Thiên Nguyệt Chi Mị

Chương 7: Đông Phương Tường




Vi Lam bước xuống giường, vò nhẹ mái tóc rối bời sau chuyện đã xảy ra đêm qua. Cô tròng vào người chiếc áo thun rộng thường mặc trong nhà, khẽ liếc nhìn về phía Vỹ Danh, người con trai cô chỉ vừa quen biết.

Xoay nhẹ ly nước trong tay, cô tựa người vào khung cửa kính. Căn chung cư nhìn ra toàn cảnh Hồng Kông rộng lớn và nhộn nhịp, nhưng dường như nó còn có chút gì xa lạ với cô lắm. Đã bao năm không trở về, có lẽ phải mất một thời gian mới thích nghi lại được với nhịp sống ở đây. Ấy vậy mà, cô đã nhanh chóng vướng vào một cuộc tình chớp nhoáng như thế đấy, nóng vội và dồn dập như nhịp sống nơi thành phố chật chội này.

Vi Lam lắc lư đầu nhè nhẹ, cố xua đi những suy nghĩ vẩn vơ.

Một vòng tay ấm áp siết chặt quanh eo cô, và Vỹ Danh xuất hiện, tựa cằm trên vai cô dịu dàng.

-Chào buổi sáng

Anh đung đưa nhẹ thân người, đầu xoay về phía Vi Lam ngắm nhìn.

-Anh uống nước không? – Vi Lam hỏi với nụ cười lạnh lùng trên môi.

-Ừ – Vỹ Danh đáp, buông vòng tay ra khỏi cô và ngồi xuống chiếc ghế trên quầy bar trong bếp.

Kể từ lúc gặp cô đến giờ, đây là lần đầu tiên anh có cơ hội ngắm nhìn cô như thế. Nếu như đêm qua người con gái ấy quyến rũ đến mê người, đẹp đến sắc sảo thì trong ánh nắng dịu dàng sáng nay, cô ấy đẹp nhẹ nhàng và lại có phần đáng yêu. Duy chỉ có ánh mắt ấy, vẫn lạnh lùng và quyến rũ đến lạ, thêm vào cái thân hình mời gọi đang thấp thoáng đằng sau vạt áo mỏng, tự dưng lòng anh thấy rạo rực. Cô ấy đã từng thuộc về anh, hoàn toàn thuộc về anh trong suốt một đêm dài.

Cô bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình chăm chú. Lần đầu tiên, họ ngượng ngùng nhìn vào mắt nhau. Men rượu giờ đã tan biến, màn đêm cũng đã phai dần, và họ nhìn nhau, nhận ra rằng họ đã đi quá xa cho một mối quan hệ chỉ vừa mới bắt đầu cách đây vài tiếng.

Vi Lam đặt ly nước xuống bàn, nhìn anh vẻ bối rối.

-Nước của anh.

-Cám ơn.

Nói rồi cả hai lại chìm vào khoảng yên lặng đáng sợ. Là ai sẽ phá vỡ không gian ngại ngùng này đây?

-Chuyện tối qua… – Cuối cùng anh cũng bạo dạn mở lời

-Tôi quên hết rồi – Cô đáp gọn, ánh mắt lạnh lùng như băng.

-Ừ… – Vỹ Danh ậm ừ đáp lại. Cảm giác chưng hửng và hụt hẫng trước lời Vi Lam nói. Chí ít anh đang mong chờ một câu trả lời đại loại như là “Chúng ta có thể gặp lại nhau không?” hay kiểu như “Tôi thích anh lắm”. Vậy mà câu trả lời ấy lại khiến anh thất vọng. Mà rốt cuộc thì anh thất vọng vì cái gì cơ chứ? Chỉ là tình một đêm, đến rồi đi nhanh chóng. Câu trả lời ấy lẽ ra anh phải thấy nhẹ nhỏm cõi lòng mới phải.

Điện thoại anh reo, từng hồi một. Chần chừ một lúc thật lâu, anh quyết định bắt máy.

-Anh đây…. Ừ, biết rồi, chút anh qua đón em

Vỹ Danh cúp vội điện thoại đặt trở lại trên bàn, ngước nhìn Vi Lam lộ vẻ tiếc nuối.

-Bạn gái anh gọi?

-Ừ – Vỹ Danh ỡm ờ đáp trả – Sao cô biết?

-Trực giác – Cô nhún vai, bật cười

-Trực giác phụ nữ luôn nhạy bén thế sao?

-Tất nhiên – Cô khẽ chun môi nhận xét

-Vậy tôi phải cảnh giác thì hơn nhỉ?

-Tôi đoán vậy – Vi Lam lắc nhẹ đầu sang một bên đáp lời anh.

Vỹ Danh bật cười, liếc nhìn đồng hồ rồi ngồi dậy khỏi ghế.

-Trễ rồi, tôi đi đây – Anh vừa nói vừa cài lại nút áo nhanh chóng

-Ừm, tạm biệt

Anh định xoay người bước về phía cửa, nhưng một ma lực nào đấy dường như đang níu chân anh lại. Anh xoay lại nhìn cô thêm một lần.

-Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ?

-Có lẽ là không – Vi Lam nhún vai nhìn anh

Anh gật nhẹ đầu có chút nuối tiếc vấn vương cuộc tình chớp nhoáng này. Cô là người con gái xa lạ nhưng mang đến cho trái tim anh một ngọn lữa nóng bỏng nồng nhiệt. Vỹ Danh bước ra khỏi cửa nhà, rồi bất chợt, anh chồm người hôn lên môi cô một nụ hôn mạnh mẽ.

Cô đứng sững người, cảm giác ngỡ ngàng bao trùm cả cơ thể nhỏ bé. Nhưng rồi cái nụ hôn ấy cuồng nhiệt đến mức, cô không đủ sức để chống cự nữa. Ngập ngừng, cô đón nhận từng cái hôn sâu thăm thẳm. Họ đang làm gì vậy, khi mà hai con người còn chưa hiểu rõ về nhau, lại lao vào vòng tay nhau trong điên loạn? Ma lực quyến rũ đã mang hai thân xác lại gần nhau, có chăng chỉ là những ham muốn nông nổi từ thể xác. Tình yêu… mãi mãi sẽ không bao giờ tồn tại, có phải là thế không?

Anh buông vội bờ môi cô trong nuối tiếc.

-Tôi đi. Gặp cô sau nhé?

Cánh cửa đóng ập lại cũng là khúc trái tim Vi Lam đập loạn nhịp. Tựa lưng vào cánh cửa, cô khẽ thở dài nghĩ về người con trai đó. Tất cả chỉ là thoáng qua, chỉ là cảm giác bốc đồng trong phút chốc. Sao cô lại ngu ngốc đến mức tim đập loạn nhịp vì hắn chứ? Nhưng cái cảm giác đang vương vấn trong tim cô là thế nào đây? Là yêu thích hắn hay bị quyến rũ bởi những đam mê mà hắn mang đến cho cô? Hắn đã có bạn gái rồi, cũng chỉ là một kẻ ăn chơi tệ bạc. Đừng ngu ngốc mà đâm đầu vào, Vi Lam nhé…

………

Cô nhấp môi tách cà phê đắng, chút vị ngọt đọng lại mang đến cảm giác dễ chịu cho một ngày mới. Ngồi trong quán cà phê nhỏ, Vi Lam đọc lướt qua những bản tin sớm trên chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn.

-Vi Lam?

Có tiếng ai đó gọi khiến Vi Lam giật mình. Cô ngẩng đầu lên nhìn và nhận ra Vỹ Tường đang đứng đấy, mỉm cười. Nhưng điều khiến cô càng ngỡ ngàng hơn, chính là Vỹ Danh cũng đang ở đây. Ánh mắt Vi Lam dừng lại nơi bàn tay anh, giờ đang nắm chặt tay người con gái bên cạnh.

Chỉ nhìn thoáng qua trong phút chốc, cô tự hiểu ra mọi việc rõ ràng. Người ấy là bạn gái anh.

-Trùng hợp vậy? – Cô gượng cười nhìn Vỹ Tường chào hỏi

-Ừ, anh ngồi đây được không? – Vỹ Tường hỏi

-Được – Cô gật đầu chấp nhận

-Vỹ Danh thì em gặp hôm qua rồi, còn đây là bạn gái nó – Vỹ Tường mỉm cười giới thiệu

Cảm giác gì đó thật kỳ quặc đang xâm chiếm lấy tâm trí Vi Lam. Khó chịu, day dứt, xen lẫn chút cảm giác tội lỗi khi đối mặt với người con gái ấy. Mà tại sao cô lại cảm thấy tội lỗi chứ? Vì đã từng ngủ một đêm với bạn trai của cô ấy ư?

Cô khẽ mỉm cười nhìn người con gái ấy, gật đầu nhẹ.

-Chào, tôi là Cố Tư Hân – Cô gái xòe bàn tay về trước

-Diệp Vi Lam – Cô đưa tay bắt nhẹ bàn tay ấy

Chợt ánh mắt cô chạm phải anh, ẩn chứa một điều gì đó mà chỉ riêng hai người mới hiểu.

Lạnh lùng và xa lạ, họ yên lặng nhìn nhau như thế trong khoảnh khắc.

Chợt Tư Hân lay nhẹ cánh tay Vỹ Danh.

-Em đi, anh đưa em đi chứ?

-Ừ, đi – Vỹ Danh đáp lời, liếc vội sang người bạn gái rồi lại đưa mắt nhìn Vi Lam lần nữa.

Luyến tiếc điều gì đó ư? Hay muốn nhìn cô thêm một giây phút nữa?

Không rõ, chính bản thân anh cũng không rõ. Vì sao người con gái ấy lại có ma lực mạnh mẽ đến vậy, khiến tâm trí anh cứ bị ám ảnh mãi về nụ hôn cháy bỏng, về từng khoảnh khắc cuồng nhiệt của đêm qua. Từng hơi thở nóng bỏng gấp gáp như vẫn còn vang vọng đâu đó trong tâm trí anh lúc này.

Ám ảnh, ám ảnh thật rồi. Người con gái ấy.

Tư Hân khều nhẹ vạt áo Vỹ Danh, làm anh giật mình thoát khỏi cái tâm trí điên loạn ấy. Ánh mắt họ giờ đã dứt ra khỏi nhau, vẫn đầy luyến tiếc.

Anh gật đầu lần nữa chào cô và anh trai mình, bước nhanh ra khỏi quán, cố trốn chạy khỏi những đam mê và dục vọng đang bám víu lấy tâm trí anh.

-Vi Lam?

Vỹ Tường chợt gọi khi thấy cô ngồi sững người nhìn theo bóng Vỹ Danh. Ánh mắt tinh tường của anh dường như đã phát hiện một điều gì đấy, thật bất thường.

-Em có sao không?

-Không, không sao – Vi Lam lấy lại tâm trí, gượng gạo cười

-Anh hỏi em một việc… – Anh ngập ngừng hồi lâu rồi tiếp tục – Có phải đêm qua… em và Vỹ Danh đã xảy ra chuyện gì?

Cô ngỡ ngàng nhìn anh. Tuyệt vọng. Chuyện mà cô cố gắng giấu kín, sao anh lại có thể nhìn ra nhanh đến vậy?

Cô cúi gầm đầu nhìn đăm đăm vào tách cà phê, xoay nhẹ cái muỗng, vẫn im lặng.

-Là thật sao? – Vỹ Tường thở dài, giọng có vẻ như bất ngờ và thất vọng lắm. Phải, là anh thất vọng.

Cô gật đầu xác nhận lời anh nói.

-Em cũng không biết mình đã làm gì nữa. Có lẽ vì uống say nên em và anh ấy đều mất đi lý trí.

-Vỹ Danh đã có bạn gái, em biết phải không?

-Biết

-Vậy em cũng biết nếu yêu Vỹ Danh, em sẽ là người đau khổ?

-Em không yêu anh ấy – Vi Lam ngẩng đầu lên nhìn Vỹ Tường , khẳng định – Tất cả chỉ là một đêm thôi, đã kết thúc rồi.

Vỹ Tường yên lặng nhìn cô. Anh sẽ cố tin lời cô nói. Giữa em trai anh và Vi Lam thật sự chẳng có gì, chỉ là một phút nhất thời của những người trẻ tuổi. Anh cố tin vào điều ấy, cho dù nó có thể không phải là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.