Thiên Nhai Khách

Chương 27: Lâu thai




Editor: Hiwari

Mặc dù rất tàn nhẫn nhưng Sở Vận Nhi vẫn lựa chọn đứng về phía Hoắc Cảnh Sâm, cuộc nói chuyện sáng hôm nay ít nhiều cho cô ta biết rằng khi Hoắc Cảnh Sâm điên cuồng thì càng có thể xoay chuyển kết quả của bại cục này, không còn gì khác.

Trong đầu của Niệm Thần bây giờ toàn là lời của Sở Vận Nhi, dường như bây giờ cô đã mất đi năng lực suy nghĩ, hai tay cô đặt lên bụng, lần đầu tiên sinh mệnh ở nơi này kêu gào đòi quyền lợi, rõ ràng một giây trước ánh nắng vẫn còn rất tươi sáng, nhưng một giây sau đó, thế giới của cô đã đóng băng.

Cô sẽ không thể nào biết được giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, bởi vì lòng người rất khó lường.

Sở Vận Nhi cũng không nói gì thêm, vì không mở hệ thống sưởi nên căn phòng càng trở nên lạnh lẽo.

Một cơn gió lạnh kia phải chăng làm rét cả trái tim của hai con người đang ngồi trong phòng.

Đột nhiên Niệm Thần nghĩ tới chuyện gì đó, trong phút chốc, ngay cả dép lê cô cũng không mang, lập tức chạy khỏi phòng Sở Vận Nhi.

Thư phòng.

Niệm Thần đứng trước bàn làm việc, vội vàng tìm kiếm cái gì đó, sau đó móc ra tập văn kiệm mấy ngày trước của Hoắc Cảnh Sâm, cô nhớ là trong đó có một số (die:n da,n l.e.q.u.y.d.o.n) nội dung anh không cho cô xem, mà khi đó cô cũng không để trong lòng.

Văn kiện bị đặt ở phía đáy chót của tầng hồ sơ, Niệm Thần rút ra, lật xem từng tờ một, từng chữ trên văn kiện kia giống như đang thôi miên cô.

Chính xác là chi tiết từng sinh hoạt của cô vào tuần trước,một lần bị giải độc đã tạo thành áp lực rất lớn, nhất là áp lực tinh thần, khiến mấy ngày nay cũng có chút không bình thường, nhưng một khi anh đã làm tới mức này thì mọi chuyện nhất định đã rất nghiêm trọng.

Thất thần ngồi trên ghế, mở mấy tính mà bình thường Hoắc Cảnh Sâm dùng để làm việc, cái máy tính này dường như Niệm Thần chưa từng chạm qua lần nào.

Bây giờ mở ra, mật mã là ngày sinh nhật của cô, bên trong có rất nhiều văn kiện mang tên cô, cô mở từng cái một ra mới phát hiện bên trong toàn là tình trạng hằng ngày của cô trong thời gian này, không sót bất cứ ngày nào, ngay cả bộ dạng cô ngủ mơ cũng có.

Cô không hề biết chút gì về chuyện này cả.

Cô run rẩy cuộn mình trên ghế, mãi tới khi bụng có chút đau đớn, nước mắt cô mới nhịn không được mà tuông rơi, rốt cục thì cô đã làm nên tội gì mà cuộc đời này lại chịu nhiều đau khổ như vậy.

Nhưng cô yêu Hoắc Cảnh Sâm và người đàn ông này cũng yêu cô.

Cô không nỡ rời khỏi anh, hận không thể bên nhau mỗi giây mỗi phút, sao lại có thể nhẫn tâm tự mình bước ra khỏi cuộc đời của anh được chứ? Có phải nếu làm thế sau này họ sẽ không gặp nhau nữa?

Nhưng nếu không đi, cô không thể tưởng tới cái viễn cảnh bản thân không còn hơi thở mà nằm đó, kết cục đó cũng thật tàn nhẫn với anh.

Bây giờ có phải là một cơn ác mộng, chỉ cần tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ bình thường?

Niệm Thần ngây người ngồi trên ghế, một buồi sáng không đủ để cô tiêu hóa hết mọi chuyện, chỉ là thế lực nào đó đang tồn tại kia không cho phép cô xem nhẹ.

Hạ mi, tầm mắt dừng ở bụng của mình, nơi này vẫn còn đang bảo bọc đứa con của bọn họ, nhưng con còn chưa sinh ra mà hai người đã phải đối mặt với sinh ly tử biệt, xem ra cô và đứa trẻ này có duyên nhưng không có phận.

"Bảo bối, cha thực sự rất mong con tới thế giới này, chỉ là người đó sao lại tàn nhẫn thế chứ?"

"Bảo bối, là mẹ vô dụng... sao mẹ có thể yêu cha con như thế chứ, nhưng con đừng sợ, sẽ không lâu nữa đâu, mẹ sẽ đi cùng con."

"......"

Cô tự lẩm bẩm một mình, tự mình đắm chìm bên trong thế giới bi thương, cô không thể nắm bắt được một tia sáng sáng suốt chợt lóe lên trong đầu, những (Le.quy.don) suy nghĩ hỗn độn này dường như khiến tầm mắt cô dần mơ hồ, cơ thể nhịn không được mà run rẩy.

Nhưng bởi vì cô cảm giác đầuóc mình vẫn còn chút tỉnh táo, cô mới phát hiện ra bi ai đang dần tràn ngập khắp cơ thể, thì ra đây không phải là mộng, đây chính là một gánh nặng mà cô cần giải quyết.

Bên trong lồng ngực là một thế giới đang bị thổi quét, cô biết bây giờ không phải lúc để khóc, có khóc cũng vô ích thôi.

Trên thực tế vào lúc con người ta tuyệt vọng nhất, trong lồng ngực sẽ không ngừng trào ra thứ gọi là oán hận cực độ.

Oán hận lòng người khó lường, vì sao chỉ vì ích kỉ của cá nhân mà không từ thủ đoạn.

Oán hận bản thân vì sao không thể yêu ít đi một chút.

Oán hận Hoắc Cảnh Sâm vì sao lại xuất hiện trong cuộc đời của cô khiến cho cô yêu tới như vậy.

Hai năm, cô chỉ còn có hai năm, nhưng số ngày có thể đứng bên cạnh anh là bao nhiêu thì cô không hề biết.

Thay vì thương tâm cô nên trân trọng mỗi một giây một phút cuối cùng này.

Chỉ vì yêu rất nhiều nên cô hiểu được chuyện sinh ly tử biệt này có bao nhiêu nhẫn tâm với Hoắc Cảnh Sâm.

Một lúc lâu sau bên dưới nhà truyền tới tiếng phanh xe, Niệm Thần bối rối sửa sang lại phòng làm việc, cô (die:n [email protected] le.quy.d.o.n)nhất định không thể để anh biết được gì, nhất định.

Sau khi lau khô nước mắt, không có cách nào cho mắt mình khôi phục như ban đầu, lúc đó cô vội vàng đi ra khỏi phòng, đi thẳng về phòng ngủ.

Nằm trên giường, chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, vừa mới chuẩn bị xong tất cả thì cửa phòng lại được mở ra lần nữa.

Hoắc Cảnh Sâm không cố ý bước nhẹ lại, tiếng bước chân của anh vào tới lỗ tai cô lại thành không đành lòng, bên ngoài chăn, Niệm Thần làm như thể đang ngủ say, nhưng bên trong chăn, hai tay của cô đã không tự giác nắm chặt run lẩy bẩy.

Bước chân của Hoắc Cảnh Sâm dừng ở trước cửa sổ, biên độ ở trên giường khiến Niệm Thần nhịn không được mà trở mình, khi lật người, cô cảm nhận rõ ràng nhưng giọt nước mắt mà mình đang kìm nén để nó không rơi ra ngoài.

Bàn tay che ở khuôn mặt nhỏ nhắn đang vùi bên trong chăn, lau đi một giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt, khóe môi của Hoắc Cảnh Sâm không tử giác nhếch lên, dở khóc dở cười chỉnh lại tư thế ngủ cho cô, lại thay cô chỉnh lại chăn, hôn một cái lên trán cô rồi mới chịu ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.