, nhưng khi mặc quân trang vào, nhìn cô xinh xắn rạng ngời hẳn lên, thật đúng là cô sinh ra để mặc quân trang.

Đôi mắt to, lông mi dày và đen, mặc quân trang vào, làm cho cô càng xinh đẹp, cho dù chỉ đứng một chỗ, vãn mang đến cho người khác cảm thấy một khí thế thật trang nghiêm, làm cho hai người anh của cô nhìn mà ngây ngẩn.

Xem ra, cô gia nhập quân đội là điều đúng đắn, một thân trang phục như thế này, Giản Khiêm Trạch không muốn phản đối nữa. Quân trang chọn người, tuy rằng nhiều người cho dù rất đỗi bình thường, khi mặc quân trang vào liền toát lên sự uy nghiêm, đối với Lân nhi, bộ đồ này thật thích hợp với cô.

Dẫn Lân nhi tới hiệu cắt tóc, ngồi lên ghế, thợ cắt tóc đã hỏi cô vài lần, xác định việc cô muốn cắt tóc? Đã biết rõ, vào quân đội thì tất cả sẽ phải để tóc ngắn, nhưng thật sự rất tiếc cho mái tóc đẹp xủa cô.

Nhìn mái tóc dài đen mượt này, ai nỡ lòng nào mà cắt cho được.

“Cắt đi, không sao đâu” Âm thanh kiên quyết, không nói hai lời.

Âm thanh “Xoẹt xoẹt” vang lên, sau đó, mái tóc dài đã vĩnh viễn ra đi.

Cột lại đuôi tóc, đưa cho Giản Khiên Trạch, thợ cắt tóc muốn lưu giữ lại phần tóc này để cô làm kỷ niệm, đồng thời thở dài, than thở cho một mái tóc xinh đẹp.

“Phanh…” Trong chốc lát, trong gương hiện lên một hình ảnh tiểu mỹ nhân tóc ngắn xinh đẹp.

Đem Lân nhi giao cho đội trưởng nữ binh, Lân nhi đã xem như chính thức bắt đầu một kiếp sống quân nhân.

Bên này, rốt cuộc Dịch Nam Phong cũng chuẩn bị xong hết mọi thứ, kích động chạy về nhà, chuẩn bị mang Lân nhi đi ăn, nhưng khi về nhà, lại thấy trong nhà vắng vẻ, lạnh lùng.

Bước vào phòng ngủ, xác định không có chuyện gì xảy ra, đưa tay sờ lên giường, ra giường lạnh lẽo, nguyên bản Lân nhi đã dậy rất lâu rồi. Anh nhăn mặt lại, anh nghĩ cô hẳn còn ngủ, dù sao tối qua anh đã làm suốt đêm, hẳn cô đã rất mệt, giờ người đâu sao không thấy?

Nghĩ đến việc chắc cô đã về lại đại nhi viện, anh nhấc điện thoại gọi cho Giản Chính, nhưng điện thoại reo nửa ngày mà không ai bắt máy, trong lòng anh hiện lên sự bất an.

“Hôm qua, Lân nhi nói là muốn đi du lịch với bạn bè, một tháng sau mới về, nó không nói với cháu sao?” Giản Chính có chút đắc ý, cho dù anh có bắt cóc cháu gái của ta, nó vẫn không coi trọng anh, mà chuyện này nó không nói với cậu ta, Giản Chính nghĩ đến liền vui vẻ.

Dịch Nam Phong ngẩn ra, tối qua cô còn điên cuồng với anh một đêm, rốt cuộc cô muốn làm cái gì?

Dịch Nam Phong nhăn trán lại thành hình chữ “xuyên”, chuyện quái gì đây, thật kỳ lạ, cô có xảy ra chuyện gì hay không? Vội vàng tắt máy.

Mở tủ quần áo ra, áo quần vẫn còn, đi tìm cung quanh, không thiếu vật gì cả, anh bắt buộc mình phải tỉnh táo, trong phòng cũng không hề có dấu vết gì, không có dấu hiệu bị bắt cóc, nhưng nếu có người muốn động thủ, làm sao mà có thể vô thanh vô thức bắt cóc một cô bé đi được.

Xem lại camera, thấy tầm 11g cô ra ngoài, bộ dạng bình thường, chẳng qua tư thế bước đi có chút quái dị, Dịch Nam Phong biết đó là kết quả của một đêm phóng túng.

Một lát sau, thư ký gọi điện thoại tới “Dịch tổng, đã tìm được Giản tiểu thư”

“Nói vị trí cụ thể”

“Ở ngoại ô:

“Tra cho tôi địa chỉ cụ thể”

“Ở quân khu”

Trên mặt anh rớt xuống một giọt mồ hôi,được lắm, Giản Lân Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.