Thiên Nhai Khách

Chương 2: Gặp lại (hạ)




An Noãn cầm điện thoại di động đi đến một bên, ấn xuống nút nghe, nhỏ giọng hỏi, "Cô Tô, có chuyện gì không?"

"Cô An, tôi mua quần áo cho Sớm, cô có thể giúp tôi đưa cho bé được không?"

Mắt An Noãn nhìn hai cha con một cao một thấp cách đó không xa, nhàn nhạt nói, "Cô Tô, bây giờ không tiện."

Giọng nói đầu bên kia trầm xuống, "Tôi biết rõ, Aaron ở bên cạnh cô đúng không? Khi nào thì thuận tiện, cô có thể nói với tôi một tiếng. Tôi biết Sớm cái gì cũng không thiếu, tôi cũng không có tiền mua cho bé đồ gì đáng giá, mua mấy bộ quần áo là một chút tấm lòng tôi, cô An, cầu xin cô."

Lâm Dịch Xuyên quay đầu nhìn cô một cái, An Noãn khẩn trương nói, "Được, tối nay tôi sẽ gọi điện thoại cho cô, hôm nay cô không cần gọi tới, thật sự rất không tiện."

Cúp điện thoại, Lâm Dịch Xuyên đi tới nói Sớm muốn đi xem gấu trúc lớn, bọn họ đến nơi gấu trúc.

Tiểu tử kia thấy gấu trúc lớn miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, cũng không biết cùng gấu trúc lớn tán gẫu gì, miệng nhỏ nói không ngừng.

An Noãn Lâm Dịch Xuyên đứng ở một bên.

Chợt, tay Lâm Dịch Xuyên cầm tay của cô, lòng bàn tay anh ấm áp, nhiệt độ đã từng quen thuộc.

An Noãn từ chối hai lần, rút tay mình ra, nhưng một giây sau lại bị anh cầm thật chặt. Lúc này, bất luận cô vùng vẫy như thế nào, cũng vùng vẫy không ra.

"Lâm Dịch Xuyên!" Cô có chút tức giận gầm nhẹ.

"Em nhìn Sớm rất vui vẻ, chỉ có một nhà ba người chúng ta ở một chỗ, nó mới nhanh có thể vui vẻ như vậy, em nhẫn tâm cướp đoạt hạnh phúc của nó sao?"

An Noãn cắn môi, răng nanh dường như muốn cắn rách môi.

"Trở lại bên cạnh anh đi, bất luận trước đã xảy ra cái gì, anh cũng có thể không quan tâm, không truy cứu, chúng ta bắt đầu lần nữa."

An Noãn cúi thấp đầu xuống, kết quả phản bội này, cô không còn biện pháp nào lừa gạt bản thân.

"Lâm Dịch Xuyên, anh có biết vì sao em chia tay với anh không?"

Anh không nói lời nào.

"Khoảng thời gian trước em say rượu cùng Mạc Trọng Huy đã xảy ra tình một đêm."

Lâm Dịch Xuyên cầm tay cô dùng sức nắm thật chặt, cẩm tay cô thật sự đau.

"Em không có biện pháp thản nhiên ở cùng với anh, Lâm Dịch Xuyên, anh thích hợp với người con gái tốt hơn. Đưa Sớm về Anh đi, đừng đến Bắc Kinh nữa."

Anh bỗng nhiên coi như chỗ không người xoay thân thể của anh lại, dùng sức chế trụ hai vai của cô, con ngươi bi thương nhìn cô, giọng khàn, trầm thấp nói, "Chỉ cần em trở lại bên cạnh anh, anh có thể không quan tâm, cùng anh trở về Luân Đôn có được không? Cho dù không kết hôn với anh, chỉ cần em ở bên cạnh anh là được."

"Lâm Dịch Xuyên, anh không quan tâm, nhưng em để ý. Chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, em biết anh nhịn rất vất vả, nhiều lần lòng em thương anh, đều muốn đem bản thân hoàn toàn giao cho anh, nhưng em làm thế nào cũng không có can đảm. Nhưng cùng Mạc Trọng Huy, rất dễ dàng xảy ra quan hệ. Về sau em suy nghĩ, có lẽ đây là yêu đi."

Tay Lâm Dịch Xuyên từ bả vai cô chậm rãi buông xuống.

"Em biết em nói những lời này anh sẽ rất khổ sở, trên thế giới này người em không nỡ tổn thương nhất là anh, nhưng Rừng Già, nếu chúng ta kiên trì cùng một chỗ, em chỉ sẽ càng làm anh bị tổn thương sâu hơn. Cho nên, vẫn là câu nói kia, mang Sớm trở về Luân Đôn đi, anh thích hợp với cô gái tốt hơn, mà em không xứng với anh."

- -

Từ vườn bách thú đi ra, bọn họ đến nhà hàng ăn cơm, từ khi đó, hai người không còn có bất kỳ trao đổi gì.

Sớm quấn quýt lấy An Noãn nói, gấu trúc lớn thật đáng yêu, để cho An Noãn mua cho bé món đồ chơi gấu mèo bằng nhung.

Thật khéo, bọn họ ở nhà hàng gặp được Hứa Vĩ Thần, làm cho An Noãn lo lắng chính là, người phụ nữ bên cạnh Hứa Vĩ Thần lại là Lý Hân Như.

Tâm tình Hứa Vĩ Thần rất tốt làm giới thiệu, "An Noãn, đây là người tôi đã nói qua với cô, tình nhân trong mộng của tôi, nữ thần của tôi, cô Lý Hân Như."

"Vị này chính là cấp trên của anh, đại Boss JM Lâm Dịch Xuyên của bọn anh, em có thể gọi anh ấy là Rừng Gia, tuổi lớn hơn so với chúng ta. Vị này chính là bạn gái An Noãn của Rừng Già, cũng là thiết kế sư cao cấp của JM."

Lông mày Lý Hân Như nhíu lại, "Bạn gái?"

Âm cuối của cô ta cao lên, giống như hoài nghi.

Hứa Vĩ Thần nghiêm trang nói, "Đúng, bọn họ là người yêu."

"Ngồi xuống cùng ăn đi." Lâm Dịch Xuyên nhàn nhạt nói.

Hứa Vĩ Thần lại khoa trương nói, "Cùng ăn với hai người, nhiều bóng đèn như vậy, tôi mới không làm. Tôi còn cùng nữ thần của tôi một mình hẹn hò, phòng ăn của tôi đã đặt trước rồi, hai người cũng đừng xem náo nhiệt."

Sau đó Hứa Vĩ Thần ôm Lý Hân Như đến phòng ăn trên tầng, một nhà ba người bọn họ nhưng lại ở dưới tầng.

Sớm tò mò hỏi, "Mẹ, cái cô xinh đẹp vừa rồi là bạn gái của chú Ethan sao? Dáng dấp của cô ấy thật xinh đẹp."

"Có thể là vậy." An Noãn đơn giản trả lời, trong lòng lo lắng thay cho Hứa Vĩ Thần.

Cô làm thế nào cũng không nghĩ tới người Hứa Vĩ Thần ở trên máy bay gặp được tình nhân trong mộng là Lý Hân Như, thế giới này nói lớn rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ.

Thời gian ăn xong một bữa cơm, An Noãn hoàn toàn không có lòng dạ.

Lâm Dịch Xuyên thấy cô cái gì cũng chưa ăn, gắp cho cô rất nhiều đồ ăn, khẩu khí ra lệnh, "Ăn hết."

An Noãn ăn vài miếng, làm thế nào cũng ăn không vô.

Lâm Dịch Xuyên rời khỏi nhà hàng, chỉ chốc lát sau từ cách vách cửa hàng bánh ngọt xách một miếng bánh ngọt trở về.

Anh mở bánh ngọt ra, đặt ở trước mặt An Noãn, thìa nhét vào trong tay An Noãn, thản nhiên nói, "Cơm ăn không vô, ăn hết bánh ngọt, mùi vị em thích nhất."

'Lâm Dịch Xuyên, tại sao đối tốt với em như vậy?'

Lời này của An Noãn nén ở trong lòng, cô không hiểu 'Lâm Dịch Xuyên tại sao phải cố chấp như vậy, nghĩ lại, mình cũng không phải là người cố chấp sao, tình yêu trước mặt, có lẽ có rất ít người có thể bảo trì lý trí.

An Noãn ép bản thân ăn một nửa bánh ngọt, còn lại một nửa Lâm Dịch Xuyên rất tự nhiên nhận lấy ăn hết.

Cô có chút bất đắc dĩ, lại có chút áp lực, trong lòng rất nặng nề.

- -

Cơm nước xong Sớm phải về khách sạn ngủ trưa, An Noãn không muốn theo chân bọn họ về khách sạn, nhưng nói như thế nào cũng nói không nên lời.

Sớm ôm cổ An Noãn, đầu cúi ở trên vai cô, đã có chút buồn ngủ.

Cuối cùng An Noãn vẫn đi đến khách sạn của bọn họ.

Ở trên xe lắc lư mấy cái, Sớm ở ngay trong lòng An Noãn ngủ thiếp đi.

Lúc cậu bé kia ngủ, tay nhỏ vẫn gắt gao túm quần áo trước ngực An Noãn, giống như sợ cô sẽ rời đi.

Ôm Sớm trở về phòng, cậu bé kia càng ngày càng nặng, thật cẩn thận đặt bé ở trên giường, cả người An Noãn đổ đầy mồ hôi, cánh tay cũng mỏi rời.

Cô nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay, nghe thấy Lâm Dịch Xuyên nhàn nhạt nói, "Em cũng ngủ một chút đi, nhìn sắc mặt em không tốt lắm, em cùng ngủ với Sớm đi."

"Không được, em phải về nhà rồi."

Con ngươi hẹp dài của Lâm Dịch Xuyên khẽ híp lại, dường như có chút không vui.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.