Thiên Môn

Chương 54




“Thật sao?” Lâm Khả Nhi ôm một hoài nghi nghiêm trọng với lời nói của Cố Nam Nam, phải biết rằng người mà cô chọc phải là Mặc tam thiếu, không phải người bình thường, ngay cả anh trai cũng không có biện pháp, cô là một cô gái yếu ớt, có thể nghĩ đến biện pháp gì?

Lâm Khả Nhi cảm thấy cái này có lẽ là cô ấy không muốn khiến mình quá lo lắng, mới phải nói dối.

“Nam Nam, chuyện này mình sẽ nhờ anh mình giúp, cậu trước tiên đừng có lo lắng.”

“Khả Nhi, cậu sao vậy a, mình có thể đi rồi, không cần cậu đi tìm anh cậu nữa.” nói đến đây Cố Nam Nam rất lấy làm tiếc nắm lấy tay Lâm Khả Nhi, mỉm cười, “Trong khoảng thời gian này thật đúng là đem lại cho cậu không ít phiền toái, mình đi rồi sau này nhất định phải chăm sóc thân thể cho thật tốt a!”

Giống như là thật.

Lâm Khả Nhi vẫn không tin, duỗi tay vuốt đầu Cố Nam Nam, “Nam Nam, không phải là cậu sốt đến mơ hồ đi! Chẳng lẽ cậu quên mất sao? Bây giờ cậu vẫn là không hộ khẩu, đi như thế nào?”

“Ừ ha, mình lại như thế quên mất chuyện này? Tên khốn đó……”

Cố Nam Nam lúc này mới nhớ ra, lúc xảy ra chuyện ở khách sạn, cô cũng không nhắc đến, cái lão khốn kiếp kia cũng không tính đến nó!

Nghĩ đến đây, Cố Nam Nam ngay cả cà phê cũng lười đợi, lập tức kéo Lâm Khả Nhi dồn dập đi ra ngoài.

“Nam Nam, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì!”

Cố Nam Nam ngữ khí bình tĩnh, nhưng trên cả khuôn mặt bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo.

Như thế còn nói là không có gì?

Cố Nam Nam mang theo Lâm Khả Nhi đi vào sân bay, lấy ra hộ chiếu cùng thẻ căn cước, đưa cho nhân viên bán vé ở cửa sổ, “Tôi mua vé.”

Kết quả sau khi tra xét, không tìm được người.

“Chết tiệt, tên khốn kia dám tính kế mình?”

“Nam Nam, cậu rốt cuộc lại làm gì vậy?”

“Không có gì!” Cố Nam Nam trong mắt tràn ngập lửa giận, muốn áp chế cũng áp không được, nổi giận đùng đùng, lại cứ liên tục bảo không có gì.

“Nam Nam, có chuyện gì thì cho mình biết, không cần tự mình buồn trong lòng……”

“Khả Nhi, mình nhớ ra còn có chút việc, phải đi trước, cậu có thể tự mình trở về không?”

Lâm Khả Nhi cả người chất phác đứng tại chỗ, “Đừng đối xử mới mình như đứa trẻ vậy!”

“À, không, mình đi trước đây, cậu một mình đi đường.”

Nhanh như chớp, Cố Nam Nam như một cơn gió liền biến mất trước mặt Lâm Khả Nhi.

Trong không khí chỉ còn sót lại lời nói của cô.

Lâm Khả Nhi bất đắc dĩ lắc đầu, cô ấy mỗi lần đều như thế này, hấp tấp như một ngọn gió nhỏ, vĩnh viễn ở khắp nơi phiêu diêu, không biết khi nào mới có thể tìm được bến cảng của mình?

…………

Cố Nam Nam ngăn lại một chiếc xe taxi, “Tập đoàn Đế Quốc.”

Trên xe, Cố Nam Nam ánh mắt lạnh băng như muốn giết người, ngay cả tài xế cũng có thể cảm giác được từ trên người cô phát ra sát khí.

Cố Nam Nam càng nghĩ càng giận, cô vốn dĩ là người có tính nôn nóng, hiện tại vội càng thêm vội, một giây đồng hồ cũng không thể chờ đợi, lấy điện thoại ra gọi cho Mặc Lệ Tước.

Cô là muốn hỏi, làm một người đàn ông, cái gọi là lời hứa rốt cuộc ở đâu?

Đều bị chó ăn hết rồi sao?

…………

Mặc Lệ Tước vừa chuẩn bị buông điện thoại, điện thoại lập tức rung động lên.

Hắn siết chặt tay, theo bản năng liếc mắt một cái, trong mắt đen nhánh như mưa sương mù hiện lên một tia kinh ngạc.

Cô thế nhưng lại gọi điện thoại cho hắn, khóe miệng hơi giơ lên, xẹt qua nút trả lời, “Cố……”

“Mặc Lệ Tước, tên khốn kiếp như anh như thế nào không chết đi a, lời nói của anh không tính gì kẻ đạo đức giả, tôi khinh thường anh, tôi giơ ngón tay giữa lên khinh bỉ anh.”

Mặc Lệ Tước mới ra một chữ, liền bị một loạt bắn phá từ bên kia điện thoại, còn cố tình không cho hắn cơ hội đánh trả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.