Thiên Niên Lệ

Quyển 1 - Chương 12




Edit: Rika Nguyen

Vừa mới tiến vào một chút, đầu tiểu đệ đệ đã bị kẹp chặt, Lân nhi không chịu được, nói : “ Chật, không vào được?” , ánh mắt còn nhìn xuống chỗ tiếp xúc thân mật của hai người.

“Ngoan, đi vào đi”Huy động thêm một lần nữa, Dịch Nam Phong tà ác, dùng lực mạnh tiến vào, cùng với âm thanh kêu rên, Dịch Nam Phong đã tiến vào được một nửa.

Lân nhi cắn môi dưới, mặt trắng bệch, nắm chặt cánh tay Dịch Nam Phong, mắt chứa đầy hơi nước. Dịch Nam Phong không chế để không tiến vào nữa, của cô còn quá nhỏ bé để tiếp nhận phần to lớn của anh.

Lân nhi cảm nhận thân mình như bị xé rách ra, cô vốn không có kinh nghiệm, giờ thì tốt rồi, giờ sự việc đã xảy ra rồi, thật sự là không có gì thoải mái hết?

“Đau…” Mồ hôi rơi xuống, Dịch Nam Phong thật khó chịu nha, anh câu mong cho bên trong mau mau thích ứng, chứ nếu thế này thật khổ. Mới đi vào một chút, liền cảm giác bên trong cô thật khít, chỉ chờ cô cơn đau đi xuống là được.

Qua một hồi lâu, Dịch Nam Phong từ từ di chuyển, móng tay Lân nhi đang cắm vào trong thịt anh, không chần chừ nữa, anh động thân, gắt gao tiến vào, nói “Sẽ tốt thôi, không đau nữa…” anh đưa tay xuống xoa nắn bộ ngực của cô.

Đầu óc cô có chút thanh tỉnh, đã lập kế hoạch phát sinh quan hệ với anh trong một thời gian dài, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng. Lúc này thân thể đã thích ứng, không còn đau đớn nữa, dịch thủy cũng chậm rãi chảy ra, cảm thấy chật chội nhưng không đau, Lân nhi vội vàng nâng mông.

Dịch Nam PHong hút một ngụm khí, Lân nhi giật mình, cảm giác này thật dễ chịu nha, vì thế bắt đầu vặn vẹo mông. Dần dần, sự tê dại tăng lên. Dịch Nam Phong đã sớm đỏ mắt, thấy thân thể LÂn nhi ửng hồng, thì anh đã biết cô đang từ từ thưởng thức cảm giác sung sướng này.

“A, thật thoải mái…” Eo nhỏ liên tục di động,cái miệng nhỏ nhắn lại thốt lên, dường như muốn kích thích Dịch Nam Phong.

Cắn răng, Dịch Nam Phong đưa tay nâng mông cô lên, rồi hạ xuống, sau đó thật mạnh đi vào, khung xương va vào nhau, làm cho cô khóc thét lên.

“A, thật sâu …” Giản Lân Nhi cảm thấy bản thân như bị xuyên qua, khó chịu quay đầu, vặn vẹo, vén tóc tai bị rối loạn lên, nhìn thấy tình cảnh cảu hai người, thật trắng, thật đen, còn có điểm đỏ, thật là một cảnh tượng đẹp mắt.

Dịch Nam Phong điên cuồng, một phen đè cô xuống, dùng sức thật mạnh, tiến vào chỗ sâu kín nhất của cô.

Một âm thanh nức nở cũng vang lên, lông mi nhíu lại, bàn tay nhỏ bé cắm chặt vào cánh tay anh.

Dục vọng thiêu đốt, bao đêm chờ đợi, nay Dịch Nam Phong như tu thành chính quả, điên cuồng vận động.Nhanh, mạnh, ẩm ướt, ấm nóng, thịt chạm thịt, da chạm da, tiến ra tiến vào, Dịch Nam Phong làm một loạt độngt ác thuần thục, cơ bắp sôi sục, mạch máu cơ hồ muốn nứt ra, cảm giác dưới thân có một chất dịch phóng ra, chỉ còn lưu lại một tia lý trí.

Dòng máu đỏ chảy ra, nụ hoa nở rộ, bắt đầu khoe sắc, toàn thân Lân nhi phiếm hồng, thần sắc bắt đầu mê ly.

Hỗn loạn, nóng bức, một đêm kích tình trôi qua, huyết mạnh vẫn còn sôi sục, trong phòng, còn lưu lại hương vị hoan ái, Lân nhi thì mê man. Một lần nữa xuất ra dịch trắng lên bụng, Dịch Nam Phong mới nằm xuống, thở hổn hển, nghiêng đầu tinh tế ngắm nhìn.

Ngắm nhìn cô xong, dưới thân lại có động tĩnh, hô một tiếng, đem kéo cô từ trong chăn ra, lại tiếp tục công việc.

Sáng hôm sau, một người đàn ông lõa thể, đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, sau đó cầm một loạt tập san báo chí trên bàn đem đi vứt. Rất nhiều năm về sau, Dịch Nam Phong bị Lân nhi truy hỏi anh về các tạp chí này, anh cười thần bí, còn cô thì mặt lại đỏ bừng.

Sau khi đã giải nhiệt xong, vén của sổ ra, cho bình minh chiếu thẳng vào phòng khách, một đêm hưng phấn, cảm giác thật thỏa mãn. Nhưng nghĩ đến bữa tiệc tối nay,anh cố nén sự hưng phấn, quay trở về phòng ngủ.

Kỳ thật anh không muốn ngủ, người đã từng được huấn luyện chuyên môn như anh, đối với giấc ngủ không quan trọng lắm, nhưng nhìn Lân nhi đang ngủ say, nằm lên giường, anh ôm lấy cô, nhắm mắt lại, Lân nhi thật giống như thuốc ngủ của anh, anh cảm thấy mệt rồi ngủ thiếp đi.

Bên này, Giản Khiêm Trạch lo lắng, hôm sau, rốt cuộc anh cũng đi tìm anh cả là Giản Khiêm Hải thương lượng một chút, đem Lân nhi đưa tới quân khu Bắc Kinh, đây là nơi mà bác hai quản lý, anh cả cũng đã ở qua, cho dù có chuyện gì, gần nhà cũng có thể dễ dàng giải quyết. Cô nhóc kia cũng to gan lớn mật lắm, được nuông chiều quen rồi, nay lại đi bộ đội, không biết có gây ra chuyện gì không đây?

Gần đến 11h, ném điều thuốc trong tay xuống, giờ này còn chưa thấy Lân nhi xuất hiện, Giản Khiêm Trạch phiền chán, không biết tiểu nãi nãi kia lại làm chuyện gì ròi? Nghĩ lại, nếu có chuyện gì thì anh hi vọng cô nhóc quên chuyện nhập ngũ đi là tốt. Trước của đại viện đậu một chiếc xe Jeep, Giản Khiêm Trạch ngồi chờ Lân nhi, anh không dám vào nhà, sợ ông nội phát hiện được kế hoạch này.

Ngồi một lát, anh lấy điện thoại ra.

“Đing….đing….” Lân nhi bị cuỗi âm thanh này đánh thức, mở mắt ra, mới giật mình la lên, tròng mắt giật giật, chỉ có mắt là không đau, còn lại toàn thân đều đau nhức, chuông điện thoại còn reo vang không ngừng.

Ngồi dậy lấy điện thoại ở đầu giường, thấy trên màn hình hiện lân tên “Anh ba”, mới giật mình nhớ đến đại sự, nghe điện thoại của anh ba gọi tới.

“Lân nhi, không đi sao?” Giản Khiem Trạch cầu mong cho cô đừng đi, đáng tiếc, LÂn nhi lại nói “Đi”, nhưng giọng nói có vẻ lạ.

Giản Khiêm Trạch mẫn cảm nghe được giọng cô hơi khan, liền hỏi : “Bị cảm sao?”

“Không có, anh ba đợi em chút, chờ em tắm rửa một lát rồi qua ngay, anh ở đâu?”

“Anh ở đối diện bên đường, đi ra là có thể thấy anh”

Nghe điện thoại xong, Lân nhi gian nan đứng dậy, không biết Dịch Nam Phong đã đi đâu, chăn bên cạnh lạnh lẽo, hiển nhiên là người đã đi rất lâu rồi.

Bỏ điện thoại xuống, Giản Lân Nhi ngồi ngốc trên giường một lát, cảm giác cả người thật đau nhưng cũng thoải mái, hiển nhiên là đã được anh lau người cho rồi. Nhớ lại tối hôm qua, than trí mơ hồ, chỉ nhớ là cơ thể nóng rực, chảy nhiều mồ hôi, còn có cả sự ướt át nữa, đương nhiên cũng không thiếu cảm giác như điện giật.

Cuối cùng hình như là cô khóc ngất đi, tuy nói muốn cường bạo anh,nhưng kết quả lại khong như thế, Giản Lân Nhi có chút không thoải mái, có lẽ là do tỉnh dậy chỉ có một mình.

Vịn mép giường đứng dậy, toàn thân rã rời đau nhức, cắn răng bước vào phòng tắm, thả mình vào trong nước ấm.

Đầu óc chậm rãi thanh tỉnh trở lại, nếu đã như vậy, một khởi đầu mới, cô muốn nắm giữ trong tay vận mệnh của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.