Thiên Nhai Hiệp Lữ

Chương 4: Chủ động lâm trận




Ban đêm, Thanh Liên nằm trên ghế đặt bên cửa sổ, Bảo Bảo nằm bên cạnh hắn, đưa tay xoa bụng hắn, mắt ngước nhìn lên trời

“Hôm nay ngay cả một vì sao cũng không thấy, thực sự là không nể mặt a”

Thấp giọng oán giận, Thanh Liên bật cười,” Hiện tại là đêm xuân, trời có mây, sao có thể nhìn thấy sao? Chờ khi trời tốt thì có thể thấy được thôi”

“Nhưng hôm nay là lần đầu tiên Thanh Liên cùng ta ngắm sao a”, Bảo Bảo vẫn không vui, khó có được cơ hội này, cho nên nói sao cũng không quên oán giận ông trời.

“Sau này còn nhiều cơ hội, Bảo Bảo nếu thích xem, mỗi ngày ta sẽ ngắm cùng ngươi là được”.

Trước kia chưa từng có yêu chiều qua người nào, giờ phút này Thanh Liên không biết nên dùng từ ngữ nào để thể hiện sự cưng chiều của mình đến mức tốt nhất.

” Thanh Liên, ngươi thật tốt quá!” Một cái hôn thật to cũng hạ xuống mắt hắn, Bảo Bảo cười đến tít mắt, giống như là con mèo nhỏ ăn vụng được.

Thanh Liên lại là nhịn không được cười,” Như vậy liền thỏa mãn!”

” Ân, lòng ta thực ra rất nhỏ, chỉ cần có ngươi bên cạnh, cho dù là cùng ta làm một việc nhỏ nhất, ta cũng cảm thấy rất mỹ mãn”, Bảo Bảo tiếp tục cười.

Thanh Liên ôm lấy nàng, đứng dậy đi đến bên giường, Bảo Bảo kinh hô lại mang theo vui mừng hỏi “ Thanh Liên, ngươi muốn làm gì?”

” Ngủ!” Thanh Liên phất phất tay, toàn bộ bàn ghế bày biện phía trước đều biến mất, còn Bảo Bảo cố nén sự e lệ, ánh mắt chờ mong nhìn Thanh Liên, hắn chỉ trả lời“ chỉ đơn thuần là ngủ?”

Bảo Bảo nhất thời suy sụp “Thanh Liên, ngươi nói thật sự”

” Bảo Bảo chẳng lẽ không muốn ngủ cùng ta sao? Vậy ta sẽ quay về phòng mình”, Thanh Liên nói xong thì đặt nàng xuống giường, xoay người như muốn rời đi.

Lập tức bị Bảo Bảo dùng sức túm lại bên giường, hai tay ôm chầm lấy hắn “ chỉ đơn thuần ngủ cũng chả sao, bất quá ngươi đừng bỏ chạy”

“Không phải Bảo Bảo còn muốn ta làm chuyện gì khác sao?”, Thanh Liên cười đến sảng khoái, làm cho Bảo Bảo tinh thần nhộn nhạo, cuối cùng không nặng không nhẹ cắn lên vai hắn một cái “ ngươi cố ý, ngươi khi dễ ta, ngươi ác liệt”

” Ta ác liệt, Bảo Bảo không phải là thích ta làm như vậy sao”, Thanh Liên nhìn nàng thở phì phò, cảm thấy cười đã đủ liền nghiêng người ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng “ ngủ đi, ngươi đừng làm ồn, ta có chút mệt mỏi, coi như là giúp ta ngủ đi. Được không? ngày mai chúng ta từ biệt Liễu Vô Song, e là còn phải tốn nhiều lời a”

“Ai bảo bộ dáng Thanh Liên ngươi gây tai họa như vậy làm chi”, Bảo Bảo vẫn cho rằng Liễu Vô Song không có ý tốt với Thanh Liên, cho nên mới quay trở lại tìm bọn họ.

Thanh Liên lúc này không giải thích, tuy rằng người Liễu Vô Song thích lúc này là nàng nhưng hắn sẽ không nói cho nàng nghe, làm cho nàng khẩn trương, lo lắng sợ mất hắn cũng là một cảm giác ngọt ngào.

“Được, ngày mai sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ làm mình xấu một chút, khuôn mặt đẹp chỉ dành cho tiểu yêu tinh của ta xem, có được chưa?”

“Vẫn còn chưa ổn lắm, nhưng nể tình ngươi tự giác như vậy thì ngày mai cứ để ta đối phó với Liễu Vô Song kia đi”, Bảo Bảo hài lòng dúi đầu vào ngực hắn đáp lại.

” Bảo Bảo, ngươi cũng đừng xằng bậy, dù sao hắn đối chúng ta cũng không ác ý!”

Vừa nghe nàng muốn giải quyết việc này, Thanh Liên liền không tự chủ mà nhắc nhở nàng, dù sao chuyện của Liễu Vân Song cũng do nàng mà ra.

“Ta biết, thực ra ta còn phải cảm ơn Liễu Vô Song anh, nếu không có hắn thì Thanh Liên ngươi đâu có nhanh chóng tiếp nhận ta như vậy, cho nên tính ra hắn cũng coi như là một nửa bà mối của chúng ta, ta sẽ không gây hại cho hắn, nếu ngươi lo lắng thì ta nói rõ thế này, ý của ta là ngày mai cứ để ta nói chuyện với hắn, ngươi không cần lên tiếng, cho dù ta nói cái gì, ngươi chỉ cần thừa nhận là được, sau đó chún ta cùng nhau rời đi”

” Ngươi chuẩn bị nói với hắn cái gì!”

Không biết vì cái gì Thanh Liên cảm thấy Bảo Bảo sẽ nói ra những lời không hay, nên có chút lo lắng.

” Đây là bí mật, ngày mai nghe cũng được, gấp cái gì, ngủ”, Bảo Bảo cũng không tính nói ra ngay lúc này, nếu nói rồi, Thanh Liên còn để cho nàng có cơ hội nói sao?

Nhưng mà sáng sớm hôm sau, bọn họ còn chưa kịp nói lời từ biệt thì Liễu Vô Song đã lên tiếng trước.

” Thanh Liên, Nhị muội, nơi này không khí hảo, phong cảnh cũng tốt, các ngươi nếu không muốn ở lại đây thì có thể ra ngoài du ngoạn vài ngày, ta hôm nay có chút việc, phải quay về trong thành, nhanh thì hai ngày, chậm thì năm ngày sẽ quay lại”

Liễu Vô Song áy náy nhìn bọn họ

” Liễu đại ca, thực sự là trùng hợp. Hôm qua ta cũng cùng ca ca thương lượng, định sáng nay sẽ nói lời từ biệt với ngươi, còn đang lo không biết phải mở miệng thế nào thì ngươi đã là người từ biệt trước, nếu vậy thì chúng ta cùng nhau đi, đến trong thành thì chia tay”

Bảo Bảo lập tức bắt lấy cơ hội này, té nước theo mưa, còn Thanh Liên thì im lặng nhìn thức ăn trong chén, nghĩ hôm qua cũng đã ăn không ít, hôm nay có ăn thêm chút nữa thì chắc cũng không sao.

” A? Thân thể của ngươi vừa mới tốt hơn, sao phải vội ra đi như vậy? nơi này có gì làm các ngươi không hài lòng sao? Hay là chê các nàng hầu hạ không chu đáo?”

Liễu Vô Song kinh ngạc nhìn bọn họ, không nghĩ hai người cũng nói lời từ biệt nên vội vàng, lo lắng.

” Không có, Liễu đại ca, hết thảy đều tốt lắm, thật sự, so với ở nhà chúng ta còn chu đáo hơn thì làm sao mà không hài lòng chứ. Nhưng ta cùng ca ca đi ra ngoài dạo chơi là muốn tăng thêm kiến thức, luôn đi theo Lễu đại ca, dù ngươi không chê chúng ta liên lụy thì chúng ta cũng sợ tạo thêm phiền toái cho ngươi. Hơn nữa nơi kế tiếp chúng ta muốn đi là Hoàng Giang ở phương bắc, ngắm xem phong cảnh nơi đó, sợ là Liễu đại ca không có thời gian để đi cùng chúng ta, cho nên đành phải từ biệt ở đây”

Những lời này của Bảo Bảo nếu là trước kia thì còn có chút tác dụng với Liễu Vô Song nhưng bây giờ hắn đã có cảm tình với nàng, một lòng muốn giữ nàng và Thanh Liên bên cạnh nên làm sao có thể vì mấy lời của nàng mà dễ dàng để bọn họ rời đi.

“Vậy cũng không cần vội vàng ra đi như vậy, thật sự làm ta buồn lòng a, lúc trước các ngươi cũng đã vội vàng bỏ đi, bây giờ cũng thế, nhị muội, ngươi mới khỏe lại, phong hàn còn chưa trừ hết, liền đã vội vã bỏ đi như vậy ta tự hỏi nếu ta không có lỗi thì cũng là do các ngươi rất chán ghét ta nên mới khẩn cấp bỏ chạy như thế”

Liễu Vô Song lời này mang theo ba phần thương tâm, bảy phần chân tình nhìn Bảo Bảo và Thanh Liên. Liễu Vô Song hắn từ nhỏ đến giờ muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, chưa bao giờ phải lấy lòng một ai, không ngờ lại bị hai người này lạnh nhạt đến hai lần, trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất và bất đắc dĩ.

Thanh Liên vốn đã đáp ứng Bảo Bảo là không lên tiếng, nhưng giờ nghe Liễu Vô Song cảm thán như vậy, nếu không lên tiếng nữa thì sẽ làm sự hiểu lầm càng lớn, lập tức ngẩng đầu, mỉm cười nói “ vô Song sao lại nói như vậy? chúng ta chưa từng nghĩ như thế, chỉ là cảm thấy đã làm phiền lâu rồi, trong lòng có chút băn khoăn thôi, ngươi cứ nghĩ như thế thì huynh muội chúng ta làm sao dám, nếu cứ như vậy thì bằng hữu cũng không thể a”

” Ai nha, Thanh Liên, đừng a, ta nói không đúng sao? Ngươi đừng giận, bỏ qua cho ta một lần đi. Ta từ nhỏ đến giờ chưa từng kết giao bằng hữu cho nên suy nghĩ lung tung một chút, thật ra có thể quen biết các ngươi đã rất cao hưng, lại càng không muốn rời xa, dù biết thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, nhưng cho dù phải rời đi thì các ngươi cũng nên thư thả mấy ngày, đến nhà ta làm khách rồi hãy rời đi, như vậy lòng ta cũng thấy dễ chịu hơn”

Liễu Vô Song vừa thấy Thanh Liên trầm mặt, ngữ khí cũng kém ôn hòa, nghĩ là mình đã làm hắn giận nên càng sốt ruột, lần đầu tiên lấy lòng một người lại làm sai cách nên khó chịu vô cùng, vội vàng giải thích.

Thanh Liên nghe hắn nói vậy, nhìn thoáng qua Bảo Bảo, thấy trong mắt nàng cũng có chút thỏa hiệp, cảm thấy bọn họ cũng không thể nói đi là đi, muốn đến thì đến, cũng nên có hạn chế, vậy thì đành ở lại thêm vài ngày.

Hai người dùng ánh mắt trao đổi với nhau xong, Thanh Liên làm ra vẻ trầm tư nói “ được rồi, chúng ta sẽ ở lại thêm mấy ngày, như vậy là gây thêm phiền toái cho Vô Song ngươi rồi”

” Thật sự? Thật tốt quá! Các ngươi đồng ý ở lại ta đã cao hứng vô cùng, làm gì có chuyện phiền toái. Chúng ta mau ăn điểm tâm đi, ăn xong thì cùng nhau vào thành, nếu đi nhanh thì có thể kịp đến Thái Hồ dùng cơm trưa”

Thành công giữ bọn họ ở lại thêm vài ngày, tâm tình của Liễu Vô Song tốt hơn rất nhiều, chỉ cần chờ Kiều tiên sinh đưa ra biện pháp, giúp hắn buộc Thanh Liên và Bảo Bảo ở bên mình nữa là trọn vẹn, còn chuyện dàn xếp bọn họ thế nào thì nhất thời hắn chưa nghĩ ra.

Hắn cao hứng còn Bảo Bảo thì cảm thấy như mình bị rơi vào bẫy, bị người ta tính kế, nhìn các món điểm tâm tinh xảo trên bàn, nào là gia ti liên dong bao, xíu mại giòn da…đều là những món nàng thích nhưng hoàn toàn không thể nuốt trôi.

Bàn tay Thanh Liên không giấu vết nắm lấy tay Bảo Bảo ở dưới bàn, trên mặt vẫn ôn nhuận mỉm cười “ Bảo Bảo, không đói bụng sao? Ăn nhanh đi, một hồi còn lên đường”

Bảo Bảo nhìn hắn, cảm thấy dù khuôn mặt hắn đã trở nên bình thường, cũng mất đi linh khí vốn có nhưng mỗi một biểu tình, mỗi một ánh mắt của hắn đều hấp dẫn nàng thật sâu.

Cúi đầu cắn một miếng liên dong bao thất to, còn chưa nuốt xuống đã nói “ ta có ăn, Thanh Liên ngươi cũng ăn đi”

Tưởng rằng đi rất lâu nhưng thật ra cũng chỉ có một đoạn đường núi ngăn cách mà thôi, xe ngựa vững vàng đi trên con đường riêng của gia đình Liễu Vô Song, thoáng cái đã thấy cách xa biệt viện, trước mắt đã là Thái Hồ.

Khi đến thành thì còn chưa tới giờ cơm trưa, Liễu Vô Song phải đi gặp bạn nên mời Bảo Bảo và Thanh Liên đến tửu lâu lớn nhất Thái Hồ chờ hắn, sau đó cỡi ngựa, mang theo người rời đi.

Thanh Liê và Bảo Bảo không có chọn lựa nào khác, đành phải ở đây chờ Liễu Vô Song, hai bên lan can của tửu lâu có rất nhiều cây liễu cổ thụ, gió thổ qua làm cho tơ liễu rủ xuống, rơi xuống đầu Bảo Bảo, Thanh Liên liền nhẹ nhàng đưa tay gỡ cho nàng, cho dù là tơ liễu cũng không được phép vương vấn trên người của người của hắn.

Nhưng bọn họ không phát hiện ở góc đường đối diện có người đang dùng ánh mắt kinh ngạc chăm chú nhìn bọn họ rất lâu, hắn xác định mình không nhìn lầm, người nam kia chính là Hồ vương đại nhân của bọn hắn nhưng sao người lại ở chỗ này? Còn nữ tử kia là ai?

Nhìn lại lần nữa, rất muốn đi tới hỏi cho rõ nhưng vẫn cố nhịn, dù sao chỉ cần Hồ vương đại nhân còn ở quanh đây thì muốn gặp cũng không phải là khó, bây giờ phải giải quyết tốt chuyện trước mắt, nghĩ vậy nên hắn mới xoay người rời đi.

Bước vội qua hai con phố thì đã đứng trước cửa một tiểu viện, gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa thì đã có người mở ra, nhìn thấy hắn liền vui vẻ nói “ Kiều tiên sinh, ngươi đã tới, thiếu gia đợi ngươi đã lâu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.